Một tuần sau đó.
Lâm Hàn Như đang cùng bạn thân là Hạ Hạ đến trường,nói ra thì cô cũng là sinh viên đại học đàng hoàng,cô học chuyên nghành kinh tế,nhà thì ở xa cô lên thành phố học,cũng may có một người bạn thân là Hạ Hạ.
Hạ Hạ nhìn cô khinh bỉ nói:
- Lâm Hàn Như trên đời nếu nói cậu điên thứ hai thì ai dám nhận điên đầu tiên đây?
Cô quay ra nhìn Hạ Hạ khó hiểu hỏi:
- Tớ thì làm sao?
Hạ Hạ cốc đầu cô một cái nói:
- Người yêu thì bị người khác cướp? Không đi đánh ghen,dùng tiền làm thêm đi thuê trai bao,để phá đi lần đầu,cậu nói xem ai điên được hơn cậu?
Cô cảm thấy không đúng nói:
- Đừng nhắc đến anh ta. Đang định trao lần đầu cho anh ta vào ngày sinh nhật,mà thế quái nào trốn trong tủ quần áo lại nhìn thấy cảnh tượng cẩu huyết hắn ta cùng học muội khóa dưới làm chuyện ấy,cậu nói xem tớ không đi phá trinh còn để làm gì?
Hạ Hạ mặt càng lúc càng đen,tức nghẹn họng,đây là cái lí gì? Ai thấu lòng Hạ Hạ,khi bạn có một con bạn hồn nhiên hơn con điên?
Cô cười xoa xoa mặt Hạ Hạ,đáng đánh đòn nói:
- Hay cậu cũng kiếm trai bao phá đi lần đầu đi giữ làm gì!
Hạ Hạ bắn ánh nhìn đầy xem thường về phía cô nói:
- Tớ mới không cần tìm trai bao để phá trinh! Tớ mới không bị điên như vậy.
Cô khoác vai bạn tốt nói như khuyên nhũ:
- Trăm năm trong cỏi người đi chờ người phá trinh chi bằng tìm trai ~
Hạ Hạ ngán ngẩm lắc đầu,lúc nào cũng vậy dù có chuyện gì thì cái kiểu nói chuyện cuả cậu ta thì Hạ Hạ chỉ muốn rút giày nhét vào cái mồm ,phát ngôn toàn những thứ kinh người.
Hạ Hạ chẳng thèm đoái hoài cô tiến vào cổng trường,cô vội chạy theo,thì đúng lúc đến cổng gặp Lê Nhuận tên bạn trai phản bội cô đang tình tứ cùng người yêu mới.
Cớ sao cô muốn cho hai người này vài phát tát,dù gì cũng năm yêu nhau,nói cô không có tình cảm cũng là nói dối.
Hạ Hạ nhìn phản ứng cuả bạn thân khẻ thở dài,định kéo cô đi cho đở chướng mắt,thì học muội kia hình như không muốn buông tha cho họ.
Nghe đâu là hoa khôi khoái dưới tên Ân Ân.
Ân Ân kéo tay Lê Nhuận đầy tình cảm tiến lại chổ bọn họ,nhìn cô không có liêm sỉ nói:
- Ây ra thật trùng hợp gặp chị ở đây.
Lê Nhuận không nói gì hơi nhíu mày.
Hạ Hạ không để cô trả lời liền xen vào nói:
- Quả là hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông đặc biệt là những tên đàn ông bị vứt đi.
Cô kích động nhìn bạn thân lâu lâu con bạn cô thế mà phát ngôn thật động lòng người.
Ân Ân tức đỏ mặt nói:
- Chị nói ai là hồ ly?
Hạ Hạ khinh thường nói:
- Chẳng lẽ tôi nói tôi à? Đến giống nòi cuả bản thân mà cũng không nhận ra à.
Ân Ân tức giận định đưa tay lên tát Hạ Hạ,thì cô đã túm tay Ân Ân,mặt đen lại giọng nói có mấy phần muốn đánh nhau nói:
- Mày định tát ai đấy.Mày tin chị cho mày xái quai hàm không?
Ân Ân bắn ánh mắt uất ức về phía Lê Nhuận,lúc này Lê Nhuận mới lên tiếng:
- Hàn Như buông tay Ân Ân ra.
Cô mắt bắn về phía Lê Nhuận khiêu khích nói:
-Không buông thì làm gì nhau? Định đánh tôi à? Một khi đã máu thì đừng hỏi bố cháu là ai.
Ân Ân mỉa mai nói:
- Với bản tính như vậy.Chị mới bị Nhuận bỏ,người cộc cằn như chị thì ai yêu,ai có thể chiụ đựng được chị,tôi thì khác tôi không quát anh ấy,tôi hiền dịu hơn chị,tôi hơn chị gấp trăm lần.
Cô mắt khẻ động,nhưng sau đó bình tỉnh kiềm chế đánh người nói:
- Ừ thì mày hơn tao? Hơn ở cái tào lao và giả tạo.Chuẩn men chị sao bằng mày.
Hạ Hạ bên này được một phen cười lớn,lúc này xung quanh họ đã tập chung rất nhiều người,với những ánh mắt đầy hóng hớt.
Ân Ân tức nghẹn họng,quay ra nhìn Lê Nhuận,hiểu ý người yêu,Lê Nhuận nhìn cô nói:
- Hàn Như em đừng đánh cô ấy,người anh yêu là cô ấy,em đánh cô ấy thì anh không khách sáo với em.
Cô đang định phản bác lại,thì từ trong đám người một giọng nói nam lạnh lùng vang lên:
- Không khách sáo vậy chú định làm gì vợ anh?
Cô quay lại nhìn nhất thời mồm há hốc,là anh ta tiểu trai bao đã cùng cô lên giường.
Lê Nhuận,Ân Ân ánh mắt thất kinh nhìn người đàn ông.
Đám đông không tự chủ đồng loạt im lặng nhìn,đùa à Tổng tài Lạc Thị,ai dám đụng vào?
Anh nhếch môi suy nghĩ.
"Tiểu bạch thỏ cuả anh,như thế nào lại bị người khác khinh bỉ,trừ khi kẻ kia qủa thật đang chán cơm thèm đất? "
- Đời này người có quyền không khách sáo với cô ấy cũng chỉ có Tôi.Kẻ chung bàn thờ?