Triệu Hải Dương - 赵海洋 (): nghệ sĩ piano, nhà soạn nhạc và phối khí người Trung Quốc, tốt nghiệp Nhạc viện Trung Ương.
—-----------------------
Không bao lâu sau, tiếng gõ cửa lại nhẹ nhàng vang lên, là giọng Thường Lương Ngôn thân thiện gọi "Ngọc Lâu, là tôi".
Hạ Ngọc Lâu nhìn ra cửa, sắc mặt hơi sầm xuống, hắn không biết Thường Lương Ngôn đến nhà.
Ngón tay Ôn Nguyệt An đang nắm cổ tay Hạ Ngọc Lâu đột nhiên căng chặt.
"Để anh ra mở cửa." Hạ Ngọc Lâu nói.
Ôn Nguyệt An nắm cổ tay hắn càng chặt hơn.
Hạ Ngọc Lâu để yên cho Ôn Nguyệt An nắm, đứng nguyên tại chỗ cúi đầu, nhìn vào mắt cậu.
"Ngọc Lâu?" Thường Lương Ngôn vẫn gọi ngoài cửa.
"Chờ một chút." Hạ Ngọc Lâu nói vọng ra.
Hắn nhìn xuống Ôn Nguyệt An, giống như có thể chờ cậu đến thiên hoang địa lão.
"...... Sư ca." Ôn Nguyệt An kêu.
Hạ Ngọc Lâu vẫn nhìn cậu như cũ, không lên tiếng.
Ôn Nguyệt An nhìn Hạ Ngọc Lâu, chậm rãi buông lỏng ngón tay.
Hạ Ngọc Lâu đi vài bước ra mở cửa, không mở toang, chỉ hé ra một khoảng đủ lọt người, hắn đứng vừa vặn ngăn tầm mắt bên ngoài lại.
Vành tai Thường Lương Ngôn hơi ửng hồng, nhưng khuôn mặt thì đã trắng bệch: "Ngọc Lâu...... Tôi nghe thấy hết rồi."
Lúc này Hạ Ngọc Các đứng một bên không biết nên làm sao cho phải, cô thấy Thường Lương Ngôn chạy qua đây đã bắt đầu hối hận, nếu biết sự tình sẽ thành ra như vậy thì còn lâu cô mới chịu kể cho Thường Lương Ngôn.
Thường Lương Ngôn cắn môi, cắn thật sự mạnh, làm Hạ Ngọc Lâu chợt nhớ tới hương vị của chúng. Mặc dù vừa phải nghe những lời khó nghe, nhưng cô ta vẫn mang theo chút mong chờ nhìn Hạ Ngọc Lâu, hỏi: "Không phải như vậy, đúng không Ngọc Lâu?"
Nếu lúc này chỉ có mỗi cô nàng và Hạ Ngọc Lâu, có lẽ, chỉ là có lẽ, cô ta sẽ nghe được một đáp án khác, có lẽ Hạ Ngọc Lâu sẽ giải thích mấy câu kỳ quái trước đó hắn nói. Nhưng bây giờ Hạ Ngọc Các đang đứng bên cạnh, cũng nhìn hắn giống Thường Lương Ngôn, hy vọng hắn sẽ nói không, hy vọng hắn sẽ cười xấu xa giống ngày thường rồi nói: "Lừa đấy, nói thế mà cũng tin?" Sau đó lập tức tống một mình Ôn Nguyệt An ra khỏi nhà.
Không ai biết lúc này Hạ Ngọc Lâu đang nghĩ gì.
Hắn dựa vào khung cửa, ngón tay thon dài ấn lên cửa, móng tay bị ép trắng bệch.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ càng khiến căn phòng tĩnh mịch hơn.
Hắn nhớ lại khoảnh khắc Thường Lương Ngôn bước lên khỏi bể bơi, tiếng nước vang lên bốn phía. Cô nàng mặc chiếc áo tắm liền thân màu đỏ, bộ ngực căng phồng, đùi khép chặt, hai tay chống trên thanh vịn. Bọt nước từ trên tóc và trên thân thể cô lăn xuống, mặt trời trên đầu sáng chói, chiếu lên những giọt nước và mặt bể bơi từng vầng sáng rực rỡ lung linh.
