Edit: Yunchan
Màn sương bao quanh khách điếm ngày một dầy hơn, dần dần che khất bầu trời.
Mặt trăng máu ở phía chân trời đỏ thẫm như sắp nhỏ máu, màn đêm vốn tối đen đột nhiên hiện lên màu lam u ám, như bầu trời đêm nhá nhem của nhân gian, tối chẳng ra tối sáng chẳng ra sáng, không có ánh sao nhấp nháy mà chỉ có ánh trăng. Nhưng ánh trăng đó hệt như máu loãng, nó đổ trút xuống nóc mái ngói, khiến khung cảnh thêm phần ma quái.
Tạ Cẩn Du nửa tỉnh nửa mê, mơ màng hoảng hốt.
Chốc thì cô nhìn thấy mặt trăng máu lướt qua trước mắt mình, chốc thì nhìn thấy mặt trăng máu và vầng trăng bạc chồng lên nhau. Ánh trăng màu máu chiếu lên nóc mái ngói, trật tự lẫm liệt như nhân gian. Trong cơn mê cô nhìn thấy mình đang đứng trên đường phố ở nhân gian, vắng lặng, chỉ có hai chiếc đèn lồng giấy đong đưa trong gió.
"Tiểu Du nhi..."
"Tiểu Du nhi... đến đây với ta..."
"Ngoan..."
Có giọng ai nhẹ nhàng nỉ non bên tai, dồn dập nối tiếp, hòa trong tiếng phong linh xa gần và cơn gió lạnh lẽo, phớt qua gò má cô.
Tiểu Du nhi là ai?
Tạ Cẩn Du có hơi hoang mang.
Tiếng gọi bên tai biến mất, đổi thành tiếng cười loáng thoáng, có sợi tóc nữ nhân sượt qua đầu ngón tay cô, mang theo vẻ hài hước trêu đùa, và cả tiếng bước chân chạy rầm rập qua lại.
"Hì hì..."
"Hì hì, tới đây chơi đi."
Trong màn sương này chẳng biết ẩn nấp bao nhiêu yêu ma quỷ quái.
Tạ Cẩn Du thấy hơi rét, cơ thể run rẩy không cầm được, cô nhìn dáo dác chung quanh với ánh mắt mờ mịt, cảm giác mình đi xuyên qua màn sương dầy, nhìn thấy những căn nhà xếp thành dãy chỉnh tề bên ngoài màn sương. Cô như đang chậm rãi bước đi trong một khu chợ đã vãn, bốn bề vắng vẻ lạnh lẽo chẳng thấy một bóng người.
... Khoan đã, bước đi?
Mắt cô bỗng trợn trừng, khiếp sợ tới mức không thốt ra nổi một câu.
Không thể nào, rõ ràng cô đang ngủ với sư thúc trong phòng, tại sao bây giờ cô lại ở bên ngoài? Tình huống này là sao đây? Mộng du sao?
Sau đó, cô chợt thấy màn sương dầy trước mặt tan đi, như có ai đó kéo mở tấm màn sân khấu, khiến tầm nhìn của cô trở nên thoáng đãng hơn.
Theo sau đó là một tiếng cười khẽ, giống hệt với tiếng gọi ban nãy.
"Tiểu Du nhi, ngươi khiến ta tìm mãi."
Một bóng người đột ngột xuất hiện trước mặt cô.
Người này cao hơn cô rất nhiều, vóc dáng tương tự với Liễu Ký Minh, có điều hơi gầy một chút, hắn chỉ đứng ở đó, im lìm trầm mặc, thế mà gần như đã chắn hết tất cả ánh sáng.
Dưới sự tô điểm của ánh trăng máu ma quái, hắn đứng đón gió, tay áo bay bay.
Tạ Cẩn Du nhìn về phía hắn theo phản xạ, trên mặt người này đeo một chiếc mặt nạ bạc, che khuất toàn bộ ngũ quan, khiến người ta không tài nào nhìn thấy gương mặt thật.
