Vành mắt Lâm Thanh Nha đỏ lên.
Cô nhìn thấy Lâm Hoa Biểu đứng cứng đờ trước gương, cô cũng nhìn thấy Từ Viễn Kính ngã xuống đất, vừa che cổ đau đớn ho khan vừa oán hận trừng mắt với bọn họ.
Rõ ràng cô biết, mặc dù hôn ước của cô và Nhiễm Phong Hàm là hữu danh vô thực, lúc này cũng nên đẩy Đường Diệc ra.
… Nhưng cô làm không được.
【Em đừng không cần tôi.】
Một câu nói của hắn khiến trái tim cô tan nát.
Làm sao cô làm thế được.
Phải dốc hết sức và toàn bộ lý trí, nắm tay siết chặt đến tê dại, Lâm Thanh Nha mới kiềm chế được xúc động muốn ôm lấy hắn.
Cô run rẩy nói: “Tôi không…”
Tôi không có không cần anh, Dục Diệc.
“Ha, ha ha ha ha… Thái tử nhà họ Đường, tướng quân nổi giận vì tình hồng nhan, một màn quá cảm động, nhỉ?”
Một câu trích từ “Viên Viên khúc”, bản dịch bởi Nguyễn Thị Bích Hải.
Tiếng cười khàn khàn vì bị bóp gây tổn thương dây thanh đới vang lên ở phía góc tường.
Đường Diệc tỉnh táo lại, kiềm chế buông ra.
Hắn quay lại với đôi mắt đen như mực, rồi vươn tay ra kéo Lâm Thanh Nha ra phía sau: “Từ Viễn Kính,” hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông ngã dưới đất, giọng bình tĩnh trở lại, “Mạng mày đúng là cứng đấy nhỉ?”
“Đúng vậy, tao có thể sống tới ngày nay, ít nhiều gì cũng do đại thiếu gia đây thủ hạ lưu tình.” Từ Viễn Kính lảo đảo bò dậy, dựa vào bồn rửa tay, nhìn cổ mình trong gương.
Trên cổ từ từ hiện lên dấu tay đỏ như máu, không cần chờ đến ngày mai, vết thương này sẽ trở nên rất kinh khủng.
Người nọ bóp bằng tất cả sức lực, giống như định bóp chết gã thật.
Từ Viễn Kính nghĩ mà lạnh sống lưng.
Gã đè nén sợ hãi xuống, ho khan quay lại: “Tiếc quá, nếu đại thiếu gia đây dùng thêm chút sức thì không bao lâu nữa hai ta có thể nhìn thấy địa phủ rồi?”
Lâm Thanh Nha bất an nắm lấy tay Đường Diệc.
Đường Diệc cúi đầu thì nhìn thấy những đầu ngón tay trắng trẻo tinh tế của cô vì sợ hãi mà màu hồng nhạt dưới móng tay chuyển sang trắng bệch.
Lo lắng nắm lấy hắn.
Đường Diệc nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của tiểu Quan Âm, siết chặt hai giây, thậm chí còn không e dè kéo nó lên.
Hắn cụp đôi mi vừa dài vừa mảnh, vừa xoa vừa thổi vào bàn tay lạnh như băng của tiểu Quan Âm.
“Làm cô sợ?” Hắn hỏi bằng chất giọng khàn khàn.
Lâm Thanh Nha bình tĩnh lại, định rút tay về: “Đừng…”
“Không sao,” Đường Diệc cong môi, nói, “Bọn họ đều biết tôi bị điên, dù có tin đồn cũng là tôi làm phiền em, đừng sợ.”
Lâm Thanh Nha nhíu mày.
Rõ ràng điều cô sợ là vậy.
Bị bơ, Từ Viễn Kính không khỏi được căm hận, khàn khàn nói: “Tao đang nói chuyện với đại thiếu gia mày đấy, sợ à?”
“Sợ cái gì?”
Đường Diệc lạnh lùng ngước mắt lên.