Làn da thiếu nữ trắng như sữa, bên trên là từng giọt mật ngọt chảy xuôi.
Hắn nhớ lại hình ảnh Thường Lương Ngôn ngồi trên sườn núi vùng ngoại ô thổi sáo dọc. Dù là nhạc cụ đơn giản như vậy cô nàng cũng không thể thổi tốt, cơn gió thi thoảng hất mớ tóc ngắn lên má, hai tay cô đang đặt trên ống sáo thổi từng nốt, lại vô thức nâng một tay lên vén tóc, lập tức tiếng sáo thổi ra nghe thật buồn cười.
Cô nàng dứt khoát không thổi nữa, hào phóng đưa ống sao cho Hạ Ngọc Lâu: "Cậu thử đi."
Dưới ánh mặt trời, vết nước bọt ướŧ áŧ trên miệng sáo vừa rõ ràng vừa mờ ám.
Hình ảnh, âm thanh, xúc cảm, hương vị, bởi vì Thường Lương Ngôn xuất hiện mà mùa hè này không còn như những mùa hè trước. Nó rất đẹp, nhưng không phải vẻ đẹp nghệ thuật mà Hạ Ngọc Lâu được học, vẻ đẹp này không cần ai giám định, thưởng thức hay suy nghĩ, cũng không cần bị khai quật hay phát hiện, nó luôn ở đó, rất tự nhiên, nguyên thuỷ mà mãnh liệt.
Nhưng mùa hè trôi qua rất nhanh.
"Ngọc Lâu?" Thường Lương Ngôn tiến lên phía trước một bước, muốn duỗi tay chạm vào đầu ngón tay trắng bệch của Hạ Ngọc Lâu nhưng lại nhịn xuống, bây giờ ở đây không chỉ có hai người bọn họ.
Hạ Ngọc Lâu thấp giọng "Ừ" một tiếng.
Hắn biết, ở phía sau, Ôn Nguyệt An cũng đang nhìn hắn.
Ánh mắt của Ôn Nguyệt An nhìn Hạ Ngọc Lâu không giống ánh mắt Thường Lương Ngôn. Nếu ánh mắt hóa thành thực thể, đôi mắt Thường Lương Ngôn đứng trước hắn sẽ biến thành hai vòng nước mắt, mà ánh mắt Ôn Nguyệt An sau lưng hắn đại khái sẽ để lại hai vệt máu nóng bừng.
Hạ Ngọc Lâu lặng lẽ hít một hơi thật dài, sau đó nói: "Đúng là như vậy."
Thường Lương Ngôn nhìn chằm chằm vào Hạ Ngọc Lâu, môi hơi mở ra, gương mặt giật giật như không khống chế nổi.
"Hạ Ngọc Lâu, cậu, vậy cậu còn......" Lồng ngực Thường Lương Ngôn phập phồng, "Rõ ràng cậu không phải như vậy, cậu không bị cái loại bệnh này, tôi biết."
Hạ Ngọc Lâu vẫn nói: "Đúng là như vậy."
"Cậu đừng nói nữa. Tôi về nhà đây. Tôi, tôi sẽ không đến nhà mấy người nữa đâu." Cô nàng nói xong nhưng vẫn không động đậy, đứng yên nhìn Hạ Ngọc Lâu, chờ phản ứng của hắn.
Đầu móng tay Hạ Ngọc Lâu càng trắng hơn, hắn yên lặng một lúc rồi thấp giọng: "...... Được."
"...... Được?!" Thường Lương Ngôn không dám tin, tiến thêm một bước, không nhịn nổi mà đánh Hạ Ngọc Lâu một cái.
Cô ta cảm thấy mình không thể ở đây một khắc nào nữa, xoay người chạy ra khỏi cửa lớn.
Hạ Ngọc Các đuổi theo sau, nói là an ủi, thật ra cô càng muốn chắc chắn Thường Lương Ngôn sẽ không mang chuyện nhà bọn họ nói ra ngoài hơn.
