Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : TRỞ THÀNH GẤU TRÚC NHỎ
Khi Bạch Nhược Hi ở trong bệnh viện để truyền dịch, người y tá tốt bụng đã đưa cho cô một bộ áo bệnh nhân và mặc cho cô, tóc cô cũng được sấy khô.
Dung dịch dinh dưỡng trong một giờ đã được truyền xong.
Sau khi truyền dịch, cô vội vã quay trở lại khu khám bệnh mà không thể chờ đợi thêm.
Lúc vào khu nhà nội trú, Bạch Nhược Hi nhìn thấy Doãn Đạo đi tới trước mặt, cô lo lắng chạy tới, hỏi: “Anh, anh đến rồi, mau làm thủ tục chuyển viện cho anh ba.”
Doãn Đạo nắm lấy bả vai cô, cúi người nhìn lên xuống khuôn mặt và thân thể cô, lo lắng hỏi: “Tại sao em lại truyền dịch? Em bị đau ở đâu? Anh vừa sắp xếp cho Kiều Huyền Thạc xong rồi, anh đang định đi tìm em.”
“Em không sao, anh ba đâu rồi, có phải anh đã bố trí xe cấp cứu chuyển viện rồi đúng không?” Bạch Nhược Hi sắc mặt vẫn tái nhợt, nhưng cô không có thời gian quan tâm đến thân thể của mình, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Doãn Đạo thở dài, rất áy náy mím môi, đột nhiên nắm lấy vai Bạch Nhược Hi ôm lấy cô.
Bạch Nhược Hi ngẩn ra, cứng đờ, choáng ngợp chớp mắt, bối rối.
“Xin lỗi, Nhược Hi.” Doãn Đạo rất xúc động và nhỏ giọng xin lỗi: “Là anh không tốt, tới Khâu quốc rồi lại không thể giúp em tìm Kiều Huyền Thạc, anh bị người ta cho vào tù. Đã khiến em rất lo lắng và mệt mỏi, khiến em đích thân đến Khâu quốc và chạy ngược chạy xuôi đến kiệt sức.”
“Anh, đừng nói chuyện này nữa, em không trách anh, hiện tại anh ba đang ở đâu, anh ấy…”
Bạch Nhược Hi rất lo lắng, Doãn Đạo kéo vai cô ra, cau mày, giọng điệu trở nên nghiêm túc: “Anh ba, anh ba,b câu chẳng câu nào không nhắc đến chồng.” Doãn Đạo nói với giọng điệu chua chát, Bạch Nhược Hi bị những lời này làm cho xấu hổ, không nói nên lời.
Bạch Nhược Hi vội vàng vượt qua Doãn Đạo, vội vàng chạy về phòng Vip, cô không biết đang xảy ra chuyện gì, trong lòng như có một tảng đá treo, nặng nề mà choáng ngợp.
Phòng .
Bạch Nhược Hi vội vàng đi vào, đặt thuốc và hồ sơ bệnh án trong tay xuống bàn, vội vàng đi tới.
Lúc này, trong phòng không có ai, Lư Tiểu Nhã cũng đã rời đi.
Bạch Nhược Hi vội vàng chạy đến giường bệnh, kéo ghế ngồi xuống, vừa nắm chặt tay Kiều Huyền Thạc, vừa dụi mặt vào má anh, nhìn anh vẫn ngủ say bất động.
Càng nhìn anh, trái tim cô càng tan nát, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Doãn Đạo bảo cô đến xem thử.
Nhưng cô vẫn không hiểu tại sao lại không chuyển anh ba đến bệnh viện tốt hơn, cô xoa xoa bàn tay to lớn của anh lên má mình và nói trong nghẹn ngào: “Anh ba, chúng ta chuyển viện đi, em sẽ đưa anh đến bệnh viện lớn để điều trị. Em gọi A Lương, em sẽ bảo Tổng thống cử máy bay đến đón chúng ta về điều trị. Anh sẽ ổn và sẽ khỏe …”
Bạch Nhược Hi bật khóc, cuối cùng không thể kìm lòng mà nằm xuống ngực Kiều Huyền Thạc bắt đầu khóc lớn.
Áp vào ngực anh, lắng nghe nhịp tim bình thường của anh.
Trái tim cô như bị bóp nát, cô khó chịu đến mức không nói nên lời, thổn thức mãi không thôi.
Càng nghĩ lại càng xót xa, nghĩ đến đứa con trong bụng và người chồng bất tỉnh, lúc này cô bất lực đến mức gần như không thể chống đỡ nổi.
“Anh ba … mau tỉnh lại đi …”
Đột nhiên, Bạch Nhược Hi cảm thấy có một bàn tay to đang nhẹ nhàng chạm vào đầu cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô xuống.