"Ngươi là... ai?" Khó khăn lắm Tạ Cẩn Du mới tìm lại được giọng nói của mình, tay ấn vào lồng ngực, cố xoa dịu trái tim đang nhảy lên thình thịch.
Cô vừa thốt ra câu này, bầu không khí chung quanh chợt yên tĩnh như chết lặng. Tuy giác quan của Tạ Cẩn Du có thiếu nhạy bén cỡ nào đi nữa, thì cũng nhận ra người trước mắt đang vô cùng không vui.
Bị lôi ra khỏi phòng mà chẳng hiểu mô tê gì, cô còn chưa thèm hỏi nguyên nhân, thế mà tên này lại nổi giận với cô. Tạ Cẩn Du thật tình dở khóc dở cười, rõ là ở đâu cũng có tiểu công chúa, phải để người ta dỗ ngọt mới chịu?!
"Ngươi là ai? Ta còn chưa hỏi tại sao ngươi lôi ta ra đây, ngươi đã giở ra cái dáng như ta nợ tiền ngươi là sao!" Cô hết nhịn nổi lên tiếng hạch hỏi: "Đừng tưởng đeo mặt nạ thì ta không biết mặt ngươi dài ngắn thế nào, kẻ đi cướp còn nổi giận với người bị cướp, cái lý gì đây hả?"
Người nọ hừ lạnh, đáp lại với giọng bất mãn: "Răng vẫn bén như vậy! Như hận không thể khiến người ta xé nát miệng ra."
Tạ Cẩn Du nghe câu này thì không nhịn được cười: "Xem ra ta với các hạ là người quen cũ, nếu lúc trước các hạ không thể xé miệng ta được, thì chắc giờ cũng không có cách đâu."
Vừa dứt lời, cô lập tức cảm thấy một trận gió mạnh táp vào mặt, thổi tung mái tóc xõa ở bờ vai, tới khi định thần lại thì vài lọn tóc đã bay phất qua bên cạnh cô, rơi là đà xuống đất.
Nếu chiêu thức này lạnh lùng hơn nữa, nhanh gọn hơn nữa, thì có lẽ Tạ Cẩn Du đã chẳng còn đứng lành lặn ở đây rồi.
Khi ngước mắt lên lần nữa, cái người thần bí nọ vẫn đang đứng yên tại chỗ, hệt như chưa từng có hành động gì.
Cảm giác được ánh mắt của Tạ Cẩn Du, hắn bèn cười lạnh một tiếng, chiếc mặt nạ bạc ánh lên màu giá lạnh dưới vầng trăng máu: "Trước đây ta dung túng ngươi bởi vì ngươi là Lưu Chiếu Quân của Ma tộc, còn bây giờ, ta dựa vào đâu để dung túng ngươi như trước nữa đây?"
Quả nhiên không ngoài dự đoán.
Tạ Cẩn Du ổn định lại tâm trạng, thật ra từ khi xuất hiện ở đây cô đã lờ mờ đoán ra, chỉ chưa chứng thực được mà thôi.
Cô im lặng một lát, rồi rút lại dáng vẻ hài hước, nhấn mạnh từng chữ một: "Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Ma tôn Lâm Uyên quân đích thân tới đây."
Lâm Uyên Quân vẫy tay áo: "Coi như ngươi vẫn còn đôi chút thông minh."
Tạ Cẩn Du trầm mặc giây lát, lòng đã thầm tính toán, dựa theo tốc độ ra đòn vừa rồi của Lâm Uyên Quân, một khi xung đột nổi dậy thì cô bảo đảm không có khả năng toàn mạng trở ra. Vả lại, nếu hắn có năng lực triệu hồi cô đến đây trong im lặng, thì nhất định có khả năng để cho Liễu Ký Minh không phát hiện ra trong chốc lát.
