Chương
Ngôn Phi Mặc đi bộ giữa hoàng cung, nhân tiện tuần tra nội minh vệ và ám vệ trong cung đình một lượt, đợi đến khi quay lại điện Trường Nhạc của hoàng hậu thì cũng gần nửa ngày trôi qua, mấy cung nữ trước cửa thấy hắn bước tới đều cười khẽ: “Ngôn đại nhân, hoàng hậu chờ sốt ruột rồi đấy ạ, gọi nô tì vài lần rồi.”
“Ngôn đại nhân, nghe nói hôm nay ngài có chuyện vui, cả điện Trường Nhạc đều đồn khắp lên rồi.”
“Mấy tỷ muội chúng ta sắp khóc rồi này, sau này bọn tỷ muội biết hi vọng gì nữa đây.”
Ngôn Phi Mặc cười nói: “Tin tức của các tỷ muội thật nhanh đấy.” Nhóm người cười nói vừa đi vào điện Trường Nhạc, một giọng nói non nớt lanh lảnh vang lên: “Phi Mặc ca ca!” Ngôn Phi Mặc quay đầu nhìn lại, Tiểu Hoàng tử Tiêu Khả đứng trên một tảng đá cao ở ngoài cung, nhìn hắn từ trên cao xuống.
Ngôn Phi Mặc bước nhanh đến bên người cậu, ôn tiinf nói: “Điện hạ, nhanh xuống dưới đi, cẩn thận kẻo ngã.”
Tiêu Khả cắn môi không nói lời nào, bỗng nhiên bay thẳng xuống người Ngôn Phi Mặc, ôm chặt lấy cổ của hắn. Ngôn Phi Mặc thoáng hốt hoảng, Tiêu Khả vốn trưởng thành sớm lại thông minh, cậu bé chưa từng làm chuyện gì trẻ con như thế, hắn vỗ vỗ sau lưng cậu, thấp giọng an ủi: “Sao thế điện hạ?”
Tiêu Khả buồn buồn rúc đầu trong cổ hắn, sau một lúc lâu mới rầu rĩ nói: “Phi Mặc ca ca, bọn họ nói huynh đoạn tụ với Tiêu Tướng quân à, nghĩa là huynh với hắn rất thương nhau, là người của hắn nữa, có chuyện này không vậy?”
Ngôn Phi Mặc không biết nên khóc hay cười, hắn hừng hực trừng mắt nhìn cung nữ bên cạnh một cái.”Làm gì có chuyện đó, toàn do người ta nói hươu nói vượn cả thôi, thần sao lại là người của Tiêu Tử Bùi được?”
Cuối cùng Tiêu Khả cũng buông tay, lui về phía sau đánh giá Ngôn Phi Mặc một cách cẩn thận. Cậu cao hơn những bạn bè cùng lứa, tuy năm nay mới mười hai tuổi nhưng chỉ thấp thua Ngôn Phi Mặc một cái đầu, mặt mày tuấn tú khôi ngô. Ngôn Phi Mặc bị cậu nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên, tự đánh giá lại quần áo của mình một lúc, rồi lại sờ sờ lên mặt, nghi hoặc hỏi: “Mặt thần có gì sao?”
Tiêu Khả cười vui vẻ, nhích đến bên tai hắn rồi nói: “Phi Mặc ca ca, huynh chờ ta lớn lên, muốn đoạn tụ thì đoạn tụ với ta nhé, đừng để ý đến tên Tiêu Tử Bùi kia.” Nói xong, người nào đó chạy nhanh như chớp.
Ngôn Phi Mặc cười lắc đầu đi vào điện Trường Nhạc, trên bàn học chính giữa điện có trải ra một tờ giấy Tuyên Thành, bên cạnh có nhiều nhúm giấy bị vo tròn, phụ nhân xinh đẹp phía trước bàn đang cầm một chiếc bút lông sói trên tay, tập trung suy tư điều gì đó, vừa thấy Ngôn Phi Mặc tới thì vui vẻ nói: “Tiểu Chỉ, mau tới đây, giúp ta nhìn xem, ta luyện chữ thế nào?”
