Bạch Nhược Hy cảm thấy cả người
anh tỏa ra khí lạnh, thoáng mang
theo cơn tức giận muốn giết người.
Cô có thể hiểu được tâm tình lúc
này của anh.
A Lương còn đang trong phòng hồi
sức cấp cứu, sống chết chưa rõ mà
vẫn chưa tìm ra hung thủ.
Cô không dám chọc anh tức giận
nên từ từ cúi đầu, thì thâm nói: “Bây
giờ em đi gặp bác sĩ. Có chuyện gì
thì anh cứ gọi điện cho em. Em sẽ
lập tức…
Kiều Huyền Thạc ngắt lời cô, vô
cùng nghiêm khắc nói: “Không
khám kỹ càng thì đừng quay lại làm
gì nữa.”
Bạch Nhược Hy im lặng. Tâm tình
sa sút.
Cô châm chậm xoay người đi ra
cửa. Bởi vì anh chưa tỉnh lại nên cô
mới không dám đi. Thế mà sau khi
vừa tỉnh đã tự dưng tức giận với
mình.
Trong lòng cô tủi thân vô cùng.
Bạch Nhược Hy tới phòng khám
bệnh, giơ khớp chân ra cho bác sĩ
xem tình hình thế nào. Sau đó cũng
siêu âm điều trị.
Đợi cô khám bệnh, thoa thuốc xong
thì đã hai tiếng trôi qua.
Cô cầm thuốc và bệnh án vội vội
vàng vàng quay về phòng VIP chăm
sóc cho Kiều Huyền Thạc.
Nhưng vừa đến cửa còn chưa kịp
tiến vào phòng thì đã nghe thấy
giọng nói phát ra từ trong phòng
bệnh.
Là tiếng của Doãn Nhụy, mẹ cô An
Hiểu, cha nuôi Kiều Nhất Xuyên, còn
có anh hai.
Những người này đều đang ở trong
phòng cho nên cô càng không dám
bước vào nửa bước.
Một là không muốn họ sẽ không
nhìn thấy cô. Hai là bởi vì chạy trốn
cho nên hiện tại cô đã đổi hết thông
tin liên lạc.
“Em có số của Nhược Hy không?”
Giọng nói của Kiều Huyền Hạo
truyền lại.
“ ”
An Hiểu tức giận: “Đừng có liên lạc
gì với nó nữa. Nó đã đi rồi thì cho nó
đi luôn đi. Anh em tụi con không có
đứa nào ngăn trở, tự nhiên không
cần phải lạnh nhạt với nhau nữa.
Đừng vì một đứa con gái mà làm
ảnh hưởng tới tình cảm anh em
trong nhà.”
Kiều Huyền Hạo: “Ông nói Nhược
Hy đã ký giấy ly dị rồi. Có phải là
thật không?”
“ ”
Doãn Nhụy: “Huyền Hạo, anh tới
thăm Huyền Thạc hay là tới điều tra
vậy. Anh không thấy Huyền Thạc
bây giờ còn rất yếu sao? Anh liên
tục hỏi Bạch Nhược Hy ở đâu, rốt
cuộc là anh muốn gì?”
Kiêu Huyền Hạo tức giận hét lên:
“Mục đích tôi lại đây là để tìm
Nhược Hy, còn xác nhận coi khi nào
nó mới đồng ý buông tha Nhược Hy.
Nếu như không giải quyết được thì
tôi sẽ đi tố cáo nó tội làm giả giấy
kết hôn. Đừng tưởng bản thân có
quyền lớn rồi muốn làm gì thì làm.”
An Hiểu: “Huyên Hạo, con…”
“Kiều Huyền Thạc, tốt nhất mày lập
tức giải quyết yêu cầu ly hôn của
Nhược Hy đi. Nếu không tao sẽ
không tha cho mày đầu.’
Đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng
động.
Bạch Nhược Hy may chóng xoay
người, xông vào trong phòng kế
bên.
Tiếng bước chân của Kiều Huyền
Hạo cách một cánh cửa lướt qua
cô. Cô biết anh hai sốt ruột thế nào
mới vội vội vàng vàng rời đi như thế.
Cô mở cửa, từ từ đi ra.
Cô nhìn nhìn phòng bệnh rồi lại nhìn
về phía bóng dáng đang dần rời xa.
Cô không biết nên đối xử với anh
hai thế nào. Cô cũng không dám nói
với anh hai, chữ ký trên tờ giấy ly
hôn đó không phải là của cô.
Cô đã từng tưởng rằng anh hai chỉ
yêu cô như tình cảm anh em thông
thường, kết quả không ngờ lại là
tình yêu.
