Chương
Bạch Nhược Hy còn chưa nói dứt
câu, ông liền tiếp lời: “Tuân sau ở
nhà sẽ có một bữa tiệc. Là lễ chúc
mừng công ty nhà họ Kiều chúng ta
thành lập được trăm năm. Tới lúc
đó Đường Lập Đức sẽ tham dự. Các
con…
“Ông.” Bạch Nhược Hy lập tức ngắt
lời ông. Thái độ kiên trì nói: “Con sẽ
không suy nghĩ gì về Đường Lập
Đức, cũng không cần chị dâu làm
mai cho con.”
Ánh mắt ôn hòa của ông trở nên
sắc bén. Ông từ từ buông đôi đũa
trong tay xuống. Những nếp nhăn
trên khuôn mặt không che giấu nổi
ánh mắt nghiêm khắc của ông.
Thân thể khỏe mạnh của ông cụ
ngồi thẳng dậy, lạnh nhạt mở miệng:
“Ở đây cũng không có người ngoài.
Chỉ có ông và con cho nên cứ nói
thẳng với ông suy nghĩ của con đi.”
“Ông, con không có nghĩ gì hết.”
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, đặt
tay dưới mặt bàn.
Ông cười nhạt. Giọng nói bình tĩnh
không có nửa điểm dao động nào:
“Tiểu Hy, có những chuyện phải giải
quyết càng sớm càng tốt. Có rất
nhiều lúc không thể tùy ý làm xằng
làm bậy. Thứ gì của con thì mới có
thể lấy. Không thuộc về con thì sớm
trả lại cho người khác đi.”
Nghe thấy lời này, tim Bạch Nhược
Hy lỗi đi một nhịp, nhảy lên tới cổ
họng. Cô căng thẳng vặn góc áo,
dùng sức siết mạnh.
Hơi thở trở nên hỗn loạn. Cô sợ hãi
tới nỗi lòng bàn tay đều đổ đầy mồ
hôi.
Ông quá bình tĩnh. Điều này khiến
cô không dám tin lời của ông rốt
cuộc là đang ám chỉ điều gì.
Ông nhìn ra được sự căng thẳng
của Bạch Nhược Hy nên mới mỉm
cười nói: “Ông quả nhiên đã già rồi,
chỗ nào cũng không đi được nhưng
chuyện của mấy người trẻ bọn con
giấu không được mắt của ông.”
“Ông… Con..” Bạch Nhược Hy căng
thẳng không biết nên nói gì cho nên
cứ muốn nói lại thôi.
Ông cười cười. Giọng điệu ôn hòa.
Ánh mắt sắc bén mà có thần giống
như có thể nhìn thấu cô. Lúc này
ông mới bình tĩnh nói: “Ông biết con
từ nhỏ đã là đứa trẻ thông minh.
Chuyện gì cũng không cần ông phải
lo lắng. Ông tin lần này con cũng có
thể giải quyết tốt, sẽ không để ông
thất vọng có phải không?”
Bạch Nhược Hy cúi đầu, hổ thẹn
không dám nhìn thẳng vào ông.
Điều khiến cô không hề nghĩ tới đó
chính là ông lại quá bình tính như
vậy. Loại bình tính này thậm chí
khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Cho đến hiện tại, trừ Doãn Nhụy,
người biết chuyện cô và Kiều Huyền
Thạc kết hôn chỉ có mỗi người trong
quân đội của anh mà thôi.
Cô không biết ông làm thế nào lại
biết.
Không cần biết ông làm cách nào
mà biết được, thái độ của ông cũng
đã rất rõ ràng rồi.
Cô và Kiều Huyền Thạc là chuyện
không thể nào. Cho dù không phải
là anh cô, dựa vào thân phận của cô
căn bản cũng không xứng với Kiều
Huyền Thạc.
Bạch Nhược Hy từ từ đứng dậy, cúi
đầu thì thào: “Con hiểu rồi ông.”
“Hiểu thì tốt.” Ông nở nụ cười. Ánh
mắt cao thâm khó lường.
“Con quay về trước đây. Lần sau
con sẽ đến chơi với ông nhé.”
“Được rồi, trở về đi. Nhớ lời của ông,
có những chuyện không thể kéo dài
được.”
“Con hiểu.”
Bạch Nhược Hy nói xong liên khom
người cúi chào ông. Sau đó cô liền
xoay người rời khỏi.
Cô không biết bản thân nặng nề lê
bước tới vườn phía Nam như thế
nào mà chỉ biết trong lòng rối như
tơ vò. Tim còn đau đớn khó chịu, có
cảm giác như hít thở không thông.
Bây giờ ngay cả ông đều biết rồi.
Mẹ của cô cũng đã nghi ngờ. Mọi
chuyện sắp giấu không nổi nữa rồi.
Cô không có lựa chọn nào khác.
Bạch Nhược Hy tâm sự trùng trùng
đi lên lâu. Cô dừng trước cửa phòng
Kiều Huyền Thạc sau đó không chút
chân chừ mà gõ cửa.
Trong giây lát cửa liên được mở ra.
Kiều Huyền Thạc khoác một cái áo
ngoài màu xám tro.
Khí thế hiên ngang, phong tư hơn
người. Bất luận anh mặc đồ gì cũng
đều khiến người khác có cảm giác
sáng sủa.
Mỗi lần nhìn thấy anh, tim Bạch
Nhược Hy đều đập liên hồi. Nhất
thời lời muốn nói đều nghẹn trong
cổ họng, mang theo ánh mắt mơ
màng nhìn anh.
