Chương Giúp đỡ
Từ trong nhà giam đi ra, Bạch
Nhược Hy tiếp tục ngôi lên xe Kiều
Huyền Thạc, im lặng ngẩn người.
Không muốn làm cho anh ghét nên
cô mới cố gắng để bản thân ít nói
một chút.
Bạch Nhược Hy tựa đầu vào cửa xe,
ngơ ngẩn nhìn cảnh sắc bên ngoài
cửa sổ, nhìn ánh mặt trời tươi đẹp.
Lòng rối bời như rơi vào vực sâu tối
đen không đáy.
Xe cứ chạy vô định, thời gian dường
như đã trôi qua một thế kỷ, Bạch
Nhược Hy cảm thấy khó chịu muốn
phát điên, chậm chạp mở miệng:
“Anh ba, chúng ta không trở về nhà
họ Kiều sao?”
“Cô nôn nóng muốn về sao?” Kiều
Huyền Thạc lạnh lùng hỏi lại.
“Dạ.” Bởi vì không có dũng khí nói
chuyện, Bạch Nhược Hy tùy tiện trả
lời một câu.
Tay nắm lấy vô lăng của anh càng
thêm dùng sức, gân xanh nổi lên rõ
ràng. Ánh mắt trâm xuống.
Hai người lại im lặng một hồi.
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu tựa vào
ghế dựa, nghiêng đầu nhìn nửa
khuôn mặt cương nghị của Kiều
Huyền Thạc, tinh tế tới mức khiến
người khác nhìn một cái liên say mê
không lối vê.
“Anh ba, tháng sau anh phải kết hôn sao?”
“Ừ.” Kiều Huyền Thạc từ trong cổ
họng phát ra âm thanh lạnh nhạt.
“Sẽ mời em làm phù dâu chứ?”
Bạch Nhược Hy nói ra câu này, cổ
họng bắt đầu bỏng rát khó chịu, nén
nước mắt vào tim.
Kiều Huyền Thạc nói như đinh đóng
cột: Không.”
Bạch Nhược Hy gượng cười đau
khổ. Như thế cũng tốt, cô cũng sợ
bản thân nhịn không nổi sẽ òa khóc
tại đám cưới của bọn họ.
“Không mời cũng không sao, nhưng
em vẫn muốn gửi chút quà chúc
phúc cho hai người. Anh ba muốn
cái gì nhất?”
Kiều Huyền Thạc sốt ruột nhấn còi,
Bạch Nhược Hy bị dọa một trận,
phát hiện trước mặt có một cặp lái
mồ tô đang chậm rì rì chạy ngay
giữa đường.
Xe mô tô né qua rồi, nhưng Bạch
Nhược Hy rõ ràng cảm giác được
toàn thân người đàn ông này dường
như đang giận dữ.
Một lát sau, anh mới tức giận trả lời
câu hỏi của cô: “Thứ tôi muốn, cô
cho không nổi.”
Chỉ một câu liền khiến Bạch Nhược
Hy không còn lời nào để nói.
Cô là một nhân viên bình thường,
tiền lương một tháng đủ nuôi sống
mình đã là tốt lắm rồi. Quả thật
không có mặt mũi nào đi hỏi một
người cái gì cũng không thiếu muốn
được tặng quà gì.
Cô im lặng.
Cơn tức giận của anh vẫn đang
bùng cháy. Sắc mặt càng khó coi.
Chiếc xe lao nhanh như tên bắn trên
đường. Lần này rất đúng hướng
chạy về phía nhà họ Kiều.
Chạng vạng họ mới về tới nhà.
Xe của Kiều Huyền Thạc dừng trước
con đường nhỏ ở cổng biệt thự.
Bạch Nhược Hy mở cửa xuống xe,
vừa bước hai bước liền nhìn thấy
Doãn Nhụy.
Cô ta trang điểm ngọt ngào thanh
nhã, cao quý mí lệ như công chúa.
Doãn Nhụy cười tươi như hoa. Bởi vì
hai người thường xuyên gặp mặt,
quan hệ thân thiết như chị em ruột
thịt nên có gặp nhau cũng không lấy
làm kinh ngạc.
“Nhược Hy, cậu cũng ở đây sao!”
Doãn Nhụy tiến về phía Bạch Nhược Hy.