Người cô không nhẫn tâm làm tổn
thương nhất chính là anh hai nhưng
cô không thể nào yêu anh ấy. Một
chút cảm giác rung động cũng
không có. Cho nên cả đời này cô chỉ
có thể chúc phúc cho anh ấy mà
thôi.
Bạch Nhược Hy đứng bên ngoài
phòng bệnh suy nghĩ miên man.
Không muốn đối mặt với tình cảnh
hiện tại nên chỉ có cách duy nhất là
từ từ xoay người, tập tễnh rời đi.
Cô tiếp tục quay về trường quân
đội.
Cô lê đôi chân bị thương ởi gặp sĩ
quan huấn luyện. Do có báo cáo
của bệnh viện nên cô càng dễ dàng
tìm được lý do trốn học hai ngày.
Bởi vì bị thương nên cô lại xin nghỉ
phép thêm mấy ngày.
Cô không đi đâu hết mà cứ ở lì
trong ký túc xá.
Bạch Nhược Hy nằm trên giường,
câm điện thoại lật xem tin văn. Mà
trên đầu giường lại có mười mấy gói
mỳ.
Cô cứ thế mà bình đạm sống qua
ngày.
Lúc đọc báo cô liên nhìn thấy bản
tin đăng về vụ nổ. Kết quả tiêu đề lại
là: Sĩ quan đẹp trai nhất bỗng chốc
nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Chỉ dựa vào một bức ảnh chụp góc
nghiêng, Kiều Huyền Thạc liền trở
thành “hiện tượng mạng”. Cộng với
thân thế quyền cao chức trọng, uy
danh hiển hách ngay lập tức liền trở
thành hot search.
Mỗi ngày Bạch Nhược Hy đều ăn
mỳ, xem từng tin tức lớn nhỏ có liên
quan tới Kiều Huyền Thạc.
Dù sao anh cũng là sĩ quan cao cấp
của quốc gia, có rất nhiều tin đều
không dám viết bậy bạ mà chỉ có
thể khen ngợi bề ngoài anh viết
thành mấy bài báo giải trí lặt vặt mà
thôi.
Bạch Nhược Hy ở lì ba ngày trong
ký túc xá.
Bình thường cô đều đặt đồ ăn bên
ngoài hoặc là ăn mỳ, mệt rồi thì ngủ.
Ngủ dậy thì xoa bóp chân, thoa
thuốc, xem điện thoại, đọc sách sau
đó lại tiếp tục ngủ.
Những ngày tháng không phân biệt
được ngày đêm cứ thế trôi qua vô
cùng buồn chán.
Tâm không lo nghĩ, mơ mơ hồ hồ
qua ngày.
Tinh tỉnh tinh tinh…
Tiếng chuông điện thoại gọi Bạch
Nhược Hy thức giấc từ trong mộng.
Cô cầm điện thoại lên liếc một cái,
là số lạ gọi đến.
Bình thường điện thoại cô chỉ dùng
để lên mạng, hầu như rất hiếm nghe
điện thoại.
Mặc dù rất buồn ngủ nhưng Bạch
Nhược Hy vẫn bắt máy, đặt lên tai.
“Alo…” Giọng nói của cô vô cùng
lười biếng.
Đầu bên kia điện thoại là giọng nói
lạnh lùng của một người đàn ông:
“Chân đỡ chưa?”
Nghe thấy giọng nói này, Bạch
Nhược Hy liền từ từ mở mắt, tỉnh
táo ngay tức khắc. Mặc dù lúc này
đầu óc cô trống rỗng nhưng có thể
nghe ra được đối phương là ai.
Im lặng hồi lâu, cô mới thì thào: “Đỡ
rồi.”
“Nếu đã đỡ rồi sao còn chưa tới
thăm tôi?”
Giọng nói của anh rất êm tai lại rất
dịu dàng. Sau khi xác định được
giọng nói này là của chính Kiều
Huyền Thạc cô mới mở điện thoại
ra xem xem màn hình. Mới bốn giờ
sáng?
Bốn giờ sáng gọi cô dậy chỉ để hỏi
vấn đề này thôi sao?
Bạch Nhược Hy dừng một hồi mới
đặt điện thoại lên tai, từ từ nhắm
mắt.
Trái tim vốn bình tĩnh trong phút
chốc lại đập loạn cả lên.
Cô đã không muốn tiếp tục suy nghĩ
nữa nhưng rốt cuộc vẫn trốn không
khỏi con tim mình.
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói
của anh, cảm giác nhớ mong lại lấp
đầy cả tim cô, khó chịu đến nỗi lồng
ngực đều cảm thấy đau đớn.