Từ Viễn Kính bắt gặp đôi mắt đen như mực, bất giác khí thế vì sợ mà gãy một đoạn, nhưng anh ta vẫn cố nghiến răng chịu đựng: “Nếu không có luật bảo vệ trẻ mười sáu tuổi lúc trước, Dục ―― à không, đại thiếu gia nhà họ Đường có còn dám ra tay giết tao không?”
Đôi môi mỏng của Đường Diệc nhếch lên, “Muốn kéo tao cùng chết chung? Mày xứng sao?”
“!”
Thoáng chốc khuôn mặt buồn bực của Từ Viễn Kính trắng bệch.
Đường Diệc chẳng buồn nhìn đến thứ rác rưởi này, hắn cụp mắt xuống đỡ Lâm Thanh Nha, xoay người đi ra ngoài: “Ở đây lạnh lắm, tôi đưa em về.”
Lâm Thanh Nha nhỏ giọng nói: “Tôi có thể tự đi được.”
Đường Diệc phát ra một tiếng cười khẽ: “Phải chi tiểu Bồ Tát là một cô gái bị dọa một chút chân đã nhũn ra thì tốt biết bao.”
“…”
Nói như thế nhưng Đường Diệc vẫn giơ cánh tay lên, không chạm vào cô.
Hắn lùi lại hai bước, dừng trước phòng vệ sinh không cửa, con ngươi đen như mực lười nhác quét qua Lâm Hoa Biểu đang đứng trong góc.
Đường Diệc đút tay vào túi quần, cười thản nhiên: “Truyền thông Thanh Hàm, Lâm Hoa Biểu, đúng không?”
Lâm Hoa Biểu rùng mình.
Đường Diệc: “Tôi nhớ kỹ cậu rồi.”
“Được sếp Đường nhớ, nhớ kỹ, là, vinh hạnh của tôi.”
Đường Diệc cúi đầu cười rộ lên, xoa xoa vết sẹo trước cổ, “Trí nhớ tôi rất tốt, gặp qua rồi rất khó quên.”
Lâm Hoa Biểu cứng đờ.
Lâm Hoa Biểu nghe thấy không ít về danh tiếng của tên điên.
Bị người này “Nhớ kỹ” tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
Đường Diệc ra vẻ muốn đi, “À, đúng rồi,” bước được nửa bước hắn lại quay lại, “Hai người các cậu ở đây tối nay, đống rác kia sẽ có người dọn dẹp, về phần cậu?”
Lâm Hoa Biểu cười như sắp khóc đến nơi: “Sếp Đường yên tâm, tối nay tôi không nhìn thấy hay nghe thấy gì cả!”
“Có đồn ra ngoài cũng không sao, chỉ cần nhớ rõ là tôi dây dưa với cô ấy.
Nếu để tôi nghe thấy vì chuyện đêm nay có người nói bậy một câu về tiểu Bồ Tát…”
“Không, chắc chắn không có,” Lâm Hoa Biểu nuốt một ngụm nước bọt, cười gượng, “Tuyệt đối không xảy ra chuyện đó!”
“Được.”
Mỹ nam mỉm cười, cài cúc áo vest, xoay người đi ra ngoài.
Khi Lâm Thanh Nha quay lại phòng tiệc trước, cô gặp Nhiễm Phong Hàm đang đợi ở bên cạnh chỗ ngồi của cô.
Nhiễm Phong Hàm vịn lưng ghế, nghe thấy tiếng bước chân lập tức quay lại: “Ra ngoài à?”
Lâm Thanh Nha: “Ừm.”
Nhiễm Phong Hàm: “Có gặp Ngu Dao không?”
Lâm Thanh Nha thoáng giật mình: “Không có.”
Nhiễm Phong Hàm: “Vậy là tốt rồi.
Vừa rồi có người nói với tôi, cảm thấy không khí giữa cô và cô ta trước đó không đúng lắm, lại thấy cô và Ngu Dao người rời đi trước người rời đi sau, tôi còn tưởng rằng cô ta tìm cô gây rối.”
