Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
CHƯƠNG : ANH BA, EM SAI RỒI!
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười ranh mãnh, coi như xong.
Với tư cách phó chỉ huy của Ưng Tổ chức, nếu còn mạng mà rời khỏi Khâu quốc thì lúc đó hãy nói đến chuyện tìm cô mà tính sổ đi. Nếu không, thì đó chỉ là những lời nói vô nghĩa.
Sau khi điện thoại di động của Lư Tiểu Nhã được kết nối, giọng nói nghiêm nghị của người bên kia vang lên: “Xin chào.”
“Đặng tướng quân, tôi là Lư Tiểu Nhã, nhiệm vụ đã hoàn thành.”
Đặng Khẳng cười vui vẻ, phấn khích: “Rất tốt. Lư Tiểu Nhã, cô quả thật là ưu tú tinh anh. Tôi nhất định sẽ đem chiến tích của cô báo cáo cho Khâu Quốc.”
“Cảm ơn Đặng tướng quân, đúng rồi, tôi còn có một việc muốn báo cáo.”
“Việc gì?”
“Tướng quân Kiều Huyền Thạc đã đến Khâu Quốc, hơn nữa thương nặng do bị bắn. Tôi đã cứu anh ta, ngày hôm qua anh ta đã tỉnh lại.”
“Kiều Huyền Thạc đã bị bắn ở Khâu Quốc? Anh ta tới Khâu Quốc làm gì? “
“Tôi không biết.” Lư Tiểu Nhã cũng tò mò không rõ.
Đặng Khẳng nói: “Thôi bỏ đi. Tôi không nghe nói rằng cậu ta sẽ đến Khâu Quốc. Có lẽ là việc bí mật nên không thể để cho mọi người biết. Tôi chỉ không hiểu tại sao Tổng thống mấy ngày na có vẻ lo lắng. Hóa ra là có chuyện đã xảy ra với vị Tướng quân mà anh ta yêu qúy.”
“Tạm biệt.”
Lư Tiểu Nhã vui vẻ ngắt cuộc điện thoại.
Lúc này cô rất ngưỡng mộ trí nhớ của Kiều Huyền Thạc, khi đó cô tham gia khóa huấn luyện quân sự đặc biệt cách đây năm, Đặng Khẳng đã đưa Kiều Huyền Thạc đến quân khu của các nữ quân nhân để thị sát. Khi đó, cô đã giành vị trí đầu tiên trong cuộc thi bắn tên, và Kiều Huyền Thạc lúc đó đã bắt tay cô chúc mừng.
Nhiều năm trôi qua, cô đã quên mất bộ dạng của anh, nếu không phải nghe anh nói cái tên Kiều Huyền Thạc, cô thật sự không biết người mình đã cứu mạng là Kiều tướng quân lừng lẫy tiếng tăm của Tịch Quốc.
“Duyên phận này thật là kỳ diệu.” Lư Tiểu Nhã ngẩng đầu hét lên bầu trời đầy sao, nghĩ đến những gian khổ đã trải qua trong Ưng Tổ chức mấy tháng qua, và niềm vui ngày mai được trở về Tịch Quốc, giờ phút này cô cảm thấy rất sung sướng, rất phấn khích. Nhẹ nhàng sải bước về phía trước.
Người đàn ông bi thảm nhất trong lịch sử, ngài Doãn Đạo.
Sáng sớm, trước khi sương mù tan, trên cầu vượt đã bị tắc nghẽn giao thông. Đội cứu viện không có cách nào lên cầu vượt được, cầu vượt đã bị chật cứng bởi những quần chúng náo nhiệt muốn ăn dưa (tiếng lóng ý chỉ hóng hớt). Mọi người thi nhau chụp ảnh bằng điện thoại, máy ảnh. Các trang web lớn, phóng viên, nhà báo, truyền thông, video ngắn quay lại cảnh tượng của anh ta ngay lập tức tràn lan khắp đất nước.
Doãn Đạo toàn thân trần trụi, chỉ còn một chiếc quần sịp màu đen, và được một cần cẩu dài -m treo lơ lửng trên mặt sông.
Thậm chí, phóng viên từ nhiều đài truyền hình to nhỏ lớn bé, còn vác máy quay đi bộ vào cầu vượt đang bị tắc nghẽn để đưa tin nóng hổi.
Cần cẩu không có chìa khóa mở cửa, cũng không có thể khởi động thiết bị cẩu kéo, Doãn Đạo từ bên ngoài được kéo vào, cho nên bị mọi người xem như một trò cười.
Anh vô cùng tự tin vào hình thể và nhan sắc của mình, nhưng kiểu triển lãm này chính là một sự sỉ nhục.
Trong lúc chờ cứu hộ đến, anh đã tìm được nơi đặt phần mộ của Lư Tiểu Nhã, cũng đã nghĩ ra cách để cô chết như thế nào mới đáng.
…..
Bạch Nhược Hi dậy sớm, mang theo bình vào phòng chứa nước.