“Anh ba, trễ như vậy mà anh còn
chưa ngủ sao?” Bạch Nhược Hy dịu
dàng hỏi.
“Ngủ không được.”
“Sao anh có số em vậy?”
“Trên tờ bệnh án của em có viết. Ở
bệnh viện có lưu lại.”
Bạch Nhược Hy cười khổ, cảm thấy
rất bất lực. Người có quyền quả thật
không giống người thường. Ngay cả
bệnh viện công cũng có thể ép lấy
tin tức của bệnh nhân.
Cô châm chậm nhắm mắt, nhẹ
giọng hỏi: “Vết thương của anh thế
nào rồi?”
“Nặng hơn rồi. Sưng viêm còn sốt li
bì không hạ.” Kiều Huyền Thạc lạnh
nhạt nói giống như còn chưa tỉnh
táo, giọng nói lộ ra vẻ yếu ớt: “Sáng
tới đi. Tôi đợi em”
-Anh ba, anh cũng học được cách
nói dối rồi sao?” Bạch Nhược Hy
cười nhẹ, thái độ lạnh nhạt, biểu thị
bản thân vô cùng hoài nghi lời nói
vừa rồi của Kiêu HuyềnThạc.
Người đàn ông này bị thương nặng
một ngày đã có thể tự mình ngồi
dậy, thân thể mạnh khỏe như trâu.
Hơn nữa anh còn nằm viện liền mấy
ngày rồi, bây giờ đáng lẽ đã có thể
xuất viện. Với sức khỏe của anh,
đánh chết một con voi lớn còn
được.
Giọng điệu của Kiều Huyền Thạc
vốn dĩ dịu dàng đột nhiên lại trở nên
cứng rắn, uy hiếp nói: “Trước bảy
giờ sáng mai tôi muốn nhìn thấy cô
đứng bên giường tôi. Nếu không tôi
^U”
sẽ cho lính tới bắt cô vê.
Nói xong, anh lập tức ngắt máy.
Bạch Nhược Hy trừng mắt cứng
họng. Qua hồi lâu cô mới từ từ
buông điện thoại xuống.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất.
Cô nhìn trần nhà đen như mực. Cả
ký túc xá yên tĩnh mà chỉ có một
mình cô, lúc này cảm thấy vô cùng
cô đơn.
Bảy giờ sáng sao?
Cô tính giờ một chút, nhìn thời gian
từng phút từng giây chậm chạp trôi
qua.
Cô tự mình tới hay là đợi lính của
anh tới bắt vê mới tốt đây?
Bạch Nhược Hy lăn qua lăn lại. Thời
gian còn lại đều không ngủ được
TÚ.
Sáu giờ sáng hôm sau, cô liền dậy
tắm rửa sạch sẽ rồi lấy bộ đồ đẹp
nhất trong vali ra mặc. Sau đó đi tới
bệnh viện.
Trong phòng VỊP.
Bác sĩ chủ trị đang khám bệnh trong
phòng. Lúc Bạch Nhược Hy vừa tới
cửa liên nghe thấy giọng nói quở
trách của bác sĩ từ trong phòng
vọng ra.
“Nhiệt độ cơ thể ba mươi tám phẩy
tám độ. Chỉ số viêm nhiễm còn
chưa tới nhưng tình trạng lây lan
không thể không đề phòng. Tôi
không hiểu nổi tại sao cậu lại không
phối hợp uống thuốc với điều trị.
Vốn hai ngày đã có thể xuất viện
được rồi, bây giờ bệnh tình còn
nặng thêm.”
Kiêu Huyền Thạc vô lực hỏi: “Tới
bảy giờ chưa?”
Bác sĩ nghệch mặt ra, nhìn đồng hồ
rồi nói: “Sáu giờ năm mươi phút.”
“H’ „
“Đại tướng Kiều, cậu cứ tiếp tục như
vậy không được đâu. Cậu phải phối
Chương Anh cũng học được cách nói dối rồi sao?
hợp điêu trị với chúng tôi chứ.”
Kiêu Huyền Thạc lạnh nhạt hỏi: “Bác
sĩ, anh kết hôn chưa?”
“Hả?” Bác sĩ sững người, tiếp lời:
“Kết hôn sắp được bảy năm rồi, một
trai một gái.’
“Thật hạnh phúc.” Kiều Huyền Thạc
mỉm cười cảm khái, hỏi tiếp: “Vợ
không nghe lời, có cách gì có thể trị
không?”
“Cái này..”
Bạch Nhược Hy dựa vào tường, lồng
ngực đau đớn vô cùng.
