Edit + Beta: Vuming
Rốt cuộc, cuối cùng Lý Bảo Chương vẫn phải gắng gượng, cầm chiếc gậy gộc chống thân thể như sắp đổ của bản thân đi đến nhà xí, chỉ là lúc trở về, sắc mặt càng thêm khó coi. Hắn nằm hồi lâu trên giường khi, coi Châu Châu như không khí vô hình.
Châu Châu thấy Lý Bảo Chương không thèm nhìn đến mình, duỗi tay nhẹ nhàng chạm đến cánh tay của Lý Bảo Chương đang đặt xuôi bên người. Tay Lý Bảo Chương phi thường thon dài, móng tay gọn gàng sạch sẽ, màu sắc bóng loáng mượt mà, nhìn vào đó làm người ta tưởng chừng như đôi tay ấy có thể biến ra từng viên trân châu. Lý Bảo Chương hạ mi, nhanh chóng rút tay, giống như hành động của Châu Châu là mãnh thú đe dọa.
“Ngươi tức giận à?” Châu Châu khó hiểu hỏi. “Nhưng ta cũng cho ngươi xem, ta không chiếm tiện nghi của ngươi mà.”
Nàng suy nghĩ rất lâu, cảm thấy chắc là Lý Bảo Chương khó ở là do nàng đã xem hết thân thể hắn.
Hắn vì lý do gì mà để ý đến thân thể của hắn như vậy chứ? Châu Châu tuy rằng biết thái giám là nam nhân đã bị thiến đi, nhưng nàng cũng chưa từng xem qua thân thể của nam nhân khác, càng không thể biết thân thể thái giám là bộ dạng gì, tuy rằng đêm qua nàng không cẩn thận nhìn thấy hết của Lý Bảo Chương, nhưng nàng cũng không có phát hiện Lý Bảo Chương là thái giám giả.
Lý Bảo Chương nghe Châu Châu nói, tức giận đến mức một câu cũng không thốt nên lời. Hắn là một thiếu niên chính trực, một trương môi hồng răng trắng mặt lúc này dần dần đỏ lên, tựa như xuân ý tràn đầy bị nhiễm hồng hoa. Châu Châu nhìn Lý Bảo Chương cười vô tội: “Cùng lắm thì ta nhận lỗi với ngươi, nếu không nữa thì, ngươi muốn nhìn nơi nào của ta, ta đều cho ngươi xem, ngươi đừng nóng giận nữa.”
“Ai…… Ai…… Muốn xem ngươi! Ngươi, cái đồ không biết xấu hổ!” Lý Bảo Chương tức giận nói lắp: "Ta đây mới không nghĩ xem ngươi! Ngươi cho rằng ngươi là ai?”
Châu Châu thấy hắn đột nhiên kích động, sợ hắn lại đụng đến eo, vội vàng nói: “Ngươi đừng nóng giận, ta không cho ngươi xem, không cho ngươi xem! Ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi xem!”
Lý Bảo Chương nghe vậy càng tức giận: “Ngươi có ý tứ gì? Ngươi muốn cho ai xem? Ngươi không cho ta xem là muốn để cho người nào xem?”
Lúc này Châu Châu là thật ngây ngẩn cả người, nàng nói cho Lý Bảo Chương xem người nàng, Lý Bảo Chương tức giận, nàng nói không cho Lý Bảo Chương xem nữa, Lý Bảo Chương càng thêm tức giận, nhìn hắn bây giờ giống như đang muốn từ trên giường nhảy dựng lên đánh nàng một trận
Châu Châu bất đắc dĩ thở dài, “Thôi bỏ đi, chỉ cần ngươi dưỡng thương thật tốt, lúc đó ngươi muốn nhìn liền cho ngươi nhìn, không muốn thì không nhìn, được chưa?”
Lý Bảo Chương oán hận trừng mắt nhìn Châu Châu một cái, liền xoay mặt đi.