Lâm Thanh Nha lắc đầu: “Không có, đừng lo…”
“Sếp Đường?!”
Bên bàn chính bên cạnh, một tiếng hô kinh ngạc cắt ngang lời của Lâm Thanh Nha.
Cô dừng lại, không nhịn được ngước mắt nhìn qua kia.
Ra tiếng của Thang Thiên Khánh, giám đốc sản xuất của chương trình, thoạt nhìn tầm dưới bốn mươi tuổi, khoảng ba mươi hơn.
Vẻ mặt hoảng hốt nhìn về phía kia.
Nhìn theo tầm mắt của Thang Thiên Khánh, Lâm Thanh Nha dễ dàng bắt gặp một đôi mắt đen láy.
Mỹ nam rũ mắt, dừng lại giữa các khách khứa, liếc nhìn cô.
Không biết đã đứng ở đó bao lâu.
Lâm Thanh Nha thở dài trong lòng, không hiểu sao lại chột dạ tránh ánh mắt đi.
Cách đông đảo khách khứa, cô giống như vẫn nghe thấy tiếng người nọ nghiêng mặt đi, hừ một tiếng mỉm cười khó chịu.
Vài giây sau.
Đường Diệc đi tới trước, dừng ở giữa bàn tiệc chính và bàn tiệc phụ.
Giữa phòng yên tĩnh đi không ít.
Có một vài người không nhận ra người đàn ông trẻ tuổi có gương mặt quá mức đẹp trai này là ai, còn đang băn khoăn không biết đây là vị “Tổng” nào thì thấy tổng giám đốc của truyền thông TA ở bàn tiệc chính vội đứng dậy: “Sếp Đường.”
Vốn dĩ người đàn ông trung niên này đã được xếp vào danh sách khách quan trọng nhất thế mà bây giờ còn tỏ vẻ kính nể người đàn ông trẻ tuổi này.
Lúc này không ai không đoán được thân phận của “Mỹ nam”.
Đường Diệc vẫy vẫy tay, bảo người nọ ngồi.
Giám đốc sản xuất Thang Thiên Khánh kịp lúc phản ứng lại, mỉm cười vui vẻ đi đến bên cạnh Đường Diệc: “Sao đêm nay sếp Đường đích thân đến thế này? Lão Tiền cũng thật là, chẳng báo cho bọn tôi tiếng nào, khiến cho bọn tôi một phen bất ngờ thế này?”
Đường Diệc lịch sự đưa tay bắt tay với bàn tay đang đưa ra của đối phương, lười nhác cụp mắt xuống: “Không có gì… Quả nhân sâm trong nhà lén bỏ chạy.”
“?”
Thang Thiên Khánh vẫn chưa rút tay về.
Đường Diệc cũng lười giải thích.
Thang Thiên Khánh cũng không để ý, quay sang dặn dò người bên cạnh: “Không có mắt hả, mau lấy ghế cho sếp Đường.”
“Thang PD, đã cho người đi lấy, tới ngay thôi.”
“Sếp Đường, hay là sếp Đường ngồi chỗ của tôi trước đi?”
Đường Diệc không nhúc nhích.
“Bàn này,” hắn quay sang bên kia, ngước đôi mắt lười nhác lên, ánh mắt rơi lên bóng dáng xinh đẹp trắng nõn nà, “Có gì khác với bàn bên kia?”
Thang Thiên Khánh nói: “Bàn bên kia là dành cho người phụ trách của các đội dự thi.”
“Tôi có thể ngồi bên đó không?” Vừa nói Đường Diệc vừa sải bước chân dài đi qua.
“?” Thang Thiên Khánh mờ mịt đi qua cùng.
Đường Diệc “Trùng hợp” dừng ở bên cạnh Lâm Thanh Nha và Nhiễm Phong Hàm.
