Tần Y cảm thấy, chuyển xấu hổ nhất đời người cùng lắm cũng chỉ như vậy.
Cho đến lúc sự xấu hổ đạt đến tối đa, cô ngược lại đã bình tĩnh lại.
Cô bình tĩnh trả lại miếng vải mềm mại trong tay cho bà chủ, áy này cười:"Không cần, tôi chỉ nhìn một chút, bộ đồ này tôi đã nhìn thấy ở buổi trình diễn mùa hè, không nghĩ tới ở đây cũng có bán, vừa nãy còn tưởng mình nhìn nhằm rồi."
Kéo xe đẩy hàng chậm rãi dịch ra ngoài cửa, chân căng thẳng đến nỗi có chút nhũn ra, mặt nóng bừng, Tần Y đoán cả khuôn mặt mình đã đỏ hết lên rồi, cô không phải là người dễ đỏ mặt, nhưng dù là người có da mặt dày thì cũng không chịu nổi loại xấu hổ này.
Củ cải nhỏ Lục gia không hiểu được suy nghĩ rối rắm của cô, chỉ mở to đôi mắt sáng ngời to tròn nhìn chằm chằm vào bồ đồ bà chủ chuẩn bị treo lên lần nữa, sau đó đôi mắt nhỏ sáng lên: "Bộ đồ của chị gái kia giống với cái ở nhà chú nha."
Chân Tần Y lảo đảo.
"Cậu() không sao chứ?" Lên tiếng là Lục Thừa Diệu, giọng điệu nhàn nhạt trước sau như một.
() Chỗ này tôi không biết nên xưng cậu - tôi hay em - tôi nữa >