Qua một hồi lâu, Chung Quan Bạch lấy từ trong túi ra một cái phong bì.
Hắn viết lên giấy: "Master Lục, đồng ý em đi."
Lục Tảo Thu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch lấy trong phong bì hộ lý giao cho hắn hai chiếc nhẫn. Hắn vốn đang quỳ trên mặt đất, vì thế cứ giữ nguyên tư thế này viết tiếp: "Nhẫn em đặt vẫn chưa làm xong, cho nên đành lấy nhẫn của anh đi cầu hôn."
Lục Tảo Thu nhìn hai chiếc nhẫn kia, giữa hai chân mày nhíu lại.
Chung Quan Bạch lại viết: "Có được không?"
Lục Tảo Thu nhìn ba chữ kia, vẻ mặt rất phức tạp, cuối cùng ánh mắt nhìn Chung Quan Bạch chậm rãi trở nên bình tĩnh ôn hòa: "Không được."
Chung Quan Bạch hoảng hốt, lo lắng giữa hai người lại có hiểu lầm gì khác, vì thế hắn viết hết lên giấy tất cả những sự kiện trong lần đầu tiên bọn họ đi lưu diễn mà hắn còn nhớ được, vừa viết vừa thấy những hình ảnh đó xẹt qua xẹt lại trong đầu. Đột nhiên hắn nhớ lại trước khi đến Pháp, Lục Tảo Thu ngồi xem album ảnh lưu diễn của bọn họ, hắn thuận miệng nói với anh: "Khi đó vì sao em lại không ở bên anh nhỉ."
Lòng hắn đau xót, lại viết rất nghiêm túc: "Master Lục, em yêu anh, không phải vì bất cứ sự thay đổi nào. Em không muốn lặp lại vết xe đổ nữa, anh không giống những người khác, em yêu anh, cho dù anh không giống anh của trước kia em vẫn yêu anh. Em lặp lại những lời của năm đó —— anh có thể dùng bất cứ nguyên nhân gì để từ chối em, dù sao cũng vô dụng thôi." Hắn viết càng hăng hái hơn, "Em sẽ đưa anh đi ăn cơm, lái xe đưa anh đến nơi anh muốn, viết nhạc cho anh, nghe......"
Lúc hắn viết ra chữ "nghe", đột nhiên tay run lên, cây bút rơi bộp xuống đất.
Vốn hắn muốn viết câu "Nghe anh kéo đàn".
Chung Quan Bạch ngơ ngẩn nhìn chữ "nghe" kia, một giọt nước mắt lại rơi xuống tô nhòe con chữ, không nhìn rõ nữa.
Đối với sự cố mất thính giác đột ngột của Lục Tảo Thu, kỳ thật hắn vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận nổi. Những câu viết tới viết lui trên giấy chỉ tựa như một buổi diễn tập lâm thời, lý trí hắn sớm đã được thông báo về bệnh tình của anh, nhưng trong tiềm thức, hắn căn bản chưa thể tin rằng anh đã không còn nghe được nữa.
Lục Tảo Thu nhẹ nhàng cầm tờ giấy kia lên, nhìn kỹ từng hàng chữ trên đó.
Chung Quan Bạch không dám giật tờ giấy trên tay anh, nhưng hắn lại lo lắng Lục Tảo Thu nhìn thấy lại phản ứng tiêu cực, nhưng anh đọc qua chỉ hơi bừng tỉnh.
Anh đang xem đoạn Chung Quan Bạch viết về chuyện quá khứ.
Qua một lúc thật lâu, Lục Tảo Thu thấp giọng gọi một tiếng: "A Bạch."
Chung Quan Bạch theo quán tính trả lời lại.
Lục Tảo Thu hình như đang bận suy nghĩ chuyện gì, "Trước kia Tiểu Dụ có nói, muốn tôi đối xử tốt với em hơn một chút."
Chung Quan Bạch lắc đầu, Lục Tảo Thu đã sớm đối xử với hắn tốt đến không thể tốt hơn nữa.
"Đường Tiểu Ly cũng nói, tôi nên tốt với em một chút."
Chung Quan Bạch không ngừng lắc đầu.
"Kỳ thật," Lục Tảo Thu nhẹ giọng nói, "Chuyện tôi bị ED, tôi cũng không quá để ý, dù bị người khác cười nhạo cũng không sao hết."