Hạ Ngọc Lâu không quay lại nhìn Ôn Nguyệt An, hắn đóng cửa từ bên ngoài.
Ôn Nguyệt An lăn xe mở cửa, cùng theo ra ngoài, Hạ Ngọc Lâu đưa lưng về phía cậu nói: "Đừng tới đây."
Môi Ôn Nguyệt An giật giật, ngay cả một tiếng "Sư ca" cũng không nói được.
Cậu nhìn Hạ Ngọc Lâu đi xa, qua một lát, từ phòng khách truyền đến tiếng đàn dương cầm.
Giai điệu rất dạn dĩ, mơ mộng, đáng yêu, ngọt ngào, Ôn Nguyệt An chưa bao giờ nghe qua, đáng lẽ không có bản nhạc nào Hạ Ngọc Lâu viết ra mà cậu không biết, huống chi là một bản nhạc như thế này. Cậu nhốt mình trong phòng lẳng lặng nghe bản nhạc kia. Đó là lần đầu tiên cậu nghe thấy Hạ Ngọc Lâu đánh đàn như vậy, rõ ràng giai điệu rất vui tươi hoạt bát, Hạ Ngọc Lâu lại đàn nó càng lúc càng bi thương.
Qua thật lâu, một loạt tiếng bước chân chạy vội vang lên trong sân.
"Hạ Ngọc Lâu." Là giọng của Thường Lương Ngôn.
Tiếng đàn ngừng lại.
Ôn Nguyệt An đẩy xe lăn đến bên cửa sổ, thấy Hạ Ngọc Lâu từ trong phòng đi ra, đứng trước mặt Thường Lương Ngôn. Hạ Ngọc Các đi theo Thường Lương Ngôn trở về, đứng bên ngoài cổng sân.
Trong tay Thường Lương Ngôn cầm một bức tranh và một xấp nhạc phổ.
"Trả cho cậu." Cô nàng nói.
Hạ Ngọc Lâu trả lời: "Nếu cậu không cần nữa thì cứ vứt đi."
Thường Lương Ngôn: "Tôi hỏi lại cậu một lần nữa ——"
"Đúng là như vậy." Hạ Ngọc Lâu nói.
Thường Lương Ngôn nhìn Hạ Ngọc Lâu, hốc mắt ngập nước, vừa gật đầu vừa xé chồng giấy trên tay thành từng mảnh nhỏ.
Mưa đã tạnh, trên cỏ còn đọng nước, chậm rãi thấm ướt từng trang giấy.
Hạ Ngọc Lâu cúi đầu, nhìn những mảnh giấy vụn bay đầy đất, Thường Lương Ngôn cho rằng hắn sẽ có phản ứng, nhưng Hạ Ngọc Lâu chỉ nói: "Đồ của tôi đưa cho cậu, tùy cậu xử lý."
Thường Lương Ngôn vừa tức giận vừa đau lòng, không nhịn được nói: "Cậu, cậu không sợ tôi nói cho người khác biết à?"
Hạ Ngọc Lâu chỉ khẽ cười một chút, nụ cười đẹp như thiếu niên bước ra từ trong tranh.
Hắn nhẹ giọng nói: "Tôi, cũng tùy cậu xử lý."
Ôn Nguyệt An nghe được những lời này thì toàn thân đều nhức nhối như bị dao nhọn đâm vào ngực, để từng chữ như nhát roi quất vào lục phủ ngũ tạng. Cơn đau này thậm chí làm cậu nhớ lại cảm giác mất đi đôi chân trong ký ức xa xôi.
Thường Lương Ngôn nhìn Hạ Ngọc Lâu, nước mắt trong khoảnh khắc trào ra: "Tôi sẽ không nói."
Hạ Ngọc Các nghe Thường Lương Ngôn nói vậy, nhẹ nhõm thở phào.
Thường Lương Ngôn khóc một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại, lau mặt rồi nói: "Tôi đi đây. Hạ Ngọc Lâu, sau này, tôi thật sự sẽ không tới nữa."
Cô xoay người đi được vài bước, Hạ Ngọc Lâu nói: "Để tôi tiễn cậu."
