Edit: Yunchan
Tạ Cẩn Du bị câu chất vấn nhảy xổ ra bất thình lình này làm cho bối rối.
Cô ngước mắt nhìn Liễu Ký Minh theo phản xạ, nhưng lại phát hiện hắn đang nhìn mình đăm đăm, ánh mắt hơi tối xuống, trên mặt biển vừa lắng dường như đang âm ỉ một trận sóng gió tiếp theo —– đây tuyệt đối không phải là ánh mắt thân thiện.
Không, đâu chỉ là "Không thân thiện", mà giống như tránh rắn rết thì đúng hơn, ánh mắt đề phòng cứ như gặp phải sài lang hổ báo.
Liễu Ký Minh chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt này bao giờ.
Thậm chí hắn còn không nỡ nói nặng lời với cô nữa là. Tạ Cẩn Du ngẫm lại, giọng dò hỏi vừa rồi nghe kiểu nào cũng chẳng ăn nhập với từ ôn hòa, cứ như thể đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác vậy.
"Ta..." Tạ Cẩn Du há miệng, hoảng hốt cúi đầu: "Chỉ mới nhớ lại mình bị đuổi Thương Vũ môn thế nào, những thứ còn lại vẫn chưa nhớ ra."
Nghe được câu trả lời của cô, đồng tử Liễu Ký Minh chợt co lại, dĩ nhiên chỉ thoáng qua chớp nhoáng, ngay sau đó đã trở lại bình thường.
Từ lúc đầu Tạ Cẩn Du đã hiểu rõ, Liễu Ký Minh không mong cô khôi phục ký ức. Tuy rằng, tới bây giờ cô vẫn không rõ nguyên nhân tại sao.
Sau khi cô tỉnh lại, hắn đã với cô, chuyện cô bị mất trí nhớ là do tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, những thứ còn lại hoàn toàn không nhắc nhở tới. Sau khi lấy lại Châu Ký Ức từ tay Thu Mi, mọi chuyện phát triển quá nhanh, khiến hai người không có thời gian để lấy lại hơi, việc này cũng không được Tạ Cẩn Du tìm tòi kỹ hơn, gặng hỏi hắn tại sao lại lừa cô.
Thế nhưng, hiển nhiên, suy nghĩ của Liễu Ký Minh từ khi bắt đầu tới giờ chưa bao giờ thay đổi.
Hắn không muốn Tạ Cẩn Du tìm lại toàn bộ ký ức, nhất là ký ức ở Ma địa.
Quả là có thể dùng bốn chữ giữ kín như bưng để hình dung.
Nghĩ tới đây, Tạ Cẩn Du càng hoang mang hơn, cô ngẩng đầu nhìn Liễu Ký Minh, trong mắt là mê mang mờ mịt: "Sư thúc, tại sao..."
"Ta không hiểu, tại sao chàng không muốn ta nhớ lại quá khứ?"
Liễu Ký Minh im lặng nhìn cô, ánh mắt đó bỗng dưng chồng khít lên ánh mắt mà hắn nhìn Lưu Chiếu Quân trong trí nhớ của Tạ Cẩn Du, không chút chênh lệch.
Hắn nắm lấy tay Tạ Cẩn Du, ánh mắt như vô tình dời khỏi người cô, rơi xuống đôi bàn tay đang đan vào nhau của hai người: "Nàng thấy hiện tại thế nào?"
"Gì cơ?" Tạ Cẩn Du không bắt kịp suy nghĩ của hắn.
"Nàng thấy hiện tại ta đối xử với nàng thế nào?" Liễu Ký Minh hiếm khi nào hỏi ra lời thế này.
Tuy Tạ Cẩn Du thấy lạ nhưng vẫn trả lời thật thà: "Sư thúc đối xử với ta tất nhiên là cực tốt, tỉ mỉ chu đáo, không có gì để chê."
Liễu Ký Minh nắm tay cô, im lặng một thoáng rồi mới chậm giọng nói: "Những đau khổ hôm qua đều đã qua đi."
Tạ Cẩn Du cười cười: "Dĩ nhiên."