“Trùng hợp vậy,” mỹ nam lại uể oải nhấc mí mắt lên, giọng điệu không hề có chút thành ý nào, “Anh Nhiễm và… Cô Lâm đều ở đây à?”
Giám đốc sản xuất cùng đi sang đây ngạc nhiên hỏi: “Mọi người quen nhau sao?”
Nhiễm Phong Hàm cười ôn hòa nói: “May mắn ấy mà, tôi và sếp Đường rất có duyên.”
“Đúng có duyên,” Đường Diệc liếc nhìn tiểu Quan Âm xinh đẹp quyến rũ đang rũ mắt, “Hơn nữa duyên phận không hề mỏng, đúng không cô Lâm?”
“…”
Thang Thiên Khánh nhìn hai bên, thiếu chút mồ hôi đổ đầy đầu.
Một giám đốc sản xuất lăn lộn trong giới như ông ấy, có yêu ma quỷ quái gì mà chưa từng giao thiệp, giỏi nhất là nhìn người, huống chi vị thái tử trước mặt này cũng chẳng buồn che giấu ――
Ánh mắt đó, giọng điệu đó giống như những sợi dây leo vô hình quấn lấy cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy trắng dài.
Vừa điên cuồng vừa tức giận.
Thang Thiên Khánh cố gắng hoà giải: “Sếp Đường, tôi thấy bàn nay hơi đông, hơn nữa không có người của chương trình sợ là đón tiếp không chu đáo, nếu sếp Đường không ngại vẫn là cùng tôi qua bàn chính ngồi đi?”
Đường Diệc hỏi: “Đông à?”
Thang Thiên Khánh nói: “Người phụ trách của các đội dự thi khá nhiều, còn nhiều hơn bàn chính hai ghế.”
Đường Diệc gật đầu: “Vừa khéo.”
Thang Thiên Khánh: “Hả?”
Đường Diệc rút bàn tay trong túi quần ra, khớp ngón tay trắng nõn lành lạnh không nhanh không chậm đỡ Lâm Thanh Nha ngồi lên chiếc ghế lưng cao bọc vải nhung màu xanh bên cạnh.
Năm ngón tay chậm rãi siết chặt, một tay nhấc chiếc ghế dựa lên: “Cô Lâm cùng qua ngồi đi, vừa đủ người.”
Thang Thiên Khánh: “…”
Cậu nhỏ nhà họ Nhiễm lịch thiệp có tiếng, ít nhất là ngoài mặt như thế.
Có điều, Thang Thiên Khánh đoán rằng anh ta có thể nhẫn nhịn chuyện này, thế nhưng hành vi đào góc tường người ta đúng là không thể nhìn nổi mà.
Quả nhiên, ông ấy thoáng nhìn thấy Nhiễm Phong Hàm bước chân trái ra, dường như muốn cản Đường Diệc lại.
Thang Thiên Khánh cảm thấy đau đầu.
Nhưng ông ấy đành bất chấp thôi, dẫu sao cũng không thể để hai người này đánh nhau ở trước mặt mọi người trong bữa tiệc động máy được, vội vàng đi vòng qua Đường Diệc muốn cản lại.
Nhưng vào lúc này.
“Ầm.”
Chiếc ghế lưng cao bị xách lên rồi đè xuống.
So với bàn tay của Đường Diệc ở bên cạnh, bàn tay ấy nhỏ nhắn, trắng sáng như ngọc mỡ dê hoặc là đồ sứ mỏng manh quý giá nhất.
“Anh… Đường.”
Giọng nói khe khẽ đè nén sự bực dọc xuống mức thấp nhất của tiểu Quan Âm vang lên.
Đường Diệc nghe mà muốn bật cười.
Lúc này, hắn và Lâm Thanh Nha cách nhau một chiếc ghế lưng cao bọc vải nhung màu xanh, một trước một sau đứng đối diện nhau, Thang Thiên Khánh và Nhiễm Phong Hàm thì người đứng bên trái người đứng bên phải ghế.