Ngôn Phi Mặc cung kính hành lễ: “Nương nương, vi thần không dám vượt quá khuôn phép, chữ của nương nương chắc chắn là nhẹ nhàng linh động, nước chảy mây bay, phàm phu tục tử như chúng ta sao mà xem được chứ.”
Phụ nhân xinh đẹp chính là đương kim hoàng hậu Ngôn Nhạc Chi, hồng nhan họa thủy yêu mị hoặc quân trong truyền thuyết, độc sủng hậu cung hơn mười năm, cho dù đã trải qua vô vàn mưa gió Minh Duệ đế vẫn không thay đổi tình yêu với nàng. Nàng ngây người kinh ngạc nhìn hắn một lát, đôi mắt như rưng rưng ánh nước: “Tiểu Chỉ, trong lòng con trách ta phải không?”
Ngôn Phi Mặc lại cung kính hành lễ: “Nương nương muốn giết vi thần sao, cho dù nương nương không phải đứng trên thiên hạ, thì vi thần cũng không dám thế được.”
Đôi mắt xinh đẹp của Ngôn Nhạc Chi lay động, nàng phất phất tay, người trong điện dần lui xuống chỉ còn lại hai người và ma ma, nàng nhìn thẳng vào Ngôn Phi Mặc rồi đột nhiên vỗ bàn một cái, trâm phượng dài trên đầu và một loạt các cây trâm khác lần lượt bị rút đi, ma ma bên cạnh vội vàng xông lên nắm lấy tay Ngôn Nhạc Chi thấp giọng nói: “Nương nương làm gì vậy? Cứ từ từ mà nói chuyện chứ sao lại động tay thế này? Công tử nói gì đi.”
Ngôn Nhạc Chi oán hận nói: “Ta cứ động thủ đấy! Tiểu Chỉ, chúng ta về thôi, chẳng cần hoàng hậu gì nữa, ta làm nhiều năm như thế cũng thấy chán lắm rồi, chúng ta ở nhà mình vui vẻ biết bao nhiêu, sao thì sao đi, cứ như ở đây, làm gì cũng bị người ta quản giáo, đáng giận nhất là tên Khánh vương gia, hở một chút là nói ta độc sủng hậu cung, tham gia vào chính sự, trước kia hắn là một công tử hào hoa rộng rãi mà, sao giờ lại thành một tên Vương gia keo kiệt cổ hủ thế chứ?”
Nhậm ma ma ở bên phì cười: “Khánh vương gia người ta giờ vẫn là Vương gia thanh tao mà, sao qua miệng nương nương lại trở thành một lão già hư hỏng thế chứ.”
Ngôn Phi Mặc thở dài một hơi, đi đến bên án thư, cầm lấy một cây ngọc trâm, từ từ cài lên đầu Ngôn Nhạc Chi, dây tua trên trâm thoáng lung lay.”Chúng ta có thể đi, nhưng mà bệ hạ của ngài thì sao? Tiểu Hoàng tử nữa? Ngài mang họ đi thế nào?”
Ngôn Nhạc Chi sửng sốt một lúc rồi ấm ức nói: “Không bằng như vậy, đánh bệ hạ hôn mê rồi đưa đi, Tiểu Khả cũng dắt theo, ai thích làm hoàng đế thì cứ làm đi, ta thấy triều đình có rất nhiều người muốn ngồi lên long ỷ đấy. Mỗi ngày chẳng phải lên triều sớm, cũng không phải xử lý sự vụ, đã thế mỗi ngày còn phải nghe các đại thần ca cẩm dong dài, ta thấy bọn họ mà làm cũng nhanh biến thành lão già thôi.”
