Mấy tuần không gặp, thế nhưng thoạt nhìn Tiểu Diệc nhớ tiểu Bồ Tát đến không buồn ăn uống, đêm không ngủ được rất tròn trịa, khỏe mạnh mập mạp, bộ lông bóng mượt
Ngay cả tiếng sủa cũng rất vang dội.
Lâm Thanh Nha đứng ở bên cạnh xe, vươn tay vuốt ve nó, nó nóng lòng muốn nhào vào lòng Lâm Thanh Nha, đáng tiếc bị cái ghế “trẻ em phiên bản cải tiến” trói chặt, không thể rời khỏi phạm vi chỗ ngồi, chỉ có thể sốt ruột cài móng vuốt lên chỗ ngồi, rồi lại rên rỉ ỏ ỏ.
Đường Diệc nghiêng người dựa vào cửa xe trước, không hề bị tiếng rên rỉ của nói lay động, còn hừ lạnh cười.
Lâm Thanh Nha không đành lòng: “Bây giờ xe dừng rồi, anh mở cho em ấy ra đi.”
Thấy tiểu Bồ Tát hoàn toàn không có ý tranh cãi về chuyện trước đó với hắn, lúc này Đường Diệc đã bắt đầu không nể nang ai quay về bản tính vốn có: “Tại sao anh phải làm vậy?”
“…”
Lâm Thanh Nha vuốt ve an ủi Tiểu Diệc đang nôn nóng cọ vào lòng bàn tay cô, sau đó bất đắc dĩ quay lại nhìn Đường Diệc đang nghiêng người dựa vào cửa xe trước.
Đường Diệc uể oải rũ mắt xuống, đang định nói gì đó, đột nhiên khóe mắt giật giật, hắn bước qua hai bước, xách vòng cổ của Tiểu Diệc lên.
Tiểu Diệc bị kéo ra khỏi lòng bàn tay nhỏ nhắn của Lâm Thanh Nha, nhìn cô rên rỉ một cách đáng thương.
Lâm Thanh Nha càng không đành lòng: “Anh đừng bắt nạt em ấy.”
“Anh bắt nạt nó?” Đường Diệc tức giận cười, cúi người dựa vào trước cửa, ánh mắt hung dữ cảnh cáo con chó bị mình xách vòng cổ lên, “Còn dám liếm tay cô ấy nữa, tao cho mày xuống xe chạy theo đấy có tin hay không?”
Tiểu Diệc: “Ỏ…”
Có lẽ là bị ánh mắt của kẻ điên dọa, chú chó bản địa tủi thân nằm sấp xuống, gác đầu lên chân mình, vẫn không quên dùng đôi mắt đen láy nhìn Lâm Thanh Nha một cách đáng thương.
Lâm Thanh Nha theo phản xạ muốn vươn tay vuốt lông Tiểu Diệc.
Đáng tiếc tay cô còn chưa đưa qua cửa xe đã bị Đường Diệc phát hiện, đứng dậy bắt lấy tay cô đẩy trở về.
Đường Diệc: “Không cho sờ, em không thấy nó đang muốn lợi dụng em à?”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nói: “Tiểu Diệc là chó, không phải người, em ấy chỉ muốn gần gũi với người thôi.”
Đường Diệc cười lạnh: “Sao anh không thấy nó gần gũi với người khác?”
Lâm Thanh Nha cứng họng.
Bầu không khí im phăng phắc.
Một bóng người lén lút ló đầu ra ở phía sau chiếc xe buýt gần đó.
Đường Diệc nâng mí mắt lên, lạnh lùng liếc qua.
Đối phương bị ánh mắt này đóng băng, dè dặt đi sang đây: “Giác nhi.”
Lâm Thanh Nha nghe thấy tiếng gọi, xoay người lại: “Tư Tư, có chuyện gì thế?”
Bạch Tư Tư chỉ dám nhìn thẳng không dám nhìn về phía Đường Diệc: “Chuyện là, bọn tôi mua cơm trưa ở siêu thị trong trạm dừng chân, mọi người trong đoàn bảo tôi đến đây gọi cô đi ăn cơm.”
Lâm Thanh Nha gật đầu: “Ừm, các cô ăn trước đi, khỏi phải đợi tôi đâu, lát nữa tôi qua sau.”
“Ừm.”
Ánh mắt của người nào đó nhìn sang đây ngày càng nặng nề, Bạch Tư Tư vừa nhận được câu trả lời là lòng bàn chân như được thoa dầu, chạy ngay không chút do dự.
Lâm Thanh Nha xoay người lại, do dự khẽ hỏi: “Anh thật sự không quay về à?”
