Edit + Beta: Vuming
Châu Châu sửng sốt, nàng nhớ hình như vừa rồi Lương Thiệu Ngôn mới nói ra những điều hồ ngôn loạn ngữ. Nàng cảm thấy những lời này không phải lời hay gì, liền không tính nói cho Lý Bảo Chương nghe: "Chúng ta không làm gì."
Nhưng Lý Bảo Chương hiểu quá rõ Châu Châu, mỗi lần nàng nói dối ánh mắt sẽ không tự chủ dời đi hướng khác.
"Ngươi nói dối." Lý Bảo Chương trở tay đóng cửa, tiến lên một bước, trực tiếp bắt được cánh tay Châu Châu, kéo nàng về hướng mép giường. Khi hắn nhìn thấy giường đệm một mảnh hỗn độn, lửa giận trong mắt đã không còn áp chế được.
Đời trước, nàng có phải đi câu dẫn tên hoàng tử kia giết hắn hay không?
Lý Bảo Chương càng nghĩ càng giận, lý trí bị chặt đứt trong nháy mắt.
"Ngươi còn không nói rõ? Các ngươi không có làm cái gì, giường sẽ loạn như vậy sao?" Lý Bảo Chương nghiến răng nghiến lợi nói, xem vẻ mặt của hắn, tựa hồ như đang muốn xé xuống một tầng da của Châu Châu.
Châu Châu bị vẻ mặt của hắn dọa sợ xanh mặt, còn chưa kịp nói lời nào nàng đã bị đối phương ấn lên giường. Lý Bảo Chương nhìn nàng, cánh môi khẽ mấp máy, cuối cùng nhắm thẳng môi Châu Châu hôn xuống. Châu Châu ngây ngẩn cả người, nàng mở to mắt nhìn gương mặt hiện đang gần trong gang tấc. Từ lần đầu tiên nhìn thấy, Châu Châu đã có suy nghĩ Lý Bảo Chương thật may mắn khi sinh ra với hình hài như vậy.
Hắn mày kiếm mắt tinh, môi hồng răng trắng, lúc này lông mi tựa cánh bướm có chút run rẩy, rõ ràng người làm ra hành động khinh bạc này là hắn, toàn thân hắn lại run lên, thoạt nhìn so Châu Châu còn khẩn trương hơn mấy phần.
Lý Bảo Chương phát hiện Châu Châu đang trợn tròn mắt, tựa giận tựa hờn, khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh, cuối cùng hắn đành vươn bàn tay thon dài trắng nõn, dứt khoát che kín hai mắt Châu Châu.
Đời trước Lý Bảo Chương bởi vì thân mình có khiếm khuyết, lại thêm việc hắn thật sự thích Châu Châu, đừng nói tới cử chỉ khinh bạc, chỉ đơn guản là tùy tiện nắm tay Châu Châu hắn cũng không dám làm. Một đời này, chết đi sống lại, lá gan cũng trở nên lớn hơn. Lương Thiệu Ngôn làm hắn tức giận đến mức nãi cũng đình chỉ suy nghĩ, chỉ cảm thấy lòng mình bị người ta tùy tay xé tan tác tả tơi, rướm máu. Hắn không nghĩ ra vì sao bản thân lại đi hôn người đời trước góp phần hại chết mình mình, cũng không muốn nghĩ nữa, vào thời khắc này hắn chỉ có một suy nghĩ nếu hắn không hôn nàng, khả năng rất lớn trong nháy mắt tiếp theo có thể hắn sẽ chết vì tức rồi.
Hắn hơi rời khỏi môi Châu Châu môi, nhỏ giọng: "Ngươi nếu nói cho ta biết, ban nãy ngươi mới vừa cùng Thập lục hoàng tử làm cái gì, ta liền dừng lại."
Châu Châu bị che mắt, nàng nghe được Lý Bảo Chương nói, nhưng không hiểu lắm ý tứ của hắn.
Hắn muốn làm cái gì?
Nhưng thực mau Châu Châu sẽ biết.