"Nhưng tôi lại suy nghĩ, em tốt như vậy, vô duyên vô cớ lại khuyết thiếu không được bằng người ta......" Giọng Lục Tảo Thu càng nhỏ hơn, "Tôi cảm thấy rất khó chịu."
Âm thanh trầm thấp truyền vào tai Chung Quan Bạch như một tiếng nổ vang. Từng chữ một như những con quái thú sắt thép khổng lồ nghiền nát toàn bộ gân cốt và lục phủ ngũ tạng trong bụng hắn.
"Cho nên, với tình hình như hiện tại, tôi càng không thể thuyết phục bản thân đáp ứng em." Lục Tảo Thu vươn tay lau nước mắt cho Chung Quan Bạch, "Được rồi, đừng khóc."
Chung Quan Bạch cảm giác mình đang bị một con rắn dài bảy tấc quấn chặt không thể động đậy, hắn cứng đờ nhặt bút lên, lại cầm một tờ giấy khác viết: "Em không khuyết thiếu thứ gì hết, em nhận được nhiều hơn người khác gấp mấy lần. Master Lục, anh nghĩ lại xem, nếu hôm nay là em nằm ở chỗ này, anh có cầu hôn em không?"
Lục Tảo Thu nhìn dòng chữ kia, rất lâu vẫn không nói gì.
Chung Quan Bạch lại đột nhiên nghĩ, có lẽ sẽ không bao giờ có khả năng đó, bởi vì Lục Tảo Thu sẽ không để hắn phải nằm ở đó, trước nay anh luôn là người ngăn chặn mọi thứ, bảo vệ hắn chu toàn. Hắn đang muốn viết tiếp thì nghe thấy tiếng hộ lý vọng vào.
Chung Quan Bạch ngẩng đầu, hộ lý đã lấy chìa khóa mở cửa từ bên ngoài.
Lục Ứng Như đi theo đằng sau.
Hộ lý đẩy máy móc vào phòng, tiến hành đo huyết áp, soi đồng tử, sau đó nói không có vấn đề gì, sáng mai lại đến kiểm tra.
Lục Ứng Như đi qua, Chung Quan Bạch yên lặng đưa giấy bút cho cô, đóng cửa phòng bệnh đi ra ngoài.
Lục Ứng Như cúi đầu, nhìn thấy đoạn chữ trên giấy: "Em không khuyết thiếu thứ gì hết, em nhận được nhiều hơn người khác gấp mấy lần. Master Lục, anh nghĩ lại xem, nếu hôm nay là em nằm ở chỗ này, anh có cầu hôn em không?"
Lục Tảo Thu nhìn Lục Ứng Như, trả lời câu hỏi vừa rồi chưa nói với Chung Quan Bạch: "Có."
Lục Ứng Như nhanh chóng viết mấy dòng chữ trên giấy, nét bút mang khí khái sát phạt, "Cậu sẽ không. Nếu là cậu, sẽ không bao giờ chọn thời điểm như vậy để cầu hôn."
Cô quá hiểu Lục Tảo Thu, câu đồng ý kia của anh chẳng qua chỉ để che giấu giúp cho sự nông nổi của Chung Quan Bạch mà thôi.
Lục Tảo Thu yên lặng một lúc lâu mới nói tiếp, "Em ấy thẳng thắn như thế làm em chỉ thấy đáng yêu, vừa rồi em..." Trong mắt anh toát ra một tia nhu tình, "Suýt nữa thì đồng ý rồi."
Lục Tảo Thu chưa từng nói qua những lời như vậy, nói chính xác hơn, người nhà họ Lục sẽ không có ai nói như vậy, nhất thời Lục Ứng Như không biết trả lời thế nào, vì thế dứt khoát bỏ qua, lại viết: "Cậu cần phải nghỉ ngơi, đừng nói nữa. Chị viết sơ lược tình huống hiện tại ra cho cậu. Chị đã nói chuyện với bác sĩ rồi, sáng mai sẽ tiến hành kiểm tra, nếu tình trạng không tốt thì lập tức chuyển viện. Chị đã gọi điện thoại cho Lâm Khai, anh ta có hợp tác với bệnh viện Tai Mũi Họng tốt nhất ở bên này."
Lục Tảo Thu khẽ gật đầu.