Cô gượng cười trả lời lại một câu: “Ừ”
Doãn Nhụy trực tiếp lướt qua bên
người cô.
Kiều Huyền Thạc vừa đóng cửa xe,
Doãn Nhụy đột nhiên lao tới ôm
chầm lấy eo anh, vùi đầu vào ngực
anh, nũng nịu nói nhỏ: “Huyền Thạc,
anh cuối cùng cũng quay vê rồi.”
Bạch Nhược Hy chậm chạp quay
đầu về phía sau nhưng trong nháy
mắt liền hối hận. Cô rất biết điêu cất
bước rời đi. Mỗi tiếng giày dẫm lên
đất là thanh âm tan vỡ của trái tim mình.
Lông mày Kiều Huyền Thạc nhăn
lại, cúi đâu đứng im nhìn xuống
người con gái đang ôm lấy anh. Ánh
mắt càng trở nên lạnh nhạt: “Ôm đủ chưa?”
Doãn Nhụy lập tức buông tay, lùi lại
một bước, quay đầu nhìn bốn phía,
phát hiện Bạch Nhược Hy đã ởđi rồi
cô ta mới ngại ngùng vén tóc lên
nói: “Chúng ta đã quá lâu không gặp
cho nên em mới vui mừng quá mức.
Kiêu Huyền Thạc không nói gì, thờ ơ
lướt qua bên người Doãn Nhụy.
Doãn Nhụy vội vàng gọi với theo:
“Huyền Thạc, còn nhớ lời hứa của
anh không?”
Kiều Huyền Thạc dừng lại, bóng
lưng to lớn đối diện với Doãn Nhụy.
Doãn Nhụy tiếp tục nói: “Anh từng
đồng ý với em, trước ba mươi tuổi
sẽ cưới em làm vợ. Em vì cứu anh
mà suýt chút nữa đã mất mạng rồi.
Mặc dù chúng ta chỉ là bạn tốt,
nhưng chúng ta là người quen thuộc
với nhau nhất. Cha mẹ đều hy vọng
chúng ta có thể ở bên nhau, như vậy
đều có lợi cho công ty của cả hai nhà…
Kiều Huyên Thạc dứt khoát ngắt lời:
“Kiều Huyền Thạc tôi đã nói đương
nhiên sẽ giữ lời. Không cần cô nhắc nhở.”
Doãn Nhụy lộ ra nụ cười khổ: “Thím
hai của anh vừa rời đi không lâu,
không thể tổ chức tiệc lớn. Chúng ta
có thể đi đăng ký chứng nhận kết
hôn. Sau đó có tổ chức tiệc cưới
hay không cũng không sao.
“Vẫn chưa đến lúc.” Kiều Huyền
Thạc lạnh lùng bỏ lại một câu,
khoan thai bước về phía biệt thự.
Doãn Nhụy sững sờ, nắm chặt tay,
móng tay cứng như kim cương đâm
sâu vào lòng bàn tay, sắc mặt trâm
xuống.
Bạch Nhược Hy thẫn thờ quay về
phòng. Tinh thần không yên, một
mình ngồi ở mép giường.
Có lẽ nước mắt đã sớm cạn rồi.
Hoặc là tâm lý đã sớm chuẩn bị
trước.
Trong đầu cô trống không, cái gì
cũng không nghĩ, không làm, thẫn
thờ đờ người.
“Cốc cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên, tới lân thứ
hai Bạch Nhược Hy mới quay về
thực tại.
Cô vội vàng ra mở cửa, đập vào mắt
là gương mặt xinh đẹp tràn đầy
hạnh phúc của Doãn Nhụy. Cô ta
cười tươi như hoa: “Nhược Hy, mình
muốn tìm cậu giúp đỡ.”
“Vào trong ngôi đi.” Bạch Nhược Hy
mở cửa cho cô ta vào, nặn ra nụ
cười nhẹ: “Muốn mình giúp cái gì?”