Châu Châu cảm thấy nàng vẫn nên thông cảm cho Lý Bảo Chương, dù sao thì hắn Lý Bảo Chương đã là một thái giám, giờ lại còn bị thương, vết thương này cũng là do nàng hắn mới phải chịu, hẳn là phải nên nhường hắn, quan tâm hắn mới đúng nhỉ.
Đang lúc Châu Châu suy nghĩ xem nên đối đãi với Lý Bảo Chương như thế nào, bên ngoài có tiếng ồn ào nổi lên. Ánh mắt Lý Bảo Chương có chút biến đổi, nhưng rất nhanh đã trở về như cũ. Châu Châu lúc này vẫn chưa kịp phản ứng, Lý Bảo Chương đã nói: “Thập lục hoàng tử tới, ngươi muốn đi ra ngoài nhìn xem không?”
Khi hắn nói lời này lại gắt gao nhìn chằm chằm Châu Châu, ánh mắt hắn làm Châu Châu thấy hoảng sợ. Lý Bảo Chương chăm chú nhìn, nơi đáy mắt hiện ra vài phần hung ác nham hiểm.
Thanh âm bên ngoài càng lúc càng lớn, lớn đến mức Châu Châu ngồi trong gian phòng đã nghe được tiếng Lương Thiệu Ngôn ngoài kia. Nàng ngó đầu nhìn ra bên ngoài, xong quay lại nhìn Lý Bảo Chương: "Ta đi ra ngoài một chút.” Nàng nói lời này biểu tình có chút thật cẩn thận.
Lý Bảo Chương cong môi, bộ dáng hắn bây giờ chính là kiểu ngoài cười trong không cười, cực kì bức người.
Châu Châu đứng lên, có chút bất an nhìn Lý Bảo Chương: “Ta sẽ về nhanh lắm.”
Nàng chỉ ra ngoài một lúc, hắn hẳn sẽ không sao đâu nhỉ? Châu Châu hiện tại cảm thấy Lý Bảo Chương giống như tiểu hài tử, có chút ấu trĩ, cũng có chút dính người……
Châu Châu xoay người bước về phía cửa phòng, đi ra khỏi cửa phòng, nàng liền lập tức đem cửa phòng đóng lại.
Trong viện quả nhiên người người đứng đầy, trong đó người được vây quanh chính là Thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn. Lương Thiệu Ngôn hôm nay trong tay cầm một chiếc quạt xếp, hắn nhìn thấy Châu Châu, liền cười tủm tỉm, lắc lắc cây quạt cầm trong tay: “Tiểu hồ ly, đi thôi, cùng ta đi ra ngoài chơi đi.” Hắn nói xong lời này, chợt sững lại: “Tóc ngươi……”
Hắn ngẩng đầu nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Châu Châu, cuối cùng tầm mắt lại về tới trên tóc nàng.
Lương Thiệu Ngôn bước nhanh lên trước, để sát vào đầu nhìn kỹ đóa hoa dại nhỏ màu trắng được Châu Châu cài lên tóc, liền cười ra tiếng: “Ngươi mang đây là cái gì? Bên mỹ nhân đều mang mẫu đơn, thược dược, chính là mấy loại hoa ung dung quý phái, mà ngươi sao lại mang cái loại hoa dại như vầy?” Hắn nói xong liền duỗi tay đem đóa hoa nhỏ tùy tiện ném xuống đất: "Hoa này quá bình thường, không cần cũng được. Ta đưa ngươi đi tìm trang sức, chỗ mẫu hậu ta khẳng định có rất nhiều chiếc người không dùng, ta đem cho ngươi.”
Châu Châu hạ tầm mắt nhìn hoa bị Lương Thiệu Ngôn tùy tay vứt trên mặt đất, nàng cắn môi: “Ta không cần đồ vật của ngươi.”