Hai người đi ra khỏi sân thật lâu, dọc đường không ai nói gì.
Đến dưới gốc cây Thường Lương Ngôn từng đứng bên dưới chờ Hạ Ngọc Lâu, cô ngừng chân lại, ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Ngọc Lâu: "Tôi vẫn không tin cậu bị bệnh. Tôi biết cậu không có, tôi biết. Nhưng tôi vẫn không nghĩ ra, rõ ràng cậu không có bệnh, sao cứ phải khăng khăng nói là mình có?"
Hạ Ngọc Lâu chỉ im lặng, nhìn cô nói: "Về nhà đi."
Thường Lương Ngôn lắc đầu, không nhìn Hạ Ngọc Lâu nữa: "Tôi đi đây."
Sau khi cô đi được một đoạn khá xa, bỗng nhiên nghe thấy một khúc nhạc dịu dàng.
Quay đầu lại, cô thấy Hạ Ngọc Lâu đang đứng dưới tàng cây, trong tay cầm một mảnh lá thổi bản nhạc vừa rồi hắn đàn trong nhà, bầu trời xanh sau lưng hắn đột nhiên xuất hiện cầu vồng đôi.
Hạ Ngọc Lâu một mình chậm rãi đi về nhà, cũng tự hỏi chính mình: Rõ ràng mình không có bệnh, vì sao phải nói là mình có?
Hắn đi vào sân, phát hiện mảnh vụn giấy rơi đầy đất đã không thấy đâu nữa, hắn nhìn thấy Ôn Nguyệt An ngồi trước cửa sổ ở đằng xa, cũng đang nhìn hắn.
Kỳ thật Hạ Ngọc Lâu cũng không biết rốt cuộc là vì sao.
Hắn đứng trong sân nhìn Ôn Nguyệt An, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nghĩ ra một loại khả năng.
Đại khái bởi vì Lương Ngôn là cô gái hắn thích, nếu vào mùa hè này, người đi vào nhà hắn là một thiếu nữ khác, có lẽ cô gái đó cũng sẽ trở thành người làm hắn rung động.
Nguyệt An không phải thiếu nữ làm hắn rung động, Nguyệt An chỉ là Nguyệt An.
Nhưng Nguyệt An...... vĩnh viễn là Nguyệt An.
Nếu Ôn Nguyệt An có thể biết được điều này, có lẽ rất nhiều chuyện về sau sẽ khác, nhưng chính cậu cũng không biết.
Thời điểm Hạ Ngọc Lâu và Thường Lương Ngôn đi khỏi sân nhà, cậu lăn xe ra ngoài, gian nan nhặt hết đám giấy vụn ướt đẫm dưới đất.
Tối ngày hôm đó, cậu ngồi ghép những mảnh giấy đến tận đêm khuya, sửa sang cẩn thận, rồi tỉ mỉ dán lại.
Bản nhạc phổ được dán lại gồm có sáu trang, tên là《 Hạ 》, dưới đề mục viết: Tặng Lương Ngôn.
Mỗi một nốt nhạc, một con chữ đều do Hạ Ngọc Lâu tự tay viết.
Bức tranh kia vẫn giữ màu sắc như ban đầu, chỉ bị nước mưa làm hơi nhòe một chút, trên tranh vẽ một đôi chân đẹp.
Ôn Nguyệt An lặng lẽ lăn xe đến trước tấm gương lớn.
Cậu nhìn chính mình trong gương, sau đó cong lưng, chậm rãi đặt bức tranh trước xe lăn, nơi từng có đôi chân của mình.
Ôn Nguyệt An nhìn, người trong gương mặc áo xanh, cầm một xấp nhạc phổ vừa được dán lại, phá dưới ống quần trống rỗng có một đôi chân hơi nhòe, nhưng vẫn xinh đẹp như cũ.
Trong đêm tối, người trong gương không ngừng vuốt ve ba chữ "Tặng Lương Ngôn" trên nhạc phổ, chậm rãi nở một nụ cười ảm đạm.
"Nếu bản nhạc này viết cho em, vậy thì bây giờ em có chết cũng cam lòng."