Kiều Huyền Thạc đút tay vào túi.
Khuôn mặt hờ hững. Giọng điệu ôn
hòa nói: “Có chuyện gì?”
Bạch Nhược Hy phản ứng lại liền
buộc miệng nói ra: “Anh ba, dường
như ông biết chuyện của chúng ta
rồi.”
“Ừ.” Kiều Huyền Thạc từ tốn trả lời
lại một câu khẳng định.
Ngược lại Bạch Nhược Hy căng
thẳng đến nỗi nắm chặt tay. Cô cầu
xin nói: “Không thể kéo dài thêm
nữa. Em xin anh. Nhân lúc mọi
chuyện còn có thể xoay chuyển
chúng ta nên kết thúc chuyện này
đi”
Ánh mắt Kiều Huyền Thạc trầm
xuống. Chân mày nhíu chặt lại. Sắc
mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.
Anh im lặng không nói, xoay người
tiến vào phòng mà lựa chọn phớt lờ.
Bạch Nhược Hy vội vàng tiến vào
trong, đóng cửa lại rôi chạy đến
trước mặt anh. Sau đó cô võ cùng
đau buôn nói: “Nếu còn không giải
quyết thì hậu quả không thể nào
tưởng tượng được. Bây giờ nhân lúc
chúng ta còn có chỗ quay đầu…”
Kiều Huyền Thạc đứng trước cửa
ban công. Hai tay anh đút vào túi
nhìn phong cảnh bên ngoài. Bóng
lưng cô độc như tỏa ra khí lạnh
thấm vào lòng người. Anh nhả ra
từng câu từng chữ: “Tôi hoàn toàn
không cảm thấy hậu quả tệ cỡ nào.”
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay. Cô
cắn môi nhẫn nhịn, tức giận nói:
“Anh phải ép em tới mức đường
cùng sao?”
Kiêu Huyền Thạc cũng nhịn không
được liền xoay người hét lên với cô
một câu: “Muốn ly hôn, trừ khi tôi
chết.”
Vừa dứt lời, ánh mắt nhẫn nhịn đến
đỏ vằn của anh đối diện với đôi mắt
mông lung ngập đây nước của Bạch
Nhược Hy. Khoảnh khắc đó, trái tim
anh âm ỉ đau.
Mỗi lân cô kêu gào muốn ly hôn là
giống như dùng dao cứa vào tim
anh. Đau đến nỗi không cách nào
chịu đựng được. Thế nhưng cho dù
lại đau, lại khổ thêm lần nữa anh
đều cắn răng mà kiên trì.
Nhưng nhìn thấy giọt nước mắt của
cô, sự kiên định đó liên bắt đầu dao
động.
Anh không nỡ làm tổn thương cô,
không nhẫn tâm nhìn cô rơi lệ.
Ngón tay Kiều Huyền Thạc hơi run
rẩy. Động mạch ở cánh tay gồng
đến phát đau. Anh nắm chặt tay, cố
để cho lòng bình tĩnh lại mà tiếp lời:
“Không được khóc trước mặt tôi.
Những giọt nước mắt rẻ tiên đó đối
với tôi mà nói không có tác dụng gì.
Làm vợ của Kiều Huyền Thạc tôi
không phải là đường cùng của cô.
Đợi cô là giàu sang phú quý, quyên
cao chức trọng. Người con gái khác
có nằm mơ cũng đều không có
được mấy thứ này.”
Nước mắt rẻ tiên?
Bạch Nhược Hy bị câu này hung
hăng đâm một nhát, nước mắt lập
tức lăn dài xuống má. Cái đồ đáng
chết như cô không nên để nước
mắt rơi xuống. Cô không nên để anh
nhìn thấy bộ mặt yếu đuối của bản
thân.
Hít hít mũi, Bạch Nhược Hy ngẩng
cao đầu để nước mắt chảy ngược
vào trong. Giọng nói cô nghẹn ngào
mà tuyệt tình: “Tôi không mê phú
quý gì của anh, càng không quan
tâm đến quyền lực. Anh muốn phá
hủy hết mọi thứ của tôi sao?”
“Tôi phá hủy cái gì của cô?” Kiều
Huyền Thạc đột nhiên dùng sức
nắm lấy hai vai cô. Anh dùng sức
rất mạnh, hận không thể bóp nát
xương cô. Mắt lạnh lùng đỏ rực mà
ướt nhòa. Gân xanh hẳn rõ trêni cổ,
tức giận bộc phát.
Bạch Nhược Hy giống như con rối bị
người điều khiển. Hơi nước làm mơ
hô tâm mắt của cô. Vai lại bị anh
nắm chặt đau đớn. Toàn thân người
đàn ông này tỏa ra khí lạnh bao
trùm lấy người cô.
Anh nguy hiểm như một con thú dữ
mất đi khống chế.
Cô sợ hãi lại băn khoăn, nghẹn ngào
như muốn khóc: “Bởi vì Bạch San
San, bố không nhận tôi nữa. Nếu
như tôi không ly hôn với anh thì
ngay cả người thân cuối cùng tôi
cũng không giữ được nữa. Mẹ sẽ
không nhận đứa con này. Tất cả
mọi người nhà họ Kiều đều sẽ căm
ghét tôi. Bạn bè bỏ tôi mà đi. Tôi sẽ
không còn gì hết.”
Kiều Huyền Thạc nhìn giọt nước
mắt của Bạch Nhược Hy từ từ rơi
xuống cằm. Lúc đó trái tim anh
dường như cũng đang chảy máu.