"Chị vừa nhận được danh sách thương vong của đại sứ quán, hai tiếng nữa phải bay về Paris." Lục Ứng Như nhanh chóng viết xong, thấy Lục Tảo Thu yếu ớt nằm đó, cuối cùng vẫn đau lòng không nỡ, vì thế lại viết một câu, "Ngủ đi, chị ngồi bên cạnh xem chừng."
Tinh thần Lục Tảo Thu rất kém, nói nhiều như vậy với Chung Quan Bạch đã là cực kỳ gắng gượng, anh mệt mỏi nhắm mắt lại, mày nhíu chặt, không giống như được an tâm nghỉ ngơi. Một lát sau, anh lại lo lắng mở mắt ra, thấp giọng kêu: "Chị."
Lục Ứng Như dùng ánh mắt dò hỏi.
"Chị...... đừng làm em ấy khó xử."
Lục Tảo Thu không bao giờ đi cầu xin ai.
Trong trí nhớ của Lục Ứng Như, anh chỉ từng nói như vậy hai lần.
Lần thứ nhất đã là hơn hai mươi năm về trước, Lục Tảo Thu còn bé xíu ôm cây đàn violin của mình, đi chân trần đứng nép vào góc tường nói với người cha đang nổi cơn thịnh nộ: "Ba...... đừng đập đàn của con."
Lục Ứng Như năm đó cao hơn Lục Tảo Thu một đoạn, ăn bận váy áo cầu kỳ che trước người anh, "Ba, như vậy khó coi lắm, dưới lầu còn rất nhiều khách khứa đang đợi đấy. Huống hồ, có con rồi còn chưa đủ sao."
Biểu cảm của cô rất bình tĩnh, giọng nói mười phần tự tin, khí thế cũng không thua kém gì người trưởng thành, chỉ có bé con Lục Tảo Thu là nhìn thấy bàn tay cô giấu sau lưng hơi run rẩy.
Sau khi cha xoay người bỏ đi, Lục Ứng Như cũng đi theo.
"Chị." Bé con Lục Tảo Thu thì thầm sau lưng Lục Ứng Như, "...... Cảm ơn chị."
Lục Ứng Như hơi dừng chân lại, quay ngược trở về, nhặt dép lê rơi dưới đất cẩn thận mang vào chân Lục Tảo Thu, sau đó cúi đầu gằn từng chữ với anh: "Tảo Thu, em phải nhớ cho kỹ, nhà chúng ta nhất định phải có một người được làm chuyện mình thích làm, trở thành người mình muốn trở thành."
Lục Ứng Như rời khỏi hồi ức, than nhẹ một tiếng, gật đầu đi ra cửa.
"Chị." Lục Tảo Thu nói nhỏ sau lưng cô, "...... Cảm ơn."
Lục Ứng Như quay đầu lại, Lục Tảo Thu vẫn đang nhìn cô. Kỳ thật vẻ ngoài anh đã hoàn toàn là một người đàn ông trưởng thành, nhưng không biết tại sao, trong một thoáng Lục Ứng Như cảm thấy anh vẫn giống hệt lúc còn nhỏ.
Cô nở một nụ cười nhạt hiếm hoi, đi ra ngoài.
Chung Quan Bạch vẫn đứng ngoài cửa chờ, Lục Ứng Như nói với hắn: "Cậu đi vào với Tảo Thu đi."
Chung Quan Bạch đáp ứng.
Lục Ứng Như nói: "Chung Quan Bạch, nếu tôi là cậu, đầu tiên sẽ suy xét đến tình trạng sức khỏe của nó, sau đó suy xét đến sự nghiệp, cuối cùng mới đi thảo luận về quan hệ giữa hai người."
Chung Quan Bạch sửng sốt.
Lục Ứng Như nhìn hắn một hồi, ngữ khí nhu hòa hơn một chút: "Tôi có thích cậu hay không không quan trọng. Từ nhỏ, những thứ Lục Tảo Thu thích, người nhà họ Lục đều không thích."
Cô nói xong thì đi mất.
Chung Quan Bạch nhìn bóng dáng Lục Ứng Như rời đi, thân hình kia trông tựa như một món binh khí lạnh băng, mạnh mẽ mà cô độc.
Lúc Chung Quan Bạch đi vào phòng, Lục Tảo Thu đã ngủ rồi, tư thế nằm ngủ quá mức an tĩnh cơ hồ làm hắn sinh ra một cảm giác hơi sợ hãi.
