Bạch Nhược Hy băng qua hai con
đường, chạy về phía có nhóm người
đang tụ lại ở xa.
Quần chúng vây quanh xem thật sự
quá nhiều. Hơn nữa phía trước còn
là một tòa nhà lớn luôn có người
trông coi phạm nhân.
“Tránh ra, tránh ra… Nhân viên cảnh
vệ bắt đầu đuổi mọi người mau
chóng giải tán.
Bạch Nhược Hy không chen vào
được còn bị đám đông đẩy lùi vê
phía sau. Cô sợ không gặp được
mấy người cảnh sát đó nên mới đột
nhiên hô to: “Hung thủ ở đây…”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều
nhìn cô. Cảnh sát lại càng thêm đề
phòng, lần lượt đẩy từng nhóm
người đang bu lại xem. Mặt khác,
người nghe thấy giọng nói vừa rồi
của Bạch Nhược Hy cũng mau
chóng tránh đường.
Một người bận đồ bình thường cùng
với mấy nhân viên bận đồ cảnh sát
cùng nhau đi tới. Bạch Nhược Hy
căng thẳng tiến lên hai bước.
“Chào anh cảnh sát.”
“Có phải cô mới gọi không?” Một
anh cảnh sát bận thường phục có
gương mặt phúc hậu nghiêm túc
hỏi.
Bạch Nhược Hy lập tức câm lấy cái
túi trong tay, chuẩn bị mở miệng:
“Đây là…
Còn chưa nói dứt câu, cô liên sững
Chương Giúp đỡ điêu tra
sờ tại chỗ. Ngón tay hơi run rẩy,
căng thẳng đến nỗi lập tức làm rơi
cái túi trong tay. Ánh mắt trầm
xuống.
Bởi vì cô nhìn thấy người đàn ông ở
sau lưng cảnh sát, Kiều Huyền
Thạc.
Kiêu Huyền Thạc đi qua, cảnh vệ và
người cảnh sát bận thường phục lùi
về phía sau, từ tốn mở miệng: “Đại
tướng Kiều, chính là cô này kêu lung
tung hồi nấy. Tôi nghĩ chắc là loại
gây ồn ào để gây chú ý thôi.”
Kiều Huyền Thạc đi vào giữa đám
đông đối diện với Bạch Nhược Hy.
Hình tượng cao lớn đĩnh đạc. Khí
thế lãm liệt, hạc trong bầy gà.
Đám em gái đang đứng xung quanh
ngước mắt nhìn anh thiếu chút nữa
phát điên lên.
Cảnh vệ lập tức sơ tán nhân viên
xung quanh Kiều Huyền Thạc.
Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không
muốn mở miệng nói chuyện. Mới
một tuần không gặp mà trong mắt
của Kiều Huyền Thạc lại chỉ có sự
thờ ơ vô cùng. Không có độ ấm
cũng không có cảm tình, giống như
nhìn thấy người lạ từng quen.
A Lương đi tới đứng bên cạnh Kiều
Huyền Thạc sau đó lập tức cung
kính cúi đầu chào Bạch Nhược Hy:
to
“Tôi không phải. Đừng gọi tôi như
vậy nữa.” Bạch Nhược Hy vội vàng
ngắt lời. Giọng điệu sốt ruột vô
cùng, sợ người khác nghe thấy từ
này.
A Lương sững sờ, ngây ra tại chỗ.
Trên mặt Kiều Huyền Thạc không lộ
ra chút cảm xúc nào. Giọng điệu
lạnh lùng châm chậm mở miệng:
“Trong tay cầm cái gì vậy?”
Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi. Cô
cảm thấy những muộn phiền trong
lòng đang đè nặng lên ngực nhưng
trước tiên vẫn phải nói chuyện quan
trọng.