Doãn Nhụy ngôi trên giường Bạch
Nhược Hy, hứng thú nói: “Nhược Hy,
cậu giúp mình nghĩ xem nên hưởng
tuần trăng mật ở đâu? Mình cùng
anh Huyền Thạc của cậu không tính
làm lễ, nhưng vẫn muốn tìm một nơi
nào đó hưởng tuần trăng mật, sẵn
tiện chụp một vài tấm hình làm giữ
kỷ niệm”
Bạch Nhược Hy sững sờ, cửa đóng
được phân nửa liền dừng lại, đứng
im giống như bị điểm huyệt.
“Tháng sau mình có thể chuyển đến
sống cùng cậu rồi. Đến lúc đó
chúng ta chính là người một nhà.”
Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi,
chầm chậm đóng chặt cửa. Khoảnh
khắc đó, cô cảm thấy sắp thở không
nổi nhưng vẫn giả vờ như không có gì.
Cô xoay người đi về phía Doãn
Nhụy, gượng cười: “Cậu nên đi tìm
anh ba thảo luận việc đi hưởng tuần
trăng mật ở chỗ nào đi.”
Doãn Nhụy nhoẻn miệng cười hạnh
phúc: “Anh ấy để mình tự quyết.”
Bạch Nhược Hy ngôi xuống bên
người Doãn Nhụy, hai tay nắm chặt
lấy giường, cúi đầu hạ thấp giọng
nói: “Cậu tự quyết định là được rồi.
Mình không giỏi mấy chuyện này.”
Doãn Nhụy sờ vai cô, vô cùng hổ
thẹn hỏi: “Mình và anh ba cậu đến
với nhau lâu như vậy vân luôn chưa
nói cho cậu biết. Cậu có trách mình không?”
Bạch Nhược Hy cười đau khổ, lắc
lắc đầu, cúi mặt giấu đi thân sắc buồn bã.
“Cậu bây giờ vẫn còn thích anh ba
của cậu sao?” Doãn Nhụy cẩn thận
tra hỏi.
Bạch Nhược Hy từ từ nhắm mắt lại,
nghĩ một đằng nói một nẻo: “Sớm
đã không còn thích rồi.”
Doãn Nhụy sờ tay Bạch Nhược Hy,
giọng điệu vô cùng hổ thẹn: “Xin lỗi
Nhược Hy. Tình cảm không thể
khống chế được. Anh ba của cậu
cũng theo đuổi mình nhiều năm.
Mình biết cậu từ nhỏ đã thích anh
ấy cho nên mới cự tuyệt nhiều lần.
Nhưng anh ấy yêu quá sâu đậm,
mình cũng không còn cách nào khác.”
Bạch Nhược Hy ngẩng đầu, vén tóc
ra phía sau tai, miễn cưỡng cười
gượng nhưng lại rất vui vẻ an ủi:
“Ngốc ạ, nói xin lỗi với mình làm gì?
Mình không có trách cậu. Con gái
yêu thâm anh ấy nhiều như lông
trâu. Cậu đừng quá nghiêm trọng
như vậy. Trong mắt của anh ba
mình không là cái gì cả. Tình yêu là
cam tâm tình nguyện, không có
phân biệt trước sau. Mình bây giờ
thật sự buông tay rồi.”
Để che đậy nội tâm không yên, cũng
bởi vì để Doãn Nhụy không tự trách
mình nữa, Bạch Nhược Hy tùy tiện
tìm một lý do thoái thác: “Hiện tại
mình đã thích người khác rồi, người
giống như anh ba từng giờ từng
khắc đều đối diện với nguy hiểm, ở
bên ngoài nhiều năm, sinh mệnh
giao phó cho tổ quốc thì hoàn toàn
không có cảm giác an toàn. Mình
thật sự không thích anh ấy. Cậu
không cần để ý đến cảm nhận của
mình. Mình chân thành chúc phúc
cho hai người.
“Là thật sao?” Doãn Nhụy không
xác định hỏi.
Bạch Nhược Hy chột dạ cúi đầu,
lắng mắt tránh khỏi ánh nhìn đầy
hoài nghi của cô ta: “Ứ”
“Vậy người mà cậu thích là ai?”
“Còn chưa thành đâu, thành công
rồi nói cho cậu nghe.”
Doãn Nhụy làm nũng đẩy đẩy vai
cô: “Làm sao có thể không thành
được? Cậu xem xem thân hình ma
quỷ của cậu, là món quà của thiên
sứ. Mình không tin còn có người
đàn ông nào mà không thích.”