Edit: Yunchan
"Dương Vân Thanh?" Tạ Cẩn Du giẫy giẫy, rồi nhảy phốc xuống từ trên người Liễu Ký Minh, nghiêng đầu thắc mắc: "Đệ ấy có gì cho ta?"
Đôi tay đang giang rộng đột ngột mất đi hơi ấm, Liễu Ký Minh nhìn vào vòng tay bỗng dưng trống rỗng của mình, đờ ra một thoáng rồi thu tay về, phất tay áo nói: "Làm sao ta biết được?"
"Ơ?" Nghe hắn nói vậy, Tạ Cẩn Du lại càng kinh ngạc hơn, nhướng mày nhủ bụng, còn có cái lý Dương Vân Thanh làm mà sư tôn hắn không biết à?
Xít lại gần Liễu Ký Minh nhìn cho kỹ, thấy hắn cụp mắt cụp mày giấu hết tất cả ánh sáng, cô bèn chặc lưỡi tấm tắc. Tuy ai cũng nói Liễu Ký Minh quen giữ bản mặt vô cảm, người bình thường rất khó nhận ra tâm tư của hắn, thế nhưng Tạ Cẩn Du vẫn có thể moi ra sự khác biệt từ kẽ hở bé xíu này.
Vẻ mặt này rõ ràng là biết mà cố tình không nói.
Chơi trò hồi hộp đây mà, Tạ Cẩn Du cười trộm trong lòng, nhưng vẫn chống nạnh nói: "Coi đi, chàng nuôi đồ đệ cho mập béo, bây giờ hắn tặng đồ cho ta cũng không thèm nói cho chàng biết, chàng không sợ người ta đào góc tường à?"
Liễu Ký Minh ngước mắt lên nhìn cô, trong đáy mắt cất giấu hồ sâu phẳng lặng, chẳng chút gợn sóng.
"Thế thì mời đào."
Nghe câu này, Tạ Cẩn Du tóm lấy cánh tay hắn, thẹn quá hóa giận nói: "Chàng chê ta như cao da chó, đuổi mãi không đi chứ gì?"
Liễu Ký Minh để mặc cho cô kéo mình đi, đáy mắt lan ra ý cười chỉ đủ để người ta có thể nhận ra mà thôi, tuy hắn không nhiều lời, nhưng vẫn giơ bàn tay còn lại lên, vỗ vỗ cánh tay đang khoác lên mình như thể dỗ dành.
Hai người đi xuống lầu trong tư thế này.
Tố Y và Dương Vân Thanh đã ngồi vào bàn từ lâu, trên bàn đầy ắp thức ăn, nhưng cả hai không hề động đũa, rõ là đang đợi người.
Khi thấy họ bước xuống lầu, mắt Dương Vân Thanh lập tức sáng lên, kêu í ới: "Sư tôn sư nương, tới đây mau đi."
Tạ Cẩn Du nghe tiếng kêu om sòm của hắn thì chân hơi vấp một cái, sau đó đổi thành Liễu Ký Minh kéo cô đi.
Tu sĩ sau giai đoạn Trúc cơ thì đa số đều có thể ích cốc, do đó ăn uống không còn là chuyện quan trọng với họ nữa. Song Tạ Cẩn Du lại khác, cô vẫn giữ lại rất nhiều thói quen của người phàm, hơn nữa còn khá có tâm hồn ăn uống, thế nên dù đã có thể ích cốc nhưng cô vẫn thích mua thức ăn để khao bản thân.
Khi thấy trên đĩa đều là món mình thích thì cô lại cười tới híp cả mắt.
Dương Vân Thanh quan sát sắc mặt của cô, thấy cô cười thích thú thì cũng híp mắt theo, mở miệng nói: "Sư nương đúng là tham ngủ, hại ta với sư muội chờ rõ lâu, tới tận giờ này mới chịu xuống. Xuống rồi thì bụng dạ chỉ nhìn thấy mỗi cái bàn, muội nói thử xem, sư muội, sư nương này của chúng ta rốt cuộc là con gì đây?"
Con gì chỉ biết ăn với ngủ, rành rành chính là con heo còn gì? Không chừng tới heo còn chăm tu luyện hơn cả cô.
Tố Y bị hắn lôi chung xuống nước, mặt mũi chợt trắng bệch ra, hoảng sợ nhìn vị sư huynh mồm mép tép nhảy của mình, có cảm giác như nằm không mà cũng dính chưởng.
Tạ Cẩn Du vừa mới nhấc đũa lên toan bỏ thức ăn vào miệng, nghe trúng câu này của hắn thì mắt lườm tới, bất mãn than phiền: "Dương Vân Thanh! Có ai nói chuyện với trưởng bối như đệ không hả?"
Dương Vân Thanh nháy mắt ra vẻ láu cá, không trả lời cô.
Ánh mắt Tạ Cẩn Du lập tức đổi địa bàn sang Liễu Ký Minh bên cạnh: "Chàng còn quản đồ đệ của chàng nữa không, hắn sắp lên trời ngồi rồi kìa!"