Đường Diệc hoàn toàn không chột dạ: “Anh về rồi ai sẽ dắt chó đi, người của đoàn kịch các em có thể chắc?”
Lâm Thanh Nha lắc đầu.
Các diễn viên của đoàn Phương Cảnh đều bị Tiểu Diệc dọa tới bị bóng ma tâm lý, đừng nói dắt, có tới gần nó cũng không dám.
Ý đồ của Đường Diệc đã thành công, hắn cong khóe môi lên: “Lý do này còn chưa đủ?”
Lâm Thanh Nha: “Vậy anh ăn trưa chưa?”
Đường Diệc: “Chưa.”
Lâm Thanh Nha: “Anh có muốn cùng ăn với bọn em không…”
Đường Diệc khẽ cười.
“?” Lâm Thanh Nha ngừng lại, nâng đôi mắt hạnh xinh đẹp lên nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Đúng lúc Đường Diệc chống lên cửa xe cúi người xuống, nhìn cô cười với ánh mắt ngang ngược: “Em không sợ anh nhưng đám người ngu ngốc trong đoàn kịch của em mà ăn cơm cùng với anh liệu có tiêu hóa nổi không đấy?”
Lâm Thanh Nha nghẹn họng.
Chắc chắn là không.
Mới vừa ngầm thừa nhận, Lâm Thanh Nha lại nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày, nhỏ giọng phản bác: “Anh đừng có nói như vậy.”
Đường Diệc: “Như nào?”
Lâm Thanh Nha hơi hé miệng ra, không thể lặp lại từ đó được, sau đó nhíu mày ngước mắt lên, nghiêm túc nói với Đường Diệc: “Như vậy không tôn trọng người khác, không tốt.”
Đường Diệc thẳng người lên, lười biếng cười nhạt: “Muốn người khác tôn trọng? Thế thì bọn họ cũng phải làm chuyện gì đó khiến người khác tôn trọng.”
Lâm Thanh Nha ngẫm nghĩ, nói: “Bọn An Sinh vẫn rất cố gắng mà.”
“Mấy đứa nhỏ cố gắng thì có ích gì, đang thời kỳ giáp hạt.” Đường Diệc khịt mũi coi thường.
Thời kỳ giáp hạt: Thời kỳ lúa cũ đã ăn hết, lúa mới chưa chín.
Còn ẩn dụ sự thiếu hụt nhân lực và tài lực.
“Ừm,” thời kỳ giáp hạt miêu tả rất đúng hoàn cảnh khó khăn của đoàn Phương Cảnh, sự chú ý của Lâm Thanh Nha bị dời đi, “Anh cảm thấy vấn đề nằm ở đâu?”
“…”
Lợi tức đầu tư dự kiến của đoàn Phương Cảnh thấp đến khiến người ta giận sôi gan, bình thường Đường Diệc hoàn toàn lười liếc lấy một cái chứ đừng nói là đánh giá kế hoạch cho bọn họ.
Thấy tiểu Bồ Tát nghiêm túc học hỏi ngước lên nhìn hắn, đôi mắt màu trà trong trẻo, cô chưa từng nhìn hắn với ánh mắt này bao giờ.
Đường Diệc không kìm lòng được, ho nhẹ xong nói: “Một đoàn kịch tư nhân nhỏ, không có thực lực cũng không có chống lưng, ỷ có cô chống đỡ, diễn thế nào cũng không sụp đổ được, bọn họ thật sự coi mình là ông lớn của đoàn kịch thuộc nhà nước ăn lương công.
Ngành hí kịch suy thoái đến nông nỗi này như hôm nay, theo chế độ lương cố định chỉ là ao tù nước động thôi, không có chí tiến thủ là chuyện bình thường.”
Ở đây chỉ người không thích lao động.
Lâm Thanh Nha vừa nghe vừa cau mày, khẽ gật đầu: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Đường Diệc: “Biết hiệu ứng cá nheo không?”
Lâm Thanh Nha khẽ lắc đầu.
Đường Diệc giải thích: “Trước đây, khi người ta đánh bắt cá sadin về đến bờ, cá thường hay bị chết ngạt hơn phân nửa.
Sau đó bọn họ phát hiện chỉ cần bỏ vào một con cá nheo vào thì số lượng cá sadin sống sót gần như tất cả bởi vì cá nheo ăn cá sadin, đàn cá sadin sẽ chạy trốn theo bản năng sinh tồn ().”
Lâm Thanh Nha nghe mà mắt hạnh trợn tròn, im lặng vì ngạc nhiên thán phục, nhìn Đường Diệc chằm chằm.