Hắn đi mượn ở chỗ hộ lý một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ, vào phòng tắm tự vệ sinh một chút rồi yên lặng nằm lên cái giường trống bên cạnh.
Hắn vừa nhìn sườn mặt Lục Tảo Thu vừa nghĩ, có lẽ chị Ứng Như nói đúng, hắn đã quá nóng nảy, nóng lòng muốn chứng minh cho dù phát sinh chuyện gì quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ không thay đổi. Nhưng người hiện tại nằm trước mặt hắn đã không phải là Lục Tảo Thu trước kia nữa.
Nếu nghĩ như vậy, có thể thấy Lục Tảo Thu kiên cường hơn hắn rất nhiều.
Sau sự cố buổi biểu diễn, Lục Tảo Thu nói với hắn: "Em đàn thành như vậy, tôi sẽ không an ủi em."
Lục Tảo Thu sẽ không đi chứng minh cái gì với Chung Quan Bạch, cũng sẽ không an ủi hắn, anh chỉ nói: "Chúng ta làm lại từ đầu."
Sau đó anh đưa Chung Quan Bạch đi, yên lặng cùng hắn luyện đàn.
Trước nay Lục Tảo Thu luôn là như vậy, tựa như một thân cây tồn tại duy nhất trên vùng đất khắc nghiệt, trầm tĩnh cứng cỏi, không thể lay động.
Chung Quan Bạch nhẹ nhàng bò xuống giường, đặt một nụ hôn lên trán Lục Tảo Thu.
Lục Tảo Thu, nếu anh đi lạc đến vùng đất khác, em cũng sẽ làm như anh, tìm cách đưa anh trở về.
Ngày hôm sau lúc Lục Tảo Thu tỉnh lại, trong tay Chung Quan Bạch đang cầm một cuốn sổ ký họa và một cây bút chì ngồi bên mép giường chờ anh.
Chung Quan Bạch thấy người đã tỉnh, cầm sổ ký họa mở trang đầu tiên.
Bên trên vẽ mấy hình hoạt họa đơn giản, bên cạnh còn ghi chữ.
Một cái mặt chibi có kiểu tóc giống Chung Quan Bạch cầm một cái bàn chải đánh răng và cốc nước, bên cạnh viết: "Master Lục, đi đánh răng thôi."
Bên cạnh có thêm một Chung Quan Bạch chibi cầm một cái ly sứ, chú thích: "Bác sĩ dặn sáng nay vẫn chưa được ăn cơm, nhưng có thể uống nước rồi."
Lục Tảo Thu sờ soạng Chung Quan Bạch bé xíu trên giấy, có vẻ như rất thích.
Chung Quan Bạch đưa bàn chải đánh răng trét kem sẵn và nước cho Lục Tảo Thu, lại lật sổ ký họa sang một tờ mới.
Lục Tảo Thu đánh răng xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Chung Quan Bạch chibi trên sổ nói một khung thoại: "Chung Quan Bạch lớn bây giờ đang rất không vui."
Lục Tảo Thu đặt bàn chải và khăn xuống, sờ đầu Chung Quan Bạch.
Hắn bắt lấy tay anh, khẽ hôn một cái lên mu bàn tay, sau đó lật tiếp sổ ký họa.
Chung Quan Bạch chibi mang biểu cảm ngượng ngùng nói: "À thì là mà, Master Lục, anh có muốn đi WC không, bác sĩ nói anh chưa được xuống giường, cho nên Chung Quan Bạch lớn đã đi hỏi hộ lý cách giúp anh...... Cậu ấy rất vinh hạnh."
Lục Tảo Thu nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt của Chung Quan Bạch rất nghiêm túc.
Đến lúc giải quyết nỗi buồn thật, mặt Chung Quan Bạch vẫn nghiêm túc, nhưng tiện nghi trên tay vẫn tranh thủ chiếm không ít chút nào.
Lục Tảo Thu bất đắc dĩ: "Em...... Được rồi, buông ra đi."
Chung Quan Bạch thu tay, dọn rửa sạch sẽ, giơ sổ ký họa ra lật tiếp.
Chung Quan Bạch chibi mang gương mặt còn thẹn thùng hơn vừa nãy, viết hàng chữ: "Master Lục, anh có hài lòng với sự phục vụ của Chung Quan Bạch lớn không? A. Hài lòng; B. Hài lòng; C. Hài lòng; D. Hài lòng."