... Mà dù cho bị Liễu Ký Minh phát hiện, thì có lẽ cũng không cứu vãn được gì.
"Tiểu Du nhi, ta khuyên ngươi đừng giở trò gì trước mặt ta." Tạ Cẩn Du quá lắm chỉ im lặng chốc lát, vậy mà Lâm Uyên Quân cứ như đã biết tỏng ý định của cô: "Ta biết ngươi là một người thông minh, biết cái gì là tốt nhất với mình."
Tuy người này đeo mặt nạ, nhưng đôi mắt vẫn lộ ra ngoài, tuy tầm nhìn rất âm u, nhưng Tạ Cẩn Du vẫn không thể nào xem nhẹ ánh mắt sáng quắc đó.
Đó là một ánh mắt rất kỳ dị.
Khóe mắt Lâm Uyên Quân như nhuộm thẫm sắc đỏ, hệt như vầng trăng máu đang treo ở phía chân trời, nhưng đồng tử hắn lại loan ra màu xanh sẫm. Nếu đôi mắt của Liễu Ký Minh được ví như đại dương hay vũ trụ lấp lánh ánh sao bao dung vạn vật, thì đôi mắt của người này chính là một cái giếng cạn, là cánh rừng rậm rạp hoang vu, ẩn khuất tĩnh mịch và chẳng chút sức sống.
Người như vậy, dường như chỉ cần dùng ánh mắt là có thể đọc thấu suy nghĩ trong lòng người. Hiển nhiên, đứng trước loại người này, che giấu bưng bít chỉ tổ chuốc khổ vào thân.
Nghĩ thông được điều này, nét mặt Tạ Cẩn Du lại bất ngờ giãn ra.
Cô ngẩng đầu, nói với giọng như cười như không: "Ta tính toán chuyện gì, ta đoán Lâm Uyên Quân cũng biết rồi, cần gì ta nhiều chuyện nữa?"
"Biết rõ ta mất trí nhớ, còn mất công bắt ta ra đây. Có thể đừng làm vậy được không, ai không biết thì lại tưởng ngươi tới tìm ta ôn chuyện."
Cô nói xong, nhưng Lâm Uyên Quân lại không tiếp lời.
Chẳng qua chỉ trong giây lát.
Gió đêm thổi lùa qua tay áo hắn, khiến nó bay phấp phới giữa không trung, tỏa ra hương vị phong lưu phiêu dật. Lâm Uyên Quân khép ống tay áo lại, thản nhiên nói: "Vô vị."
"Ta cũng thấy rất vô vị." Tạ Cẩn Du thu lại nụ cười: "Tán dóc với một tên tới mặt mũi dài ngắn ra sao cũng không biết, đúng là vô vị."
Tâm trạng của cô bây giờ rất xấu, cực kỳ xấu. Bởi vì cô đã ngửi thấy mùi điềm xấu trong đây, nhưng cô cũng rõ, nếu người trước mắt này muốn nổi điên thì tới cơ hội la một tiếng cô cũng chẳng có.
"Ngươi quên mất ta, vậy mà còn trách ta không cho ngươi thấy tướng mạo ư?" Lâm Uyên Quân không giận, trái lại còn bật cười, hắn bước tới vài bước, đáy mắt lóe sáng.
"Tiểu Du nhi, bây giờ lá gan ngươi hơi lớn rồi nhỉ."
Thấy hắn tiếp cận, Tạ Cẩn Du cũng nhanh chân lùi ra sau, toan giữ vững khoảng cách an toàn với hắn. Nào ngờ, Lâm Uyên Quân vừa phát hiện ra hành động này bèn thản nhiên áp sát thêm vài bước, uy áp thuộc về Ma tôn phóng ra, nhất thời ghìm chân Tạ Cẩn Du lại, khiến cô không còn đường trốn.