Đường Diệc đưa tay kéo Lâm Thanh Nha sang phải một chút ―― vừa đủ để cái bóng của anh che khuất giúp cô ánh nắng mặt trời buổi trưa chói mắt.
Sau đó hắn tiếp tục nói: “Cho dù là trong đoàn các em hay là ngành hí kịch đều thiếu mất những hình thức khuyến khích nội bộ này.
Đặc biệt là văn hóa Côn kịch đã được nâng lên tầm di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại, giữ gìn và truyền thừa nó theo kiểu viện bảo tàng đã nâng nó lên tít trên cao, nhưng cũng đã cướp đi động lực tiến lên cùng thời đại.
Bây giờ, muốn tìm kiếm sự phát triển và tiến bộ, càng phải dựa vào sự cạnh tranh lành mạnh trong nghề.”
Lâm Thanh Nha vốn đã thông minh, chỉ là trước đây chưa từng tiếp xúc với những lý luận của giới kinh doanh hay những giới khác không liên quan đến Côn khúc.
Giờ nghe một chút đã hiểu rõ.
Cô mím môi ngẫm nghĩ hỏi: “Cho nên, bọn em cần một con cá nheo?”
“Ừ.”
“Vậy…” Mắt Lâm Thanh Nha sáng lên, mở miệng định nói gì đó.
“Em không được.” Đường Diệc nói trước cô, cản lời cô nói lại.
Lâm Thanh Nha: “Tại sao?”
Đường Diệc: “Ở Lê viên em vừa có địa vị cao lại nổi tiếng sớm, bọn họ coi em là trưởng bối, là sư phụ, chỉ biết dựa dẫm vào em chứ không phải cạnh tranh.”
Lâm Thanh Nha chậm rãi gật đầu.
Sau một lúc suy nghĩ, cô giương mắt lên: “Khi nào quay về em sẽ nói chuyện lại với trưởng đoàn về việc này, với lại nói với ông ấy chuyện này là do anh đề xuất.”
“Đừng tranh công cho anh, đồn ra ngoài còn mất mặt hơn.” Đường Diệc uể oải rũ mắt xuống, “Hơn nữa, nếu không phải vì em, ai thèm lo sống chết của bọn họ.”
Lâm Thanh Nha chớp chớp mắt: “Cảm ơn anh.”
Đường Diệc cụp mắt xuống, môi mỏng nhếch lên có chút phóng túng: “Cảm ơn… như thế nào?”
Lâm Thanh Nha suy tư quay đầu đi.
Hiện tại bọn họ đang ở trạm dừng chân trên cao tốc, ngoại trừ cây xăng và siêu thị thì cũng chỉ có trời xanh mây trắng và cánh đồng mênh mông bát ngát.
Chợt Lâm Thanh Nha nhớ tới điều gì đó: “Em mời anh ăn trưa được không?”
“…Chậc.”
Đường Diệc tức giận cười.
Hắn cúi đầu nhìn ánh mắt mờ mịt của Lâm Thanh Nha mỉm cười một lúc lâu, giận đến ngước mắt hỏi: “Em có biết giá một lần anh ra mặt đánh giá tài sản là bao nhiêu không, mượn cơm ở cao tốc đãi anh cho có lệ?”
“Hửm?”
Khi đề cập đến điểm mù, Lâm Thanh Nha càng không hiểu.
Đối diện với ánh mắt ngây thơ của tiểu Bồ Tát, con ngươi của Đường Diệc vừa đen lại sâu, vừa sâu lại đen.
Hắn từ từ nghiêng người ngồi dựa vào cửa xe, đôi mắt đen láy giống như có những sợi tơ vô hình hết sợi này đến sợi khác lôi kéo cô, giống như đang đợi tiểu Bồ Tát đồng ý, chậm rãi đến gần.
Gió từ cánh đồng bát ngát thổi bay đuôi tóc dài trên eo Lâm Thanh Nha, đuôi tóc bị cuốn lên.
Ánh mặt trời nhuộm hồng gò má cô.
Cô biết Đường Diệc muốn làm cái gì.
Trước giờ tên điên này luôn phóng túng, tuy nhiên chỉ lúc làm chuyện này là càng ngày càng mạnh bạo, cũng có cẩn thận nữa.
Giống sợ lơ đãng một chút là làm vỡ cô.
Lâm Thanh Nha cụp hàng mi dài đen nhánh xuống.
Cô nhón chân lên.
Hơi thở đan xen nhau.
Lần đầu tiên tiểu Bồ Tát chủ động, có chút không lưu loát, hôn lên cằm Đường Diệc.
Hai người đều sững sờ.