“Được,” Ngôn Phi Mặc lên tiếng trả lời, “Chúng ta đánh bệ hạ hôn mê mang đi, sau đó về nhà chăm hoa, trồng cây, nuôi cá, săn bắt, mùa xuân thì hái hoa làm mật, mùa hè lại chế băng làm làm điểm tâm, mùa thu đi xem lá phong, mùa đông thưởng ngoạn cảnh tuyết, thỉnh thoảng đi nghe ngóng tin tức linh tinh, thần tiên còn kém thế nữa mà.”
Ngôn Nhạc Chi nghe thế thì vội vàng kéo tay Ngôn Phi Mặc nói: “Đi, chúng ta đi đi.”
Ngôn Phi Mặc vẫn không nhúc nhích nhìn nàng, mỉm cười: “Nương nương, nếu ngài không sợ bệ hạ hận ngài thì ngài cứ đi đi.”
Ngôn Nhạc Chi đột nhiên giật mình, sau một lúc lại uể oải ngã xuống ghế, thì thào nói: “Đúng vậy, hắn sẽ hận của ta. Lúc trước nếu ta từ quan mà đi, nếu không mềm lòng nghe hắn mà ở lại hoàng cung này.”
Ngôn Phi Mặc có chút không đành lòng, an ủi nói: “Nương nương, ngài đừng đau lòng nữa, thật ra ở đâu cũng giống nhau cả thôi, ngài thích bệ hạ như thế, dù có đi trong lòng cũng sẽ không thanh thản, giờ người cứ xem đây là nhà của mình đi, rồi một ngày nào đó, những thứ người không thích dần mất đi, chúng ta ở đây, muốn làm gì cũng có thể làm được.”
“Rồi con sẽ không còn vướng bận gì ở đây nữa, cứ thế rời đi phải không?” Ngôn Nhạc Chi trầm giọng.
Ngôn Phi Mặc vui vẻ gật gật đầu: “Tiểu Khả lớn rồi, điện hạ sẽ bảo vệ ngài, còn thần, chúng ta đã bàn bạc với nhau rồi mà, nương nương không thể nuốt lời, ngài cứ yên tâm đi, trong vòng một năm thần sẽ loại bỏ những trở ngại kia.”
“Đừng gọi ta nương nương!” Ngôn Nhạc Chi hét lớn, “Ngôn Chỉ! Sao ta lại nuôi con thành một đứa bé âm dương quái khí thế này! Nơi này không có người ngoài mà con vẫn gọi ta là nương nương, cẩn thận ta công bố thân phận của con cho mọi người bây giờ!”
Ngôn Phi Mặc toát một đống mồ hôi lạnh, bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán: “Được rồi được rồi, nương à, nương của ta! Nương nói sao thì là thế!” Ma ma bên cạnh cũng che miệng cười ha hả.
Ngoài cửa bỗng vang lên hai tiếng khụ khụ, Ngôn Phi Mặc lập tức sửa lại y phục của mình, cách lui sau một khoảng rất xa, ngay vừa lúc Minh Duệ đế Tiêu Tránh bước từ bên ngoài vào đây, nhìn sang hoàng hậu và Ngôn Phi Mặc, ông cười nói: “Phi Mặc và hoàng hậu đang nói việc nhà à? Sao không gọi trẫm tới nghe?”
Ngôn Nhạc Chi không nói một tiếng, oán hận cầm lấy cây trâm trên thư án, cài lại lên đầu mình, lộn xộn thê thảm, Nhậm ma ma chạy lên cùng phụ một tay. Không khí trong phòng đột nhiên có phần trầm mặc, Tiêu Tránh nhíu mày, nghiêm giọng nói: “Có chuyện gì thế?”
“Bệ hạ, nương nương muốn thần phẩm chữ của ngài, vi thần cả gan ăn ngay nói thật, nương nương có vẻ không vui.” Ngôn Phi Mặc thong dong đáp.
