Nơi ở của Nhu Phong có hai gian, một là phòng khách, một là phòng ngủ,bố cục rất khéo léo, tinh tế, trông rất nữ tính. Rèm cửa màu phấn hồng,dưới ánh đèn, toát lên vẻ ấm áp lịch lãm. Trên bàn trà có đĩa hoa quả,điều khiển ti vi, hai cuốn tạp chí, một cuốn bác sĩ gia đình, còn có một cuốn tạp chí phụ nữ có bìa khá trang nhã. Cô ấy rót cho tôi một táchtrà, mở ti vi, cười nói: "Chỗ của em thế nào?".
"Rất tốt, một người ở như thế này quá thoải mái, không bí như chỗ của anh!"
"Thực ra căn phòng này được bố trí cho hai người ở, các bác sĩchưa lập ra đình mà ở trong ký túc xá của bệnh viện thì đều hai ngườimột phòng. Nhưng mấy ngày trước đồng nghiệp của em đã kết hôn rồi, chonên bây giờ chỗ này trở thành giang sơn của mình em đấy." Nhu Phong cười nói, với tay cầm chiếc điều khiển ti vi trên bàn, bàn tay trắng ngần,những ngón tay thon dài, có lẽ ngón tay của bác sĩ càng dài càng khéoléo.
Chương trình trên ti vi đã đến mục thời sự, Nhu Phong chỉ vàođĩa hoa quả trên bàn hỏi tôi: "Anh ăn lê hay ăn táo để em gọt cho anh!".
"Gì cũng được!"
Cô ấy tiện tay lấy một quả táo, rồi lấy dao gọt hoa quả gọt vỏ rồi đưa cho tôi. Tôi cười đùa: "Điêu luyện thế!".
Cô ấy cười vui vẻ nói: "Tất nhiên rồi, tay cầm dao phẫu thuật chẳng lẽ không xử lý được một quả táo hay sao?".
Chúng tôi vừa xem ti vi vừa nói chuyện, Nhu Phong vô cùng thoảimái hòa đồng, khi nói đến chị gái và anh rể thì cười mãn nguyện nói:"Thực ra em rất bái phục anh rể, anh ấy mặc dù chưa tốt nghiệp cấp banhưng rất giỏi y lý, về phương diện trung y thì tuyệt đối không thua kém gì người tốt nghiệp trường đại học Y đâu. Những bài thuốc dân gian thật sự quá kỳ diệu, có khi còn hiệu quả hơn Tây y rất nhiều. Mỗi khi có vấn đề gì về Trung y em đều đi thỉnh giáo anh ấy".
Trường Hà giỏi y lý à? Điều này sao tôi không biết. Nhớ lại lầntrước tôi có bảo mẹ tôi bị phong thấp, thuốc Trường Hà cho đúng là hiệuquả rất tốt, có lẽ nếu không hiểu về các loại thảo dược trong đông y thì không thể nhận biết được tác dụng của nó.
Nhu Phong nói: "Chị gái và em mang hai tính cách hoàn toàn khácnhau, chị ấy dịu dàng, trầm tính mà ấm áp, còn em từ nhỏ tính cách đã tự do thoải mái! Cho nên chị lựa chọn làm giáo viên. Có điều, em lựa chọnnghề có trái ngược với tính cách của mình, thực ra em thấy mình thíchhợp làm báo hơn. Anh biết không? Em còn là phóng viên của báo thành phốđó", cô ấy vừa nói vừa gọt hoa quả, ngón tay trắng ngần linh hoạt.
Tôi nói: "Chạy lấy tin khá vất vả. Học y có thể cứu người chữa thương, cũng là chuyện tốt mà".
"Em là người không sợ khổ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thựcra em cũng không ghét nghề bác sĩ mà, dùng dao phẫu thuật để giúp ngườibệnh được khỏe mạnh trở lại, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi, hạnhphúc lắm."
Tôi cười, bỗng tin ti vi đang phát thu hút tôi, một y tá củabệnh viện nào đó mất việc vì đã cho bệnh nhân dùng nhầm atropine khiếnbệnh nhân sinh ra ảo giác, hệ thần kinh của bệnh nhân bị tổn hại nghiêmtrọng, vì thế người nhà bệnh nhân đã kiện bệnh viện ra tòa.
Giọng của Nhu phong đột nhiên như rót vào tai: "Nam Bính, nếu em nói, em có tình cảm với anh, anh có cho rằng em quá hời hợt haykhông?".
Mạch suy nghĩ của tôi bị kéo trở lại, sau khi tiêu hóa được câunói của cô ấy, tôi sững sốt, ngẩng đầu nhìn Nhu Phong, vô cùng kinhngạc, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nhu Phong cười sảng khoái, buông con dao và quả lê đang gọtxuống, hơi nghiêng đầu, lọn tóc trước trán dần di chuyển đến bên cạnh,cô ấy nhìn tôi, nở nụ cười: "Chưa đến mức như thế, em cảm thấy nên cóngười thể hiện tình cảm với em mới đúng, một người con gái lại to gannói ra suy nghĩ với anh như thế, anh sẽ cảm thấy khó mà tiếp nhận phảikhông?".
"Anh không có ý đó, chỉ cảm thấy có chút bất ngờ mà thôi."
Nhu Phong không để tâm mà cười đùa vui vẻ nói: "Đường đường mộttrang nam nhi mà lại ngại ngùng như thế sao, thực ra em cũng chỉ nói suy nghĩ của mình mà thôi, xem ra suy nghĩ của anh vẫn còn giấu trong timmà không nói ra. Em đang nghĩ có nên thôi miên anh một lần hay không,như thế, không cần anh trả lời, em sẽ biết anh đang nghĩ gì!".