Cô cầm lấy túi đựng đồ trong tay
đưa đến trước mặt Kiều Huyền
Thạc, nghiêm túc nói: “Vừa rồi lúc
tôi đi đổ rác trong trường thì nhìn
thấy một người bí ẩn vội vội vàng
vàng lủi sâu vào trong hẻm. Người
đó ném mấy thứ này vào trong
thùng rác ở trường nên tôi đã lấy
cây gắp lên. Mấy anh xem xem đây
có phải là đồ vật có liên quan đến
vụ nổ không.”
Kiều Huyền Thạc hơi nhíu mày. A
Lương lập tức nhận lấy cái túi, mở
ra cúi đầu xem. Đôi mắt một mí ti hí
trừng to như quả trứng gà, kinh
ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc: “Cậu
ba, đây là bảng điều khiển và găng
tay. Còn có một cái nón.”
Kiêu Huyền Thạc hơi chấn động.
Sắc mặt lạnh đi vài phân. Sau đó
anh lạnh nhạt xoay người rời khỏi
rồi ném lại một câu: “Đưa cô ta đi
hỏi chuyện.”
Nói xong, anh đi về phía chiếc xe
quân đội vừa mới tới.
A Lương làm ra động tác mời.
Sắc mặt Bạch Nhược Hy trâm
xuống, không vui hỏi: “Tại sao còn
muốn đưa tôi theo? Chuyện gì cần
nói tôi đều đã nói hết rồi.”
“Hỗ trợ điều tra.” A Lương khách khí
nói.
“Những điều nên nói tôi đều đã nói
rồi. Mấy cái khác tôi cũng không
biết. Hơn nữa tôi không phải là hung
thủ. Mấy anh…”
Viên cảnh sát mặc thường phục đẩy
vai Bạch Nhược Hy, tức giận mắng:
“Nói nhiều vậy làm gì. Kêu cô đi thì
cô cứ ởi đi.”
Bạch Nhược Hy bị đẩy đến nỗi bước
chân không vững nhoài về trước
một bước. A Lương lập tức đỡ lấy
người Bạch Nhược Hy tránh bị ngã.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương,
vô cùng tức giận nói: “Nói năng bừa
bãi, mày biết cô ấy là ai không? Cổ
là…”
“Tôi đi với mấy anh.” Bạch Nhược
Hy vội vàng mở miệng chặn lại lời
của A Lương.
Hiện tại đối với cô mà nói thân phận
này rất đáng xấu hổ. Có lẽ cô sớm
đã không phải là vợ của Kiều Huyền
Thạc rồi, chỉ là cô còn chưa nhận
được thông báo mà thôi.
A Lương không có thời gian tranh
cãi với đối phương nên liền bảo vệ
Bạch Nhược Hy lên xe, mở xe cho
cô. Thái độ cung kính khiến cho tất
cả mọi người đều như lạc vào
sương mù.
Bạch Nhược Hy đứng ngoài xe hồi
lâu. Nhìn người đàn ông lạnh lùng
như băng đang ngôi ở ghế sau, tim
không tự chủ được mà run lập cập.
Chuẩn bị đủ dũng khí rồi, cô mới
bước vào trong xe.
Đóng cửa lại, A Lương ngôi vào ghế
phó rồi hỏi tài xế: “Đã dọn dẹp xong
hết chưa?”
“Đã dọn xong hết rồi.” Tài xế trả lời.
Sau khi trải qua cơn nguy hiểm, A
Lương vẫn còn tim đập chân run
khoát tay: “Vậy đi đi.”
Ngôi ở phía sau, Bạch Nhược Hy
cảm thấy như ngồi trên đống lửa.
Lòng bàn tay liên tục đổ mồ hôi
lạnh.
Kiêu Huyền Thạc ngồi bên cạnh.
Trong không khí dường như đều là
hơi thở của anh. Còn khí lạnh quanh
người đã phảng phất lan tới chỗ cô.
Cô có cảm giác nếu cứ tiếp tục như
vậy thì mình sẽ bị đông chết.