Lục Tảo Thu không nói gì, đáy mắt lại vô thức hiện ra ý cười.
Chung Quan Bạch lật tờ tiếp theo, là một Chung Quan Bạch chibi đeo ống nghe, khung thoại viết: "Master Lục ơi, nếu đã chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi làm kiểm tra nhé."
Lục Tảo Thu gật đầu, ý cười trong đáy mắt dần dần tan đi.
Chung Quan Bạch nhìn sắc mặt anh, nhanh tay lật ký họa.
Trên giấy vẽ Chung Quan Bạch chibi mang vẻ mặt đáng thương và chibi Lục Tảo Thu đang xụ mặt nhăn nhó. Chung Quan Bạch chibi nói với Lục Tảo Thu chibi: "Nếu anh biểu hiện tốt, em sẽ hôn anh một cái." Lục Tảo Thu chibi nhăn nhó gật đầu.
Hai mắt Chung Quan Bạch trông mong nhìn Lục Tảo Thu, đáy mắt anh mang theo chút bất đắc dĩ: "Được rồi, đi làm kiểm tra thôi."
Chung Quan Bạch dùng sức hôn lên mặt Lục Tảo Thu một cái, sau đó đi gọi hộ lý. Hắn và hộ lý cùng đẩy giường bệnh gắn bánh xe sang phòng khác làm HRCT.
Kiểm tra rất nhanh, nhưng chờ kết quả thì phải tốn thêm chút thời gian.
Chung Quan Bạch giơ sổ ký họa, trên đó vẽ Chung Quan Bạch chibi đang nói: "Master Lục, chúng ta có một hỏi câu trắc nghiệm ngẫu nhiên, anh bắt buộc phải tham gia."
Ở trang sau, Chung Quan Bạch chibi nghiêng đầu hỏi: "Master Lục này, người anh thích nhất là ai? A. Chung Quan Bạch; B. Quan Bạch; C. A Bạch; D. Bạch Bạch."
Lục Tảo Thu lấy tập ký họa từ tay Chung Quan Bạch.
Một quyển sổ dày được vẽ sắp kín, gần như là minh họa sắp xếp tất cả hoạt động sinh hoạt trong một ngày của Lục Tảo Thu.
Anh nhìn Chung Quan Bạch, ánh mắt mềm mại như muốn tan chảy: "Tối hôm qua em không ngủ à?"
Chung Quan Bạch ngẩn ngơ, câu hỏi này hắn không đoán được nên không có vẽ ra, vì thế đành phải lắc đầu.
Lục Tảo Thu lật lại trang viết "Master Lục này, người anh thích nhất là ai? A. Chung Quan Bạch; B. Quan Bạch; C. A Bạch; D. Bạch Bạch." Nói với Chung Quan Bạch: "Bút chì."
Hắn đưa bút chì cho Lục Tảo Thu, anh viết nhanh lên sổ: "A B C D".
Rõ ràng chính mình là người đặt câu hỏi, nhưng Chung Quan Bạch vẫn ngượng không chịu được. Hắn mặt dày lật tiếp, trang sau viết: "Master Lục, A B C D đều là câu trả lời chính xác, cho anh một trăm điểm, phần thưởng: Đọc thơ."
Chung Quan Bạch cong người xuống, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Lục Tảo Thu đọc: "Master Lục, anh là ——"
Hắn vừa mở miệng đã lập tức hoảng hốt.
Lục Tảo Thu không nghe được.
Chuyện này thật sự vẫn không dễ làm quen như hắn tưởng tượng.
Lục Tảo Thu nhìn thấy hết vẻ hoảng loạn trên mặt Chung Quan Bạch, anh không nói gì, chỉ dùng phương thức giống cách thường ngày ngăn cản Chung Quan Bạch đọc thơ: cho hắn một nụ hôn sâu.
"Khụ." Bác sĩ phụ trách làm kiểm tra từ trong phòng đi ra, trong tay cầm một túi văn kiện, "Hai vị, có kết quả rồi."
Chung Quan Bạch lập tức đi qua, dùng thân thể ngăn tầm mắt Lục Tảo Thu, ánh mắt gần như là đe dọa nhìn bác sĩ, hỏi: "Kết quả tốt đúng không?"
—----------------------------