Cô biết, thứ hắn muốn ám chỉ chính là tất cả thống khổ mà cô phải chịu sau khi bị đuổi ra khỏi Thương Vũ môn. Thật lòng thì, đoạn thời gian đó đã mai một trong hồi ức từ lâu rồi, bây giờ là thời gian để mở ra một chương mới.
"Từ cái ngày nàng thức tỉnh, nàng chỉ cần nhớ ta đối xử với nàng rất tốt, vậy là đủ rồi."
Liễu Ký Minh sụp mắt, hàng mi thật dài rũ xuống theo mí mắt, lúc thốt ra câu này nó nhẹ nhàng run run như cánh bướm, hệt như cây mắc cỡ ngượng ngùng xếp lá khi bị người ta chạm vào, hay e ấp ôm đàn che nửa mặt hoa.
Tạ Cẩn Du đột nhiên như bị sét đánh, tê rần cả người, tới mặt cũng đỏ phừng lên.
... Hình như hơi mất kiểm soát với loại cảm giác khó hiểu này.
Ngẫm lại thì, trước giờ Liễu Ký Minh rất hiếm khi lên tiếng biện hộ.
Trật rồi, bình tĩnh rà lại trong ký ức một chút, hình như Liễu Ký Minh còn chưa từng nói lời âu yếm với cô bao giờ.
Đây là lần đầu tiên!
Tạ Cẩn Du không khỏi hơi mất kiềm chế.
Tạ Cẩn Du thích Liễu Ký Minh, đó chưa từng là chuyện bí mật gì, vả lại còn đường hoàng công khai. Nhưng thái độ của Liễu Ký Minh với Tạ Cẩn Du thì trái lại, hắn chưa từng rõ ràng như vậy bao giờ. Tâm tư của Liễu sư thúc, dĩ nhiên cô hiểu rõ, địa vị của cô trong lòng hắn tuyệt đối vô cùng quan trọng.
Chẳng qua, nếu đã là quan hệ này, thì lòng tham cũng không đừng được mà nhiều lên.
Ví như, một lần oanh liệt, chiêu cáo với toàn thiên hạ.
Tất nhiên, với tính cách của Liễu Ký Minh thì dù Tạ Cẩn Du bị đập chết cũng không có khả năng xảy ra chuyện này. Tuy nhiên, lời tỏ tình chẳng giống tỏ tình mà còn hơn cả tỏ tình này, vẫn khiến cho lòng Tạ Cẩn Du run lên, vừa chua vừa chát, còn lật đổ cả một vại mật, lan ra khắp tim cô, khiến toàn thân cô đều tan chảy.
Tim không khỏi thắt lại, quả là không biết nên làm sao cho phải.
"Sư, sư thúc..." Tạ Cẩn Du đần ra chốc lát, nhưng hồi phục lại tinh thần rất nhanh, trở tay kéo hắn lại, đầu ngón tay run run: "Sao, sao chàng đột nhiên muốn nói những lời này?"
"Ta không muốn nàng chìm đắm trong thống khổ." Liễu Ký Minh đáp.
Tạ Cẩn Du nghĩ ngợi hồi lâu mới tìm lại được ý thức của mình: "Không, không phải chỉ có thống khổ... những lúc ở cạnh sư thúc, ta, ta đều rất vui."
"Hiện tại không vui sao?" Liễu Ký Minh hỏi ngược lại.
Tạ Cẩn Du lật đật lắc đầu: "Dĩ nhiên là vui."
"Vậy thì được rồi." Ánh mắt Liễu Ký Minh thoáng dịu lại, nói tiếp: "Cẩn Du, nàng chỉ cần nhìn ta, nhớ tới ta, là đủ rồi."
Tạ Cẩn Du thể hiện sự tán thành nhiệt liệt với cái kết luận này, biểu đạt tâm ý mà chẳng buồn che giấu: "Dĩ nhiên là ta luôn nhìn sư thúc, cũng chỉ nhớ mỗi sư thúc rồi."
Liễu Ký Minh dắt tay cô, gật đầu nói: "Ra ngoài thôi."