Trong lòng chợt xao động: "Thôi miên?".
"Đúng vậy, không phải đại Chủ tịch Tô chưa từng nghe đến từ nàychứ?", cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt phong tình như mê hoặcngười khác. Sau đó trong ánh nhìn ấy lại như mang nụ cười vui vẻ.
Mọi suy nghĩ của tôi chợt rối loạn, dường như có thứ gì đó bậtra trong đầu, nhưng không tài nào nắm bắt được, tôi như rơi vào trạngthái mê man.
Nhu Phong đưa trái lê vừa gọt xong về phía tôi, nói: "Anh hoảng rồi à, em đùa đấy, chẳng lẽ sợ em thôi miên đến thế sao!".
Lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên.
Thanh âm sắc nhọn đột nhiên xói vào tai, đâm thẳng vào màng nhỉ.
Nhu Phong thoáng sững người, tự nói với mình "Ai nhỉ?", vừa nói vừa đi ra mở cửa.
Cửa mở, tiếp đó là giọng nói quen thuộc truyền lại: "Nhu Phong, thứ anh cần em đã kiếm cho anh chưa?".
"Chưa ạ, anh cần nhiều như thế em đi đâu mà kiếm được chứ, đều có quy định cả, không thể vượt quá giới hạn cho phép đâu."
Vừa nói, hai người vừa bước vào phòng khách. Trường Hà nhìn thấy tôi, tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Cũng khó trách được, bởi bây giờ cũngmuộn rồi, lại ở trong thành phố, Nhu Phong ở một mình, thế mà tôi lạixuất hiện trong phòng cô ấy, khó trách sao cậu ấy ngạc nhiên như thế.Thần sắc Trường Hà cũng dần trở lại bình thường, cười nói đùa: "úi chà,không biết anh Nam Bính ở đây, xem ra tôi đến không đúng lúc rồi!".
Nhu Phong cười nói: "Anh rể, xem anh nói kìa...".
Tôi cũng cười theo, biết là giải thích cũng vô dụng, bởi chuyệnnày càng tô vẽ sẽ càng mờ ám, nói nhiều càng chứng tỏ giữa tôi và NhuPhong có chuyện gì đó. Tôi trêu lại cậu ấy nói: "Sao đến đây muộn thếnày, hay là xe máy của cậu không đủ tiêu chuẩn chạy trong nội thành, nên phải tranh thủ giờ cảnh sát giao thông tan ca hả?".
Bộ dạng Trường Hà có chút lúng túng, ánh mắt như lẩn tránh, cười giấu giếm, hơi miễn cưỡng nói: "Cũng không hẳn, xe của tôi có thể đivào thành phố mà, dù sao cũng là cán bộ xã, đâu có thể biết luật mà phạm luật chứ? Chẳng qua là hôm nay có chút việc nên nán lại, nghĩ đến đâychẳng tốn bao nhiêu thời gian nên mới lặn lội đêm tối đi mà".
"Có chuyện gì gấp gáp vậy", tôi hỏi bâng quơ.
Trường Hà nói: "Chuyện nhỏ mà, nhờ Nhu Phong mua một vài thứ".
Tôi mới đứng lên cười nói: "Thôi, cũng muộn rồi, tôi cũng phải đi, hai anh em cứ từ từ nói chuyện nhé!".
Nhu Phong tiến ra cửa, tôi quay đầu lại nói: "Tạm biệt".
Ánh mắt của Nhu Phong dịu dàng như nước, như cười như không hỏi: "Dọa anh phát khiếp rồi hả?".
Tôi cười lớn: "Em nghĩ đi đâu vậy? Nói như thế, giống như anh bị lời của em dọa cho hồn bay phách lạc nên bây giờ phải bỏ trốn khôngbằng. Bây giờ cũng muộn rồi, anh phải đi thôi, anh rể của em chắc cóchuyện gì, anh ở lại, cậu ấy cũng không tiện nói!".
Nhu Phong cười cười: "Có thể có chuyện gì chứ, anh ấy cần một ít thuốc thôi mà, có gì mà không tiện nói chứ. Thôi được rồi, em cũngkhông tiễn, tạm biệt!".
Trở lại nhà Phương Minh, thấy Phương Minh và Lâm Yến đúng dướilầu. Nhu Phong nói rất đúng, xem ra hai người đó vừa đi tản bộ trở về.Vừa nhìn thấy tôi, Phương Minh cười ấm áp nói: "Sao về muộn thế này? Tớcòn nghĩ đêm nay cậu không về, chúng tớ đang chuẩn bị lớn đây!".
Tôi cười: "Như Phong nói hai người đêm nào cũng ra ngoài tản bộ, không muốn quấy rầy hai người, nên mới giả mù giả điếc đây".
"Lại để Nhu Phong nói ra rồi!", Lâm Yến cười. Phương Minh tiếplời: "Nhưng hôm nay bọn tớ cố tình ở dưới này đợi cậu, vậy mà mãi khôngthấy trở về, nên vợ chồng tớ đang nghĩ Nhu Phong bắt cậu ở lại rồiđấy!".
Tôi cười không đáp, Nhu Phong vui vẻ hòa đồng như thế đúng là vô cùng đáng yêu, thật khiến người ta dễ dàng tiếp nhận, nhưng thú thựctôi và cô ấy chỉ có thể làm bạn. Dù bị Phương Minh trêu trọc một trậnnhư thế tôi cũng không nói thêm gì.
Lâm Yến cười nói: "Thôi được rồi, lên phòng đi, em cũng mệt rồi".