Anh không phối hợp chữa trị là
muốn đợi chân cô khỏi rồi tới chăm
sóc anh sao?
Chương Anh cũng học được cách nói dối rôi sao?
Người này rốt cuộc ngốc tới mức
nào mới làm ra chuyện ngu xuẩn
như vậy? Còn hỏi bác sĩ sao trị
được cô nữa?
Bạch Nhược Hy hé môi hít thở sâu,
cảm thấy trong ngực khó chịu tới
nỗi sắp thở không nổi. Mắt đột
nhiên rơm rớm nước. Cô giơ tay
quẹt nước mắt, túm chặt dây túi
xách không biết có nên đi vào hay
không.
Cô thở ra một hơi rôi xoay người
chuẩn bị gõ cửa.
Đột nhiên trong phòng truyên tới
giọng nói nghiêm túc của bác sĩ:
“Vợ không nghe lời thì mua túi hàng
hiệu hoặc là hàng xa xỉ nào đó. Nếu
không thì trực tiếp cho tiền cổ thì cổ
liên lập tức ngoan lại thôi.”
Chương Anh cũng học được cách nói dối rôi sao?
“Không có tác dụng. Có cho cổ đồ
quý hiếm cỡ nào cổ đều không
thích.”
“Vậy thì làm giá một tí với cô ấy.
Không thể cứ mãi nuông chiều
được. Lúc thích hợp thì tức giận,
hung dữ một chút, thể nào cổ cũng
ngoan ngoãn lại.’
Kiều Huyền Thạc cười khổ: “Không
có tác dụng. Cứng mềm đều không
chịu.”
“Cái này…
“Mấy giờ rồi?” Kiều Huyền Thạc lại
hỏi lân nữa.
Bác sĩ: “Bảy giờ năm phút rồi.”
Nghe thấy câu này, Bạch Nhược Hy
Chương Anh cũng học được cách nói dối rồi sao?
liên vội vàng gõ cửa. Lỡ đến trễ
năm phút, không chừng người đàn
ông này lại nói cô không nghe lời.
“Vào đi.”
Bác sĩ lên tiếng.
Bạch Nhược Hy đẩy cửa, bước vào.
Sau khi bác sĩ nhìn thấy cô mới
dừng lại một chút, tò mò hỏi: “Cô là
người nhà của ai?”
Bạch Nhược Hy nhìn về phía người
đàn ông đang nằm trên giường
bệnh. Anh mặc bộ đồ bệnh, đầu
giường hơi cao một chút. Mới vừa
nãy còn nói chuyện với bác sĩ mà
giờ cô tiến vào lại giả vờ như đang
ngủ.
Chương Anh cũng học được cách nói dối rồi sao?
Bạch Nhược Hy trả lời lại bác sĩ: “Vợ
của anh ấy.”
Đây là lân đầu tiên Bạch Nhược Hy
thừa nhận mình là vợ của Kiều
Huyền Thạc trước mặt người khác.
Người đàn ông đang nhắm chặt
mắt đột nhiên hé môi lộ ra nụ cười
như có như không.
Bác sĩ giống như bừng tỉnh mà à
một tiếng, dùng ánh mắt hóa ra
người vợ không nghe lời trong
miệng của người bệnh là cô mà
nhìn chằm chằm vào người nào đó.
Bạch Nhược Hy giả vờ bình tĩnh đi
tới bên cạnh bác sĩ, ông ta mới nói:
“Tôi nói với cô tình huống của bệnh
nhân một chút. Cậu ta…
Chương Anh cũng học được cách nói dối rồi sao?
Đột nhiên Kiều Huyền Thạc lên
tiếng ngắt lời: “Bác sĩ, anh có thể ra
°.. `XxA»«JJ
ngoài rồi.
Bác sĩ sững sờ. Ông ta còn chưa nói
tình hình của bệnh nhân mà đã bị
đuổi ra ngoài rồi sao? Nhưng dựa
vào thân phận đặc biệt của đối
phương, ông ta cũng không dám có
chút ý kiến nào.
Bạch Nhược Hy gật gật đầu với bác
sĩ, ý nói bản thân đã hiểu rồi. Lúc
này bác sĩ mới xoay người rời khỏi.
Sau khi cửa đóng lại, nhất thời trong
phòng liên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh
tới mức khiến Bạch Nhược Hy cảm
thấy căng thẳng vô cùng.
Cô nhìn về phía người đàn ông đang
nằm trên giường giả vờ ngủ kia, tim
Chương Anh cũng học được cách nói dối rôi sao?
liên đau đớn như dao cắt.