Môi nhỏ khẽ nhếch, khuôn mặt trắng như ngọc chậm rãi đỏ dần. Châu Châu dùng tay chống trước ngực Lý Bảo Chương, chỉ là nàng cảm thấy cả người mềm nhũn, lại hơi ngứa ngáy, nàng muốn đẩy hắn ra chỗ khác nhưng lại giống như đã bị động tác của đối phương đoạt hết sức lực.
Không biết đã qua bao lâu, Lý Bảo Chương nằm yên ở bên cạnh Châu Châu, dùng cánh tay đem Châu Châu kéo vào lòng ngực.
Hắn lúc này cũng không tốt hơn bao nhiêu, một khuôn mặt hồng đến diễm lệ, mà trái tim trong ngực không chịu điều khiển giống như muốn thoát khỏi, thật là, có thân hay không hắn đều đâm đầu vào chỗ chết.
Hai người đều là im lặng nằm cạnh nhau, tựa hồ ai cất lời trước đều không phải. Căn phòng yên tĩnh, hai người mặt đều hồng đến dị thường, độ ấm thân thể cũng lạ lẫm, rõ ràng đang là ngày hè nóng bức, hai người lại ôm nhau, nhưng cả hai lại không bị nhiệt độ này ảnh hưởng.
Một lúc lâu sau đó, Lý Bảo Chương rốt cuộc mở miệng, hắn ho khan vài tiếng. Lúc này mặt mới khôi phục bình thường: "Khụ...... Ngươi vừa rồi vì sao không gọi ta dừng lại?"
Châu Châu rúc ở trong lòng Lý Bảo Chương, nghe hắn hỏi liền có chút ngượng ngùng: "Ta cảm thấy rất thoải mái."
Lý Bảo Chương: "......"
Hắn đột nhiên ngồi dậy, làm Châu Châu hoảng hốt thiếu chút nữa hét lên.
Lý Bảo Chương muốn xuống giường, nhưng không biết vì sao, thời điểm đi xuống đặt vững chân trái, hạ tiếp chân phải thế mà lại té rồi. Rầm một tiếng lớn làm Châu Châu vội bật dậy, chỉ là nàng chưa kịp đỡ, hắn đã nhanh chóng đứng lên đi mất, không mảy may quay đầu lại.
Đường đường là Tổng quản nội thị giam lại chạy trối chết, để lại Châu Châu phát ngốc ở trên giường.
Châu Châu sau khi đứng dậy định bước ra tìm Lý Bảo Chương, lại phát hiện hắn không ở trong sân, nàng đi lấy nước đã đun tắm rửa một lần, rốt cuộc nàng vẫn không mong có nước miếng của hắn lưu trên người. [Chị sẽ hối hận!]
Tối đó, Lý Bảo Chương không định trở về, Châu Châu lúc đang thay quần áo mới phát hiện, những nơi hôm qua Lý Bảo Chương "thân thân" qua đều lưu lại dấu vết vốn nghĩ ít nhưng hóa ra lại khá nhiều, nàng cũng bỏ mặc. Châu Châu vừa đến Dịch Hoa điện, thấy Trích Tinh từ tẩm điện của công chúa bước ra.
"Trích tinh tỷ tỷ." Châu Châu mở lời tiếp đón.
Trích Tinh hôm nay trong tay không cầm kiếm, mặc trang phục bình thường của một đại cung nữ, ngày thường y phục nàng ấy hay mặc đa phần là mặc những thứ tương tự như nam nhân, thay vì váy như vậy.
"Châu Châu, vẫn chưa dùng bữa sáng đúng không? Công chúa đang đợi ngươi dùng chung đấy." Trích Tinh nhìn nàng cười nhẹ một cái, chỉ là nụ cười vừa phát ra một nửa, sắc mặt lại khẽ biến:"Hôm qua có con muỗi đốt ngươi sao?"
Châu Châu vội vàng duỗi tay che lại phần cổ: "Ai, đúng vậy, thật nhiều muỗi a."