Tiêu Tránh lên tiếng, đi đến bên án thư nhìn thử mấy chữ viết trên tờ giấy Tuyên Thành, chữ trước chữ sau không ngay ngắn, ông cẩn thận phân tích một lúc mới nhận ra, một tên là “Ngôn Chỉ”, một tên là “Tiêu Tử Bùi”, ông bật hỏi: “Ngôn Chỉ là ai?”
Ngôn Phi Mặc sửng sốt một thoáng rồi vội trả lời nói: “Tâu bệ hạ, đây là nhũ danh của thần ạ. Ngày bé thân thể thần không tốt, cha mẹ sợ thần không lớn được nên đặt cho thần tên của nữ tử, nghe nói là thế mới lừa được phán quan câu hồn.”
Ánh mắt Tiêu Tránh liếc sang Ngôn Phi Mặc, như cười như không: “Phi Mặc phản ứng nhanh thật”.
Trong lòng thoáng Ngôn Phi Mặc rùng mình, hắn cúi đầu nói: “Thần không dám, bệ hạ tán thưởng.”
“Không phải Hoàng hậu rất ghét Ngũ đệ của trẫm mà, sao hôm nay lại viết tên Tiểu tử Bùi gia?” Tiêu Tránh tiếp tục truy hỏi, ông quay đầu nhìn Ngôn Nhạc Chi, “Còn đặt tên Tử Bùi và Phi Mặc cùng một chỗ nữa?”
Ngôn Nhạc Chi che miệng cười: “A Tránh, chẳng lẽ chàng chưa nghe gì à? Hai ngày này chuyện bát quái lớn nhất kinh thành chính là chuyện Phi Mặc và Tử Bùi đoạn tụ đấy, nghe nói chuyện tình của hai người vô cùng thắm thiết, chàng không được lấy bổng đánh uyên ương đâu.”
Ngôn Phi Mặc cảm giác mồ hôi lạnh sắp chảy đầy lưng rồi, Ngôn Nhạc Chi từng cứu hắn khỏi tay bọn buôn người, rồi lại nuôi hắn trưởng thành, nữ nhân này chưa bao giờ để ý chuyện gì, trong đầu toàn là ý nghĩ kỳ lạ, ngay cả khi vào hoàng cung rồi vẫn tự ý như xưa, nếu không phải Tiêu Tránh thật lòng yêu nàng, có lẽ không biết đã bị người ta hãm hại bao nhiêu lần. Nghĩ đến đây, hắn cười nói: “Bệ hạ hoả nhãn kim tinh, uyên ương thực hay giả chắc chắn không qua được mắt ngài, thật thì không đánh, chứ nếu giả thì chắc chắn sẽ bị một gậy rồi.”
Tiêu Tránh hứng thú nhìn hai cái tên trên giấy Tuyên Thành, lại nhìn Ngôn Phi Mặc tủm tỉm nói: “Phi Mặc, thủ thuật che mắt của khanh thật tốt, nói trẫm nghe thử, rốt cuộc người trong lòng khanh là ai vậy? Dù có khó trẫm sẽ giúp khanh, hoàng hậu đỡ phải nhắc tới khanh suốt ngày, tâm trí cũng không buồn quan tâm đến trẫm, lúc nào cũng sợ khanh bỏ chạy về nhà đấy.”
Trong lòng Ngôn Phi Mặc thoáng trầm: vị cửu ngũ chí tôn trước mắt này hắn không tiếp xúc nhiều, vốn thờ ơ lạnh nhạt đã lâu, ông và hoàng hậu thì hoàn toàn ngược lại, tâm tư kín đáo, ruột cong chín khúc, đúng là tài nghệ của đế vương. Hay ai đó đã nói gì với ông rồi? Cho nên mới hoài nghi gì đó? Hắn yên lặng nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiêu Tránh, bỗng nhiên lại thấy có lẽ thời gian mình ở lại kinh thành này sẽ không còn bao lâu.