Chương :
Anh không nghĩ rằng cô đã biết.
An Chỉ Nguyệt mím môi, làm ẩm cổ họng, tiếp tục nói: “Em biết vết sẹo trên ngực anh vì em mà ra. Em biết anh cố gắng cứu em năm lần bảy lượt, không màng tính mạng của bản thân, nhưng em lại coi anh như một người xấu … “
“Chỉ Nguyệt, đừng nói nữa! ” Bộ Dực Thành ngắt cô lời bằng giọng gay gắt.
“…” An Chỉ Nguyệt giật mình sợ hãi, nước mắt càng rơi nhiều, lăn dài trong suốt như pha lê.
Trái tim Bộ Dực Thành tan nát khi nhìn thấy cô rơi nước mắt, vì vậy anh lập tức ngồi bên cạnh và ôm cô vào lòng.
Anh không muốn cô cảm thấy có lỗi, anh không muốn cô buồn vì chuyện này, và cũng không muốn cô vì báo đáp lòng tốt của anh nên mới đồng ý kết hôn.
“Chỉ Nguyệt, anh không phải hung dữ với em. Anh không muốn em nhắc lại những điều tồi tệ này bởi nó đã trôi qua.
Anh chưa bao giờ phàn nàn hay hối hận, là anh can tâm tình nguyện. Em không sai.” Tiếng an ủi khàn khàn dễ nghe.
Trong lòng An Chỉ Nguyệt nổi lên từng đợt sóng.
Trái tim mềm mại trong lồng ngực bị rung động, cô không biết phải đối mặt với quá khứ như thế nào.
Bộ Dực Thành càng ấm áp, càng tốt bao nhiêu thì cô càng cảm thấy buồn vì quá khứ bấy nhiêu.
Cô vùi mặt vào người anh, cảm nhận mùi hương trong trẻo dễ chịu của anh rất là an tâm, nước mắt không ngừng tuôn ra ướt đẫm áo anh.
Bàn tay to lớn của Bộ Dực Thành nhẹ nhàng chạm vào lưng cô.
Cô từ từ vươn tay ra, vòng qua eo săn chắc của anh, ôm chặt lấy anh.
Bộ Dực Thành cơ thể hơi cứng lại.
Chậm rãi cúi đầu xem động tác của cô lúc này.
Trái tim đập thình thịch, và niềm vui bâng khuâng tràn ngập trong tim anh.
Cái ôm của An Chỉ Nguyệt càng lúc càng chặt hơn.
Vì chuyện vợ chồng của ngày hôm qua, cô dường như không còn xa lạ với anh, thậm chí không còn xa lánh, ghẻ lạnh nữa, ít nhất là về mặt thể xác, cô đã trở nên thân thiết, ỷ lại vào anh.
“Chỉ Nguyệt, ăn sáng thôi.”
An Chỉ Nguyệt khịt mũi, vùi mặt vào trong ngực anh không chịu ra, nghẹn ngào mà lẩm bẩm: “Anh Dực Thành, em có một yêu cầu nhỏ được không?”
“Yêu cầu gì?” Bộ Dực Thành cười ôn nhu, hôn lên đỉnh đầu của cô, ngửi mái tóc thơm và quyến rũ của cô khiến anh vô cùng hạnh phúc.
“Sau này anh không được giấu em điều gì. Chỉ số IQ của em không cao và EQ cũng rất thấp. Nếu anh không nói ra, cả đời này em mãi không biếtđược.” Chỉ Nguyệt dặn dò.
“Ừm, anh hứa với em.” Bộ Dực Thành đồng ý đáp.
“Còn một yêu cầu nhỏ nữa.” An Chỉ Nguyệt rất mắc cỡ, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Cho dù em đưa ra bao nhiêu yêu cầu, anh đều có thể hứa với em.”
Bộ Dực Thành vuốt ve mái tóc của cô, một cách trìu mến, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
“Em không gọi anh là anh Dực Thành nữa, có được không?” An Chỉ Nguyệt xấu hổ lẩm bẩm.
Bộ Dực Thành dường như không nghe rõ, cảm thấy hơi sốc, anh dùng hai tay ôm lấy vai cô đẩy ra, nhìn vào khuôn mặt của cô và muốn nghe một lần nữa.
Nhưng mặt An Chỉ Nguyệt đỏ bừng vì xấu hổ, mắt cô rũ xuống, cô bị đẩy ra và vùng vẫy một cách gượng gạo nên lại nhào vào trong ngực anh, vòng tay ôm chặt eo anh.
“Chỉ Nguyệt, em vừa nói cái gì?”
“Không có gì đâu.” An Chỉ Nguyệt lẩm bẩm một cách xấu hổ, phồng má miễn cưỡng nói lần thứ hai.
Cô là phụ nữ đã có gia đình, cô không có gì xấu hổ khi nói với anh về những điều này.
Bộ Dực Thành khóe miệng mỉm cười, áp đầu vào tai cô, khàn giọng nói: “Bây giờ em không đói sao?”
An Chỉ Nguyệt lắc đầu không phát ra tiếng, má nóng áp trên ngực anh, né tránh phải đối diện.
Vì cô quá ngượng ngùng.