Nàng rõ ràng đã lấy phấn che đậy, chẳng lẽ không che khuất?
Trích Tinh ngô một tiếng, theo sau đó là tiếng cười khai đạo: "Ta kia có một ít túi thơm công chúa ban cho để đuổi con muỗi, đợi lát nữa ta lấy một cái cho ngươi, ban đêm lúc đi ngủ thì đem túi thơm treo ở trước giường, có thể tránh cho muỗi đốt."
"Đa tạ Trích Tinh tỷ tỷ." Châu Châu nhấp môi cười cười, đuổi muỗi hẳn là đuổi không được người đi.
Khác với những Hán nữ này, Châu Châu là Mị Nô từ nhỏ không được tiếp thu nữ đức, với nàng, thoải mái chính là thoải mái, không thoải mái chính là không thoải mái, tỷ như Lương Thiệu Ngôn lấy dây thừng cột tay nàng, chính là không thoải mái, đêm qua Lý Bảo Chương làm vậy, đó chính là thoải mái.
Hán nữ bởi vì từ nhỏ đã đọc thi thư, hơn nữa do hoàn cảnh góp phần hun đúc, các nàng là tuyệt đối không thể. Hoan ái. Việc đó dù cho có yêu thích nhưng không thể biểu đạt quá lộ liễu hay quá mức thường tình, nếu không chính là không biết xấu hổ. Các nàng nen rụt rè, các nàng phải đoan trang, khuôn khổ trói buộc trên người các nàng, tựa hồ muốn đem các nàng khắc ra muôn hình vạn trạng, nhưng dù cho dùng mỹ pháp gì nữ nhân người Hán vẫn theo khuôn khổ buộc phải trở thành nữ nhi yểu điệu.
Nhưng Châu Châu vẫn thản nhiên, đảo đem Lý Bảo Chương sợ tới mức hồn vía lên tận mây, chỉ có thể bỏ trốn mất dạng, nếu không Lý Bảo Chương lập tức liền phải nghênh đón đệ tam thế của hắn.
Ngọc Thịnh công chúa là nữ tử đứng nhất ở Lương triều, nàng xưa nay thích mới mẻ ngoạn ý, không biết nàng từ nơi nào có đến mấy bức họa, còn đưa cho Châu Châu xem. Châu Châu vừa thấy, liền ngây người.
Nhan sắc được họa trên đó thập phần kỳ quái, mà lại không mấy khác biệt với người Hồ, có người tóc vàng mắt xanh, cũng có người tóc đen mắt lam, ngũ quan lập thể, chỉ là người đó không người không có một mảnh y phục.
"Châu Châu, cái này là tranh phương Tây." Ngọc Thịnh công chúa hơi mỉm cười: "Ta thấy tranh này so với Lương triều họa của chúng ta có ý tứ nhiều hơn, sắc thái nùng liệt, họa pháp lớn mật, ta thập phần khâm phục."
Nói đến đât, Ngọc Thịnh công chúa nhìn Châu Châu, ý cười trên khóe môi nhiều thêm vài phần: "Châu Châu, ta muốn học vẽ loại tranh này, nhưng thiếu một người nguyện ý."
Châu Châu hơi lui về sau, lắp bắp nói: "Tỷ tỷ... Tỷ...... không phải là muốn...... vẽ ta chứ?"
Thản nhiên là một chuyện, để nàng cởi hết còn bị vẽ lại là chuyện khác, huống hồ trên người nàng còn có một chuỗi dấu vết do muỗi Lý Bảo Chương làm ra không dấu được đâu.
"Châu Châu thật thông minh." Ngọc Thịnh công chúa cười đến sáng lạn: "Mau đem quần áo rút đi đi."
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói: Mỗ tác giả: Chậc chậc chậc, thứ không tiền đồ.
Ming: Các cậu có thể cho biết cảm nhận về truyện không? Mười mấy chương rồi, thấy thế nào? Hay, không hay? Giọng điệu edit có cứng quá không hay sao sao đó? Góp ý chút nha ~~~
đang bị một bạn làm hoang mang
:-