Bạch Nhược Hy cảm thấy khó thở
nên mới từ từ mở cửa xe, ngoảnh
mặt ra ngoài cửa sổ hít sâu một hơi
để xua tan đi cơn khó chịu đang
tích tụ trong lồng ngực.
Đối với Bạch Nhược Hy mà nói,
đường đi bỗng chốc trở nên dài
đằng đãng. Mỗi phút mỗi giây đều
vô cùng ngại ngùng khó chịu.
A Lương liếc nhìn ghế sau qua kính
chiếu hậu. Lúc này anh mới phát
hiện biểu cảm của hai người là lạ.
Xe khởi động một lúc lâu, Bạch
Nhược Hy mới bắt đầu ngồi nghiêm
chỉnh lại rôi châm chậm hỏi: “Mấy
anh muốn đưa tôi đi đâu?”
“Doanh trại quân đội.” A Lương
ngoái đầu khách khí nói với Bạch
Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy sững sờ, vội vàng
nhoài người ra khỏi ghế dựa, căng
thẳng nói: “Tại sao muốn đưa tôi
vào quân doanh làm gì? Doanh trại
quân đội cách Tịch Quốc quá xa,
phải đi qua hai thành phố. Đi đi về
về cũng phải mất một ngày.”
“Hỗ trợ điều tra. Đương nhiên phải
quay về doanh trại quân đội mới hỏi
rồi.”
Bạch Nhược Hy nắm chặt tay, bình
tính lại mới nói rõ ràng từng chữ:
“Thả tôi xuống xe. Có chuyện gì thì
bây giờ hỏi đi. Tôi đã nói tất cả
những gì tôi biết cho mấy người rồi.
Không cần phải giày vò tôi như thế.”
“Sẽ có xe chở cô vê.” A Lương căng
thẳng, lộ ra chút khó xử. Không có
mệnh lệnh của cấp trên, anh không
thể thả cô xuống xe được.
Bạch Nhược Hy cười khổ, nhìn A
Lương châm chọc hỏi: “Chỉ vì hỏi
mấy việc mà vài phút có thể nói
xong mà đem tôi vào doanh trại
quân đội hợp tác điều tra, sau đó lại
chở tôi vê. Lẽ nào thời gian của
quân nhân mấy người mới quý giá
còn thời gian của dân thường như
tôi lại không quý sao?”
“Cái này… A Lương cứng họng, lúng
túng nhìn Kiều Huyền Thạc.
Kiều Huyền Thạc vẫn im lặng không
lên tiếng.
Bạch Nhược Hy mở miệng hít thở
nhẹ. Cô biết làm khó A Lương cũng
không có tác dụng gì. Anh ta căn
bản không có quyền làm chủ.
Cô thả lỏng người, vô lực tựa vào
ghế rôi móc điện thoại từ trong túi
quân ra coi giờ.
Đã hơn bốn giờ chiều rồi. Tới quân
khu thì cũng đã chín giờ tối. Hỏi
xong lại trở về cũng phải là hừng
đông hoặc sáng sớm ngày hôm
sau.
Bạch Nhược Hy càng nghĩ càng rối
loạn. Cô châm chậm cúi đầu, nhẹ
giọng thì thâm hỏi: “Rốt cuộc anh
muốn làm gì?”
Từ khi gặp mặt tới giờ, Kiều Huyền
Thạc cũng chưa hề nghe người con
gái này gọi anh một tiếng anh ba.
Ngay cả tiếng xưng hô quen thuộc
cũng không còn nữa.
Bầu không khí xa cách lan tràn giữa
hai người.
Giọng nói trâm thấp của Kiều Huyền
Thạc không có chút nhiệt độ nào.
Anh lạnh lùng phun ra một câu: “Hỗ
trợ điều tra.”
Bốn chữ này khiến đáy lòng Bạch
Nhược Hy cưởi khẩy. Cô từ từ nhắm
mắt lại nghỉ ngơi, cũng không nói
thêm lời nào nữa.