Bốn người vây quanh một chiếc ghế, trông rất buồn cười.
Ngoại trừ Đường Diệc thì không ai cười được.
Tên điên ỷ đang vây quanh nhau, người khác không nhìn thấy rõ, cũng không dám tới gần, hắn nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nha không chớp mắt bằng đôi mắt đen kịt, ánh mắt gần như là chòng ghẹo.
“Không muốn ngồi?”
Đường Diệc có thể lờ đi sự tồn tại của hai người bên trái bên phải.
Nhưng Lâm Thanh Nha da mặt mỏng, không thể làm vậy được.
Cô không lên tiếng được cũng không ngăn lại được, khuôn mặt trắng nõn của tiểu Quan Âm mau chóng ửng hồng, đôi mắt màu trà vừa vội vừa bực, ướt át nhìn người nọ.
Đường Diệc nhìn mà đắm chìm vào.
Nhiễm Phong Hàm không nhịn được nữa, tức giận cười, hạ giọng nói: “Cho dù anh Đường đây có thiện cảm với vợ sắp cưới của tôi, nhưng cũng đừng làm khó coi như thế chứ?”
Ánh mắt của Đường Diệc lạnh đi, lúc xẹt qua ánh mắt dịu dàng biến thành lưỡi dao mỏng lạnh lẽo: “Cô ấy có tên, không phải họ ‘Tôi’, cũng không phải tên ‘Vợ sắp cưới’.”
“…”
Hiếm khi Nhiễm Phong Hàm giận đến không nói nên lời.
Đã nói đến nước này.
Bốn người đều nhìn thấy hết “Náo nhiệt”, giằng co thêm chỉ khiến đông đảo khách khứa trong buổi tiệc chú ý đến.
Lâm Thanh Nha nắm chặt tay, “Đường Diệc, mau buông ra.”
Thoáng chốc ánh mắt của Đường Diệc bị thu hút trở lại trên người tiểu Quan Âm, hắn liếm bờ môi khô khốc, không nhịn được cười nói: “Không muốn.”
Lâm Thanh Nha tức hắn đến khóe mắt ửng hồng.
Thật ra Đường Diệc định nhẫn tâm giả vờ không nhìn thấy, đáng tiếc không làm được: “Cô Lâm đồng ý với tôi một việc đi, đồng ý rồi, tiệc tối đêm nay tôi sẽ không làm phiền nữa.”
“…Được.”
Lâm Thanh Nha không nghĩ nhiều, chỉ muốn mau chóng “Đuổi” Đường Diệc đi.
“Chậc,” Đường Diệc khoanh tay lại, mỉm cười vô lại lười nhác, xoay người đi, “Tiểu Bồ Tát đã hứa rồi, tứ mã nan truy ―― đừng có hối hận đấy.”
“…”
Tiệc tối bắt đầu.
Cả đời này Thang Thiên Khánh cũng chưa từng xấu hổ thế này, ngay sau khi tên điên đi, lòng bàn chân ông ấy cũng lập tức được bôi dầu.
Nhiệt độ trên mặt của Lâm Thanh Nha giảm bớt, cô rũ mắt nói với Nhiễm Phong Hàm: “Xin lỗi.
Sau tiệc tối nay, tôi sẽ giải thích với anh về chuyện này.”
Nhiễm Phong Hàm thu hồi ánh mắt dán trên bóng lưng tên điên, nụ cười ôn hòa trở lại: “Không sao đâu, tôi nhớ rõ lời cô nói ―― đó chỉ là thỏa thuận, không can thiệp chuyện của nhau.”
Lâm Thanh Nha ngập ngừng nói: “Anh ấy thì khác.”
“Hả?”
“Anh ấy sẽ… Ngày càng táo tợn hơn.”
Nhiễm Phong Hàm nhướng mày, sau vài giây trầm mặc anh ta bật cười: “Cô Lâm muốn hủy bỏ hôn ước?”