"Dạ..." Tạ Cẩn Du bị hắn kéo đi, đuổi theo sau lưng hắn.
Liễu Ký Minh vẫn mặc bộ huyền y lúc bước vào đây, trường bào khoác trên người hắn một cách chỉnh tề, đường thêu với hoa văn chìm loang loáng trên viền áo, ống tay áo, cô vẫn nhớ rất rõ cảm giác khi vạt áo đó cạ qua gò má mình.
Trong trơn trơn còn mang theo chút thô ráp, sượt qua gò má nghe đau đau.
Rõ ràng con người này vừa nói ra lời tâm tình xong, vậy mà không hiểu sao, bóng lưng này lại khiến Tạ Cẩn du thấy khá xa xôi.
Trong phút chốc cô có hơi lo lắng bất an, tim đập lỗi mất vài nhịp, rảo nhanh bước chân đuổi theo, cố sóng vai bên cạnh Liễu Ký Minh, cất giọng gọi: "Sư thúc..."
Liễu sư thúc quả thật như trở thành một người khác.
Cái ý nghĩ này nảy ra bất thình lình, từ khi trông thấy tiểu kiếm hình tơ hồng trên mi tâm Liễu ký Minh thì cô đã thấy có gì đó bất thường rồi. Nhưng mà, cảm giác này không chính xác lắm, cũng rất khó nói rõ.
"Sư thúc, chàng có biết hành động lúc nãy của chàng giống cái gì không?"
Mặc cho Liễu Ký Minh nắm tay mình, giẫm lên màn sương dầy dưới chân, màn sương tự động tản ra, tạo thành một con đường nhỏ đủ cho hai người đi sóng vai, nối thẳng tới lối ra của Khe nứt của trời.
"Hửm?" Liễu Ký Minh bước đi vô cùng chuyên chú, nhưng vẫn không quên nghe Tạ Cẩn Du lải nhải bên tai.
Tạ Cẩn Du nhìn hắn cười xấu xa: "Y như phu quân bạc tình ăn vụng sau lưng thê tử, sau khi về nhà thì thấy áy náy, đành phải thề thốt đảm bảo với thê tử "Suốt đời ta chỉ có mình nàng, nàng nhất định phải tin ta", gạt thê tử, cũng nhân tiện lừa mình luôn."
Liễu Ký Minh nghe cô nói vậy thì chậm rãi dừng bước.
Hắn nghiêng đầu, khẽ cau mày nhìn sang Tạ Cẩn Du, ánh mắt thâm trầm, giọng trong vắt: "Ta tuyệt đối không phụ nàng."
... Tới nữa rồi!
"Sư thúc, chàng làm vậy là phạm quy!" Tạ Cẩn Du kéo tay hắn, hung dữ cắn lên mu bàn tay của hắn một phát, tới khi buông ra, nhìn vào dấu răng trên đó thì lại thấy xót, xoa xoa dấu vết, rồi vành mắt bỗng dưng đỏ bừng: "Sư thúc, ta hơi sợ..."
"Sợ cái gì?" Liễu Ký Minh vuốt khẽ lên tóc cô, bàn tay trượt dọc xuống mái tóc mềm mại, nhẹ nhoàng khoác lên vai cô.
"Tạ sợ, không phải chàng phụ ta, mà là ta phụ chàng..." Lúc bị hắn ôm vào lòng, Tạ Cẩn Du run lên không nén được.
Cô thật lòng thấy sợ, trong lúc nói đùa, không hiểu sao cô lại sực hiểu ra một chuyện.
Liễu Ký Minh nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, tuyệt đối không có khả năng thay lòng đổi dạ. Hắn vì cô mà không tiếc đoạn tuyệt với Hạ Lăng, rời khỏi Thương Vũ môn, mạo hiểm ẩn nấp trong Ma địa, che giấu hành tung, đi theo bên cạnh Lưu Chiếu Quân, cho tới khi bị phát hiện.
Nhưng còn cô...
Tạ Cẩn Du nhớ tới dáng vẻ của Lưu Chiếu Quân, nói năng phóng đãng, cử chỉ ngả ngớn, thêm vào cái thanh danh đã rớt xuống mức đáng ghê tởm trong giới tu tiên... người đó là cô thật sao.