Tạ Cẩn Du cũng giận quá hóa cười: "Ta nào dám, Lâm Uyên Quân, đã ở trong tay ngươi thì muốn giết muốn chém kiểu nào mà chẳng được."
Ngay tích tắc này, Tạ Cẩn Du nhạy bén nhận ra, dáng vẻ không vui của Lâm Uyên Quân tức tốc rút xuống như thủy triều, hắn thu lại lệ khí sục sôi quanh người, sau đó tới gần thêm mấy bước.
Tạ Cẩn Du biết rõ không thể chạy thoát đành miễn cưỡng sụp mắt xuống, không manh động nữa.
Lâm Uyên Quân vươn tay ra, đặt nhẹ lên cằm của cô, tới giọng nói cũng nhẹ đi rất nhiều, gần với tiếng thì thầm, tựa như đôi tình nhân đang nhỏ giọng nỉ non.
"Muốn giết muốn chém tùy ta sao? Tiểu Du nhi, ngươi quên, thì ta sẽ nói cho ngươi biết, ta tới đây để tìm ngươi đòi nợ, giết ngươi chém ngươi rồi, chẳng phải là quá thiệt cho ta ư?"
Trong giọng hắn mang theo ý cười ngả ngớn, ánh mắt tĩnh lặng như bùng lên một ngọn lửa, lập lòe nhấp nháy.
Một đốm lửa nhỏ đủ để cháy lan cả cánh đồng.
Tạ Cẩn Du nhìn hắn đăm đăm, nói không ra lời.
Đòi nợ? Đòi nợ gì? Mình thiếu nợ hắn cái gì?
Người trước mắt này là Ma tôn hùng mạnh nhất của Ma tộc, có địa vị chí cao vô thượng và thực lực khó thể xem thường, dù năm xưa cô quy thuận Ma tộc, nhưng với tu vi bị phế bỏ hoàn toàn và kinh mạch bị chặt đứt toàn bộ, làm sao cô có thể bấu víu vào một kẻ quyền cao chức trọng như hắn?
Chỉ sợ bản thân cô thời điểm đó, ở trong mắt Lâm Uyên Quân còn chẳng bằng rác rưởi, có thể nào hắn lại hạ mình giao dịch với cô?
"Tiểu Du nhi, ánh mắt này của ngươi, khiến ta rất nhớ..." Tiếng than khẽ của Lâm Uyên Quân bị chôn vùi trong gió, ngay cả chút mừng rỡ nhỏ nhoi trong giọng nói cũng được gợi lên trong vô thức, nó tới bất ngờ, rồi cũng tan đi nhanh chóng.
Hắn buông Tạ Cẩn Du ra, lui lại mấy bước, trong mắt là liệt hỏa hừng hực, chỉ đợi con mồi lao tới như thiêu thân, rồi tan thành tro bụi.
"Bây giờ ta sẽ cho ngươi nhìn tướng mạo của ta một chút, thế nào?"
Lâm Uyên Quân nâng tay lên, chỉ trong một động tác, chiếc mặt nạ màu bạc đã bị hắn tháo xuống.
Gió đêm trở lạnh.
Vài sợi tóc bị thổi bay, lướt nhẹ qua má hắn, phơi trần dung nhan xinh đẹp quá mức, mắt mày dài mảnh, sống mũi cao thẳng, tinh xảo khó tả.
Quá âm nhu, một gương mặt âm nhu như vậy lại sinh ra trên một nam nhân, thật sự là âm nhu quá mức.
Nhưng đuôi mày khóe mắt của hắn lại mang theo ý cười mập mờ, đuôi mày nhướng khẽ, ương bướng mà lại phi dương, tất cả đã xóa sạch nét nữ tính quái dị trên gương mặt.
"Ngươi..." Tạ Cẩn Du há mồm trợn mắt, giọng bị tắt ở cuống họng.
Đây là, Hạ Lăng.
~ Hết chương ~