“Tôi không muốn gây ra bất kỳ phiền phức không cần thiết nào cho nhà họ Nhiễm và nhà họ Lâm,” Lâm Thanh Nha khẽ thở dài, cô thật sự không có cách nào khác, “Sau buổi tiệc, có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
“Được, tôi tôn trọng nguyện vọng của cô Lâm.”
“Cảm ơn.”
Cuối cùng Đường Diệc cũng chọn được một vị trí ở bàn chính.
Đối diện với ghế dựa của Lâm Thanh Nha.
Suốt buổi tiệc tối, Lâm Thanh Nha cảm thấy luôn có một ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm vào cô.
Nhìn chòng chọc cho đến khi cô rũ mắt xuống, cô bàng hoàng cảm thấy những dục vọng ấy ngày càng quấn chặt lấy mắt cá chân và cẳng chân cô, chặt đến mức như không dằn nổi muốn kéo cô vào trong vực sâu của hắn.
…Dục Diệc.
Lâm Thanh Nha lại thở dài.
Có điều rất nhanh sau đó Lâm Thanh Nha đã lơ nó đi ――
Sau khi được tự do nói chuyện với nhau, Phương Trí Chi ngồi cùng bàn gấp không chờ nổi đổi chỗ với người ngồi bên cạnh Lâm Thanh Nha, nói không ngớt miệng, bắt đầu xin cô chỉ dạy chi tiết về kịch bản của các vở Côn khúc.
Sau khi dừng lại một lúc lâu.
Lâm Thanh Nha cầm lấy ly nước, còn chưa đưa đến bên môi thì chợt nghe thấy trưởng đoàn ca kịch có quan hệ khá tốt với Ngu Dao ở phía xéo cô nói:
“Ơ, chị Ngu, không phải sếp Đường đến vì chị à?”
Bàn tiệc phụ vốn đã yên tĩnh giờ lại càng tĩnh lặng hơn.
Ánh mắt hóng hớt của những người còn lại dồn dập bắn tới, ngay cả Phương Trí Chi mới vừa im lặng cũng tò mò nhìn sang.
Rõ ràng có không ít người đã đoán được, chỉ là dằn lại không nói.
Nụ cười của Ngu Dao méo mó đi: “Đừng nói lung tung, tôi và sếp Đường không có quan hệ gì cả.”
Người nọ trong đoàn ca kịch nói: “Chị Ngu khiêm tốn quá, một năm qua, có ai mà không nghe nói chị và sếp Đường có mối quan hệ rất thân thiết?”
Người bên cạnh nói đùa hùa theo: “Hình như cả tối nay sếp Đường toàn nhìn bên bàn chúng ta này.”
“Ồ, thế không phải rành rành ra đó rồi sao? Chị Ngu đừng ngại thừa nhận.
Nếu không phải vì chị, làm sao mà vị thái tử kia tự hạ thấp mình đến dự một buổi tiệc nho nhỏ này?”
“Trời ạ, thật sự không phải, đừng nói nữa.
Để người khác nghe thấy lại hiểu lầm thì không hay…”
Thấy thái độ vừa phản bác vừa nghênh đón vừa phải của Ngu Dao, mọi người cũng không hỏi nữa.
Cuối cùng bữa tiệc cũng qua được một nửa thời gian.
Ngay khi Lâm Thanh Nha nhẩm tính thời gian chuẩn bị rời đi thì hai người phụ trách chương trình cười tủm tỉm đi sang đây.
“Bàn chính và bàn phụ chúng tôi còn có sắp xếp tiết mục tiếp theo, phiền mấy vị chờ một lát, bọn tôi sắp xếp xong sẽ đưa mấy vị đi.”
“Tiết mục tiếp theo?” Phương Trí Chi ngờ vực hỏi, “Trước đó đâu có nhắc đến chuyện này?”