Lương Thiệu Ngôn khẽ làm ra động tác xòe, hắn chớp chớp mắt, lại duỗi tay ra ngoáy ngoáy lỗ tai, tựa như có chút hoài nghi thính lực bản thân: “Ngươi vừa nói cái gì?”
“Ta nói ta không cần đồ vật ngươi cho, còn có, ta hôm qua đã thấy hồ ly của ngươi, nó chạy đến trong viện này, nếu ngươi muốn tìm đến nó, phỏng chừng dọc theo cái sân này tìm chung quanh, có lẽ có thể tìm được.”
Lương Thiệu Ngôn sắc mặt lạnh xuống, hắn đem cây quạt xếp lại, thanh âm lớn do bản lề đập vào nhau dọa đến Châu Châu nhảy dựng: “Ai cùng ngươi nói về chuyện hồ ly? Ngươi rõ ràng là biết, ta đường đường là Thập lục hoàng tử, ngươi chỉ là cái Mị Nô nho nhỏ, ta muốn đem đồ của mẫu hậu tặng cho ngươi, ngươi cư nhiên nói không cần, ai cho ngươi cái mặt này?”
Nói tới đây, Lương Thiệu Ngôn nâng tay lên, động tác này của hắn làm Châu Châu vội chạy lùi về sau tìm chỗ trốn, nàng mới vừa trốn liền nghe được tiếng cửa mở từ đằng sau.
Lý Bảo Chương duỗi tay đỡ lấy thân thể Châu Châu, mặt hắn lạnh lùng không chút biểu tình nhìn vê phía Lương Thiệu Ngôn, sau đó hành lễ, “Nô tài Lý Bảo Chương bái kiến Thập lục hoàng tử.”
Hắn làm động tác quỳ xuống làm Châu Châu cả kinh, nàng lập tức liền muốn đi đến đỡ Lý Bảo Chương, nhưng là Lý Bảo Chương lại lôi kéo nàng cùng nhau quỳ xuống: “Châu Châu, nhanh chóng hành lễ với Thập lục hoàng tử.”
“Lý Bảo Chương?” Lương Thiệu Ngôn nhăn lại mi: “Ngươi sao lại ở chỗ này? Ngươi không ở trước mặt phụ hoàng ta hầu hạ, ngược lại còn ở chỗ này lười biếng?”
Lý Bảo Chương đáp lời bình tĩnh, ánh mắt gợn sóng bất kinh: “Hồi thập lục hoàng tử, Hoàng Thượng cố ý phê chuẩn cho nô tài một ngày tịnh dưỡng.”
“Ngươi nha, chỉ là một tên nô tài nhưng thật ra cũng rất ghê gớm.” Lương Thiệu Ngôn cười lạnh một tiếng, hắn nhìn Lý Bảo Chương quỳ song song cùng Châu Châu, thấy bọn họ tay cư nhiên còn dắt ở bên nhau, tức khắc cảm thấy không thú vị, hắn hừ lạnh một tiếng, bọn họ đây là chàng có tình thiếp có ý, chính mình lại thành gậy đánh uyên ương? Hôm qua nàng tránh ở phía sau Ngọc Thịnh công chúa, cự hắn với ngàn dặm ở ngoài, hôm nay liền cam tâm tình nguyện đi theo cái tên thái giám chết bầm này?
Tiểu hồ ly thật sự là không biết nhìn hàng, lại chọn đi theo tên thái giám Lý Bảo Chương, để xem nàng về sau có khóc lóc cầu đến chỗ mình cầu ở lại hay không. Nếu thực sự khi đó nàng lại cầu lại đây, hắn định là phải hảo hảo nhục nhã nàng, sau đó đem nàng đuổi ra khỏi cung.
Lương Thiệu Ngôn xoay người trực tiếp rời đi, hắn mang theo người mới vừa rời khỏi cửa viện vừa, Lý Bảo Chương liền ngã xuống.
: - //
- ---------------
Lời của Ming: lại có chuyện rồi!!!