Khi đi ngang qua trạm y tá, cô thấy màn hình lớn đang phát một tin tức trên truyền hình, đây là chiếc tivi duy nhất của toàn bệnh viện, hàng ngày có rất nhiều bệnh nhân tới đây xem.
Cô tò mò liếc nhìn màn hình lớn, bởi vì cô không hiểu ngôn ngữ của đất nước này, và cô cũng không quan tâm lắm đến những gì phóng viên nói.
Nhưng máy ảnh đột nhiên quay lên giữa không trung, và đôi mắt của cô ngay lập tức bị thu hút.
Thế giới này rộng lớn như vậy, Chuyện gì cũng có thể xảy ra a.
Một người đàn ông đã gần như hoàn toàn không mảnh vải che thân bị cần cẩu cẩu trên mặt biển. Cảm giác đầu tiên này khiến Bạch Nhược Hi nghĩ rằng đó có thể là một xác chết.
Cô tò mò, dừng lại và nhìn một lúc Ống kính phóng viên càng lúc càng tiến lại gần, cận cảnh một nam thanh niên vô cùng điển trai.
Tuy nhiên, người đàn ông quen thuộc này khiến Bạch Nhược Hi bị sốc ngay lập tức, sững sờ nhìn vào màn hình, không thể chớp mắt.
Đó không phải chỉ là anh trai Doãn Đạo của cô sao?
“Cái này, anh…”
“Video quay cận cảnh may là Doãn Đạo còn chưa chết, trong lòng cô thoáng thả lỏng nhưng không khỏi biểu lộ ra kinh ngạc, cứng họng không nói nên lời (cạn lời) Bạch Nhược Hi bất lực lắc đầu, thở dài rồi tiếp tục đi về phía phòng chứa nước.
Người đàn ông này đã đắc tội với ai?
Nhưng Bạch Nhược Hi cũng cảm thấy dù có xảy ra chuyện như thế này thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, là người từng bị Doãn Đạo ức hiếp, nếu nhìn thấy chuyện như thế này trước đây cô quả thực sẽ rất hả giận.
Xét cho cùng, người đàn ông này quá kiêu căng ngạo mạn, tính tình ngang ngược rất dễ làm mất lòng người.
Bạch Nhược Hi quay lại phòng sau khi lấy nước. Cô rót đầy cốc, đặt bình nước xuống và ngồi xuống mép giường bệnh.
Kiều Huyền Thạc vẫn đang ngủ.
Bạch Nhược Hi đang ngồi ở mép giường, nghiêng người, một tay chống đỡ mép giường, một tay sờ cằm Kiều Huyền Thạc, lẩm bẩm: “Anh ba, dậy đi, y tá vừa tới thông báo anh cần chụp phim, tiện thể kiểm tra lại một chút.”
Kiều Huyền Thạc nhẹ nhàng chạm vào tay cô và giữ lấy nó, sau đó kéo xuống và đè lên ngực mình.
Bạch Nhược Hi lập tức rút tay ra, nhẹ nhàng gãi vào cằm anh như mèo, âu yếm thì thầm: “Anh ba, dậy đi, mau dậy nào…”
“Không cần chụp phim gì cả, anh không sao”. Kiều Huyền Thạc lại nắm tay cô.
Bạch Nhược Hi dùng bàn tay còn lại gãi vào cằm anh.
“Mau dậy đi…”
“Đừng nghịch ngợm nữa”. Kiều Huyền Thạc lấy hai tay cố định động tác của cô, vẫn không chịu không mở mắt.
Bạch Nhược Hi giật mạnh tay anh, nhưng vẫn không kéo ra được, cô lập tức vùi đầu vào cổ anh, dùng lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cằm anh.
Có một cảm giác rùng mình như điện giật, lập tức chạy khắp tứ chi của Kiều Huyền Thạc, anh đột nhiên mở mắt ra rồi nhanh chóng xoay người đè Bạch Nhược Hi dưới thân.
“Á …” Bạch Nhược Hi sợ hãi hét lên tiếng chói tai.
Một giây tiếp theo, hai tay của cô bị anh ghì chặt lên gối, đầu anh trực tiếp vùi vào cổ của cô.
Bạch Nhược Hi đang vật lộn với nỗi sợ hãi, cô nhận ra rằng hành vi của mình đã đánh thức con sư tử đang ngủ kia.
“Đừng … đừng mà, hahaha, anh ba buông em ra, buông ra haha …” Bạch Nhược Hi van xin, bởi vì Kiều Huyền Thạc hôn mạnh cổ cô, cô cảm thấy ngứa ngáy và ngượng ngùng. Cô ấy biết chuyện gì đang xảy ra bây giờ, nếu không vùng vẫy, cổ cô ấy sẽ mọc lên những vết đỏ do dấu hôn để lại.
“Anh ba, em sai rồi, em sai rồi …” Bạch Nhược Hi vừa cười, vừa giãy giụa.