“Không phải sếp Đường cũng đích thân tới đây sao?” Người phụ trách cũng không giấu giếm, cười nói, “Dù sao cũng là nhân vật lớn của Thành Thang, tổ chương trình không dám đón tiếp sơ suất, mong các sư phụ phối hợp, không làm mọi người khó xử đâu.”
“Ồ…”
Người phụ trách của chương trình vừa đi, có người ở bàn bên cạnh nhìn sang Ngu Dao với ánh mắt mờ ám.
Một người trong đoàn ca kịch lại nói đùa: “Hẳn phải kéo dài đến nửa đêm, hôm khác chị Ngu phải mời khách xin lỗi đấy.”
“Trời ạ, nói thật là không phải tôi mà.”
“…”
Lâm Thanh Nha cảm thấy bất an trong lòng.
Cứ như là thần giao cách cảm, giây sau di động của cô run lên.
Một tin nhắn mới.
Đến từ dãy số không tên nhưng cô lại vô cùng quen thuộc.
【Tiểu Bồ Tát, đêm nay cô độ kiếp.】
Lâm Thanh Nha trầm mặc vài giây.
Đầu ngón tay khẽ di chuyển, cô nghiêm mặt chậm chạp gửi một tin nhắn đi.
【?】
Bên kia mau chóng nhắn đáp lại.
【Độ tôi một kiếp này.
Cô đã là tiểu Quan Âm từ bi cứu giúp đời, thương cảm cho bọn họ, lấy thân nuôi ma đầu tội ác tày trời như tôi không tốt sao?】
“…!”
Đầu ngón tay của Lâm Thanh Nha run lên.
“Ting ting.”
Một tiếng động nhỏ vang lên giữa bàn tiệc chính im lặng.
Mỹ nam trẻ tuổi dựa vào lưng ghế buồn chán rũ mắt xuống, đốt ngón tay chạm nhẹ vào di động.
【Không tốt】
Nhìn tin nhắn mới cô bực đến chẳng buồn nhắn thêm dấu chấm câu, bỗng nhiên mỹ nam cả đêm hờ hững lười tham gia tiệc tùng linh đình cười rộ lên.
Có vẻ như hắn vô cùng sung sướng, nhấc cái tay đang gác trên lưng ghế lên đưa đến trước đôi môi không nhịn được nở nụ cười.
Hắn cười đến không kìm được, phải cắn vào khớp ngón tay cong cong, quay mặt đi.
Mái tóc xoăn đen rũ xuống thái dương trắng lạnh của hắn, đung đưa theo nụ cười của Đường Diệc.
Thang Thiên Khánh ở bên cạnh nhìn mà trong lòng run sợ.
Đây thật sự là một tên điên, cũng thật sự là một mỹ nam, có công khai có lén lút, tầm mắt của nửa sảnh tiệc đều nhìn chằm chằm hắn.
Hẳn hắn đã nhận ra nhưng chẳng buồn để ý, cả đêm lạnh lùng qua loa cho có lệ ⎯— cho đến giờ phút này, chợt cười lên giống như yêu quái hiện hình.
Hình như là… vì một tin nhắn?
Thang Thiên Khánh bất chấp mỉm cười hỏi: “Sếp Đường có chuyện vui gì à?”
“…”
Mọi người trong bàn tiệc chính im lặng như tờ nhìn sang.
Đường Diệc ngừng cười, chỉ xua tay.
Hắn cởi bỏ cúc áo vest, ngả người vào ghế, ngón tay thon dài trắng nõn và gợi cảm ấn giữ biểu tượng micro.
Giọng nói của hắn khàn đi bởi vì điệu cười phóng túng trước đó, đôi mắt đen như mực ngước lên, liếc nhìn bóng lưng trắng như tuyết vừa lưu luyến lại quyến rũ bị ngăn cách bởi những bóng người xa lạ.
Sau đó, hàng mi dài của hắn rũ xuống, che đi nửa con mắt, gần như hôn lên micro của di động:
“Tôi cầu xin cô… Được không?”