Liễu Ký Minh thản nhiên gắp một miếng thịt linh, bỏ vào trong cái chén nhỏ của cô. Miếng thịt linh này chẳng những sắc hương vị vẹn toàn mà còn có ích với tu sĩ hệ Mộc, có lẽ là do đồng khí tương cầu, nên lúc này miếng thịt trong mắt Tạ Cẩn Du như đang phát ra lời mời gọi quyến rũ "Ăn ta mau đi, mau đi".
() Những người có chí hướng giống nhau thì hút nhau.
"Ăn thôi." Liễu Ký Minh nói đều đều.
Tạ Cẩn Du nuốt ực nước bọt, chẳng còn tâm trạng đâu để truy cứu chuyện vừa rồi nữa, nhào vào ăn hùng hục.
Ăn không nói, ngủ không nói.
Bốn sư đồ dùng bữa trong yên lặng, sau đó Liễu Ký Minh khua tay áo, mặt bàn nhất thời sạch boong, hắn gật đầu nói: "Lấy ra đi."
Tạ Cẩn Du nhìn hắn một cái, vẫn không dằn được tiếng cười trộm trong lòng, giả bộ nghiêm trang, rõ ràng là biết cả rồi, vậy mà lúc nãy còn làm bộ làm tịt như mình chẳng biết gì.
Dương Vân Thanh liếc cô, đoạn lấy một cái hộp gấm ra, thở phào: "Thật là không uổng công ta và sư muội vượt bao trăm đắng ngàn cay, suốt chặng đường chẳng màng tới mạng sống, chỉ một lòng bảo vệ thứ này chu toàn! Bây giờ đã đưa tới tay sư nương, ta với sư muội có chết cũng ngậm cười nơi chín suối."
Tạ Cẩn Du thấy hắn lôi hộp gấm ra xong lại bắt đầu nói bậy, bèn trợn mắt lườm hắn, mắng: "Nói bậy gì đó hả! Mà nói bậy cũng kệ đi, ai cho lôi cả Tố Y vào!"
Dương Vân Thanh biết mình lỡ lời, đành nhìn thoáng qua tiểu sư muội đang ngồi yên bên cạnh với ánh mắt áy náy. Nào ngờ Tố Y hoàn toàn chẳng để bụng, còn lắc đầu nói: "Sư huynh nói không sai."
Tạ Cẩn Du thấy hai người đều có lòng chân thành thì không nén được tiếng thở dài, ngực có hơi chua xót, vội ngắt lời: "Trong đó đựng gì thế?"
Dương Vân Thanh cười đến nỗi mắt mày cong cong: "Sư nương mở ra coi thì biết."
Tạ Cẩn Du liếc qua Liễu Ký Minh, thấy hắn không có ý phản đối, bèn kéo cái hộp tới trước người mình. Lúc cô mới tỉnh lại Mộc Tu Dung cũng từng tặng cho cô một cái hộp, trong hộp cất bộ châm cụ cổ, từ dạo đó đến giờ cô luôn mang theo bên mình.
Chiếc hộp mà Dương Vân Thanh đưa có vẻ xưa cũ hơn của Mộc Tu Dung, thật ra gọi nó là hộp gấm thì cũng hơi quá, nước sơn trên thân hộp đã phai màu chẳng biết bao nhiêu mà kể, chỉ có hình hai cây cổ thụ như mọc ra chung một gốc trên nắp hộp là còn giữ được cành lá rậm rạp, chẳng biết được điêu khắc bằng cách nào mà cành lá xoắn xuýt, chằng chịt chẳng thể tách rời.
Dĩ nhiên Tạ Cẩn Du nhận ra nó, đó chính là hai gốc xuân thụ mọc trước đại điện Triêu Dương phong Thương Vũ môn. Theo lời người ta kể, phụ thân và mẫu thân của Liễu Ký Minh đã định tình ngay dưới hai tàng cây xuân thụ này, có ý nghĩa như tình cảm phu thê ở nhân gian.
Chiếc hộp này Dương Vân Thanh có được từ đâu.
Tạ Cẩn Du cụp mắt xuống, giấu hết cảm xúc vừa dâng trào.
Liễu Ký Minh vẫn luôn giữ im lặng, chỉ khi ánh mắt dời lên người cô thì khí chất lạnh lùng bao phủ toàn thân mới bất giác dịu lại, như xuân hàn se lạnh, hàn băng rạn nứt, xuân ấm trời trong.
"Đây là..."
Tới khi mở hộp ra thì Tạ Cẩn Du đã kinh hãi thật sự.
Trong hộp hắt ra ánh sáng lóng lánh bóng bẩy, không chói lòa hay lóa mắt mà lại khiến người ta nhìn một lần thì khó lòng quên được. Quân tử như ngọc, mềm mượt trơn nhẵn, tỏa rạng hào quang, đây là cửu châm được chế tác từ ngọc, chín cây châm dài ngắn không đều xếp hàng chỉnh tề bên trong hộp.
Tạ Cẩn Du vừa nhìn thấy chúng đã run khẽ trong lòng.