Rõ ràng lúc bị đuổi khỏi Thương Vũ môn đã bị phế sạch tu vi, nhưng khi tái xuất ở Ma địa thì đã biến thành tu vi Kim Đan. Tu tiên giới đồn rằng cô thích bắt những tu sĩ trẻ tuổi, rồi mặc sức giày vò. Ma tôn Lâm Uyên Quân đã từng không màng tới phân tranh giữa Ma giới và nhân giới, thế mà lại ngang nhiên rời khỏi Ma địa, xông tới Thương Vũ môn tìm tung tích của Lưu Chiếu Quân...
Mà Liễu Ký Minh cố hết sức che giấu chuyện trước khi cô mất trí nhớ, không phải vì bản thân hắn mà chỉ muốn cô quên đi.
Liễu Ký Minh đang giấu giếm cái gì vì cô chứ...
Cô sẽ biến thành cái dạng đó thật sao?
Tạ Cẩn Du ôm chặt lấy Liễu Ký Minh, lần đầu tiên có cảm giác bị sợ hãi nhấn chìm hoàn toàn.
Liễu Ký Minh nhắm mắt lại, ôm ghì lấy vai cô, thốt ra một câu như chắc chắn và cũng như kết luận: "Nàng cũng sẽ không phụ ta."
"Theo ta, không cần phải nhớ lại bất cứ thứ gì nữa."
Tạ Cẩn Du bình tĩnh lại, nhìn Liễu Ký Minh mỉm cười: "Đi thôi, sư thúc."
Một lần nữa cả hai đi dọc theo con đường mòn ngưng tự từ sương trắng, tới cuối đường là ranh giới của Khe nứt của trời, ban đầu nó là một cái vỏ bọc kiên cố, sau khi bị Tạ Cẩn Du chạm vào thì chợt hóa thành một luồng khói trắng, cọ cọ vào lòng bàn tay cô vô cùng thân thiết, sau đó tung tăng tản đi.
Liễu Ký Minh kéo cô đi qua bức màn chắn này, bước vào hư không.
Ngẩng đầu lên, trên trời mặt trăng máu và vầng trăng bạc đã giao hòa lần nữa, cây cối đong đưa rì rào, đổ xuống Vạn Trương nhai những chiếc bóng đu đưa ma quái.
Lại đúng vào ngày mười lăm trăng tròn.
Hai người đứng ở nơi giao nhau giữa Ma địa và nhân giới, nhìn về hướng Quỷ thành bên trên Vạn Trượng nhai, ở đó đang hỗn loạn tiếng người hò hét, có một toán người đang đuổi theo hai bóng người, rầm rập huyên náo.
Cảnh tượng này cực giống với cảnh Liễu Ký Minh và Tạ Cẩn Du nhảy xuống Vạn Trượng nhai trước đây.
Mới nghĩ tới đây đã thấy hai người kia cũng tung người nhảy xuống!
"Ôi chao??" Tạ Cẩn Du buột miệng hét lên thành tiếng: "Sư thúc, chúng ta có nên đi xem thử không?!"
Liễu Ký Minh gật đầu, kéo cô bay vụt lên. Trong khi hai người mới nhảy xuống cũng vừa khéo đối mặt trực diện với hai người họ, dù Liễu Ký Minh không thích thể hiện cảm xúc thế nào đi nữa thì lúc này cũng khó tránh khỏi hơi kinh ngạc.
"Sư tôn, sư nương, may quá đang tính đi tìm hai người đây!" Dương Vân Thanh dắt theo Tố Y nhảy xuống từ Vạn Trượng nhai: "Đi mau đi mau, mấy tên ở Quỷ thành sắp đuổi tới nơi rồi!"
"Sao các người lại dây vào mấy tên đó?" Tạ Cẩn Du trợn to mắt.
Dương Vân Thanh lôi cô một cái: "Không kịp, nói không rõ được đâu sư nương! Chúng ta chỉ còn cách tới Ma địa chạy nạn tạm thời thôi!"
~ Hết chương ~