"Chắc sư nương đang mừng tới phát ngất đúng không, đây chính là vũ khí bổn mạng "Thái Tố" của người, trước đây nó bị hỏng, bây giờ mới được sửa xong, từ khi nhận được nó ta luôn mang trên người bất kể ngày đêm." Dương Vân Thanh tranh công.
"Bị hỏng?" Giọng Tạ Cẩn Du hơi run.
"Đúng thế, gãy nát chả còn ra hình dạng gì." Dương Vân Thanh như không để ý thấy cơn sóng lòng đang lên xuống của cô, vẫn mải huyên thuyên: "Sư nương còn nhớ lần đầu tiên người gặp ta sau khi tỉnh lại không? Khi đó ta được sư tôn phái xuống núi để tìm nguyên liệu sửa chữa vừa về tới, hầy, mệt chết đi được, loại chân chạy việc này... sư tôn cũng làm khó ta quá, năm đó người cũng tới Côn Luân tìm rất lâu mới tìm được một miếng ngọc thượng hạng, còn hợp với mộc khí, nhưng ta đâu có thần thông tới cỡ đó..."
"Dương Vân Thanh!" Giọng Liễu Ký Minh trở lạnh, rõ ràng là muốn hắn bớt lắm lời lại.
Tố Y thì như bị giật mình, ngước mắt nhìn Liễu Ký Minh. Cô cũng không hiểu được suy nghĩ của sư tôn, cho sư nương biết mình dốc lòng vì sư nương thì có gì không tốt chứ? Tại sao lại cản sư huynh?
Tố Y một lòng mong sư tôn và sư nương càng ân ái hơn, gắn bó như keo sơn, bây giờ lại ngơ ngác nhìn ba người trước mắt, do dự giây lát mới lên tiếng: "Quãng thời gian đó sư huynh quả thật rất cực khổ... chẳng qua, cũng là vì sư tôn sốt ruột, muốn sửa xong Thái Tố, chờ sư nương tỉnh lại là có thể dùng ngay."
Dương Vân Thanh thấy Tố Y đứng về phía mình thì cười hở cả răng, gật đầu nói: "Chỉ có Tố Y sư muội yêu thương ta, sư tôn sốt ruột là dĩ nhiên, vì đó chính là tín vật đính ước người tặng cho sư nương mà."
"Hự?" Tạ Cẩn Du suýt chút nữa bị nước bọt làm phát sặc: "Tín vật đính ước gì?"
Sao sao sao lại? Cô nhớ Thái Tố này là Mộc Tu Dung tặng cho cô mà! Mộc Tu Dung cũng nói vượt ngàn dặm xa xôi để cầu nguyên liệu tốt, mang về làm cho cô vũ khí bổn mạng, cô rất thích. Nhưng tới giờ chưa ai nói với cô rằng, vũ khí này là do Liễu Ký Minh làm cho cô?
Dương Vân Thanh chẳng còn sợ ánh mắt như lưỡi dao của Liễu Ký Minh nữa, đã thế còn nâng cằm cười vui vẻ: "Đúng thế, chính là sau khi sư tôn đưa Thu Mi sư tỷ về đó, chẳng qua sau khi Thu Mi sư tỷ tới, trong tông môn rất bận rộn, không thì chuyện này làm sao giấu được sư nương? Có điều ta nói thật, sư tôn cũng thật lạ, rõ ràng là người làm vậy mà cứ phải nhờ Mộc sư bá tặng hộ, làm như chẳng có liên quan gì tới mình, thật là chả có tý tình thú gì."
"Dương Vân Thanh." Liễu Ký Minh sầm mặt, nhấn mạnh tên hắn.
"Sư nương còn nhớ bộ châm này bị hỏng thế nào không?" Dương Vân Thanh hoàn toàn làm lơ giọng cảnh cáo của Liễu Ký Minh, còn hỏi dồn.
"Đương nhiên..." Tạ Cẩn Du ngẩn người, lập tức hồi tưởng lại. Là cái ngày cô bị đuổi khỏi Thương Vũ môn, Hạ Lăng đã hủy vũ khí bổn mạng của cô, từ đó trở đi cô không còn vũ khí phòng thân nữa.
"Sư nương cũng biết vũ khí này bị hủy hai lần chứ?"
Tạ Cẩn Du ngẩng đầu lên nhìn hắn với vẻ mặt ngỡ ngàng: "Cái gì?"
Ánh mắt Liễu Ký Minh bỗng trở lạnh như ý thức được Dương Vân Thanh sắp nói gì, nhưng đã không kịp nữa.
"Sau khi sư nương bị đuổi khỏi Thương Vũ môn, sư tôn đã tìm về tất cả mảnh vỡ của Thái Tố, tốn bao trăm đắng ngàn cay mới sửa lại được Thái Tố như ban đầu, sau đó bèn ôm chiếc hộp này xuống núi, người nói rằng, đây là vũ khí bổn mạng của thê tử mình, dù ngàn dặm xa xôi người cũng phải tìm được nàng, giao lại Thái Tố cho nàng, rồi đón nàng về nhà..."
~ Hết chương ~