Lâm Thanh Nha bình tĩnh lại, hai bên má đỏ ửng, cô xoay người đi về phía siêu thị.
Từ nhỏ tiểu Bồ Tát đã đoan trang nhã nhặn, lần đầu tiên bước đi không vững như thế.
Đến khi Đường Diệc hoàn hồn lại, trên mặt đất bên ngoài siêu xe trống không, chỉ còn lại một mình hắn.
Đường Diệc khẽ cười mỉa: “… Tiền đồ.”
Nói như thế nhưng có người nào đó vẫn không kìm được giơ tay lên chạm nhẹ vào chỗ tiểu Bồ Tát vừa mới hôn.
Có điều hắn không nỡ chạm vào.
Giống như chạm vào một chút thôi, hơi thở của Lâm Thanh Nha sẽ biến mất.
Đường Diệc cười một lúc, thật sự cảm thấy bộ dạng đó của mình quá mất mặt nên rút kính râm màu nâu trong túi ra đeo lên.
Sau đó hắn ngồi dựa trên thân xe, chống cánh tay ra sau ngửa đầu lên, mái tóc đen xoăn nhẹ sượt qua thái dương hắn.
Đường Diệc nhắm mắt lại.
Ăn quen bén mùi, có thể gây nghiện.
Hắn muốn nhiều hơn nữa.
“Ỏ… Gâu!”
Tiếng sủa của Tiểu Diệc lập tức kéo suy nghĩ của hắn quay về.
Đường Diệc quay người sang, lười nhác rũ mắt nhìn con chó ngốc không có tiền đồ: “Đói bụng rồi?”
Tiểu Diệc: “Gâu gâu!”
Đường Diệc lấy hộp thức ăn cho chó đã chuẩn bị cho Tiểu Diệc trong cốp xe ra, kéo mở nắp hộp và chậu nước chuyên dụng đặt trước mặt nó.
Tiểu Diệc vui vẻ liếm nước.
Đường Diệc cụp mắt suy nghĩ xem nên đi mua bừa đồ ăn hay là đợi đến thành phố A rồi tính, chợt hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau.
Vừa nghe là biết tiểu Bồ Tát.
Đường Diệc thẳng người lên, quay đầu lại.
Đi được một lúc lâu rồi mà gò má Lâm Thanh Nha vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt màu trà ươn ướt, giống như hồ nước mùa xuân dưới chân núi.
Cô xách theo một túi tiện lợi đi tới, sau khi dừng lại cô mới nhỏ giọng nói: “Cơm trưa.”
Đường Diệc nhận lấy, túi xách kéo cổ tay hắn trì xuống.
Hắn cúi đầu nhìn, cười nói: “Ba phần, em cho anh là thùng cơm đấy à?”
Lâm Thanh Nha: “Có một phần là của em.”
Đường Diệc sửng sốt.
Hắn vô thức ngước lên nhìn về phía Lâm Thanh Nha đi tới.
Trước cửa siêu thị có kê bàn ghế chuyên để cho khách ăn cơm trưa, mọi người trong đoàn Phương Cảnh đều là người tò mò, lúc này đang giương mắt nhìn sang đây.
Chẳng qua bắt gặp ánh mắt của hắn, tất cả đều cụp mắt xuống.
Tầm mắt Đường Diệc quay trở lại: “Em ăn cơm với bọn họ không hợp sao?”
“Bọn họ có nhiều người ăn cùng rồi,” giọng Lâm Thanh Nha trong trẻo dịu dàng giống như trước, “Em ăn cùng anh.”
“…”
Bỗng nhiên Đường Diệc siết chặt tay lại.
…
“Anh không có ai chơi cùng sao?” Cô gái mặc váy trắng đi đến trước mặt hắn, kéo góc váy ngồi sụp xuống.
Cô cõng ánh sáng trên lưng, đôi mắt màu trà trong veo dịu dàng.
Khóe miệng của cậu thiếu niên lại có thêm một vết thương mới, cậu quay mặt đi theo phản xạ, giấu mặt đến khi cô không nhìn thấy nữa mới lạnh lùng mỉa mai liếc nhìn cô: “Gì đó, lòng tốt của tiểu Bồ Tát lại không có chỗ dùng à?”
Cô gái giống như không nghe thấy hắn nói gì, vẫn dịu dàng nhìn hắn như cũ: “Em chơi cùng anh có được không?”
Cậu thiếu niên vừa ngước lên là có thể nhìn thấy đám con trai tụ tập ở một góc ở sau lưng cô, bọn họ nhìn bóng lưng cô với ánh mắt vừa ghen ghét lại khao khát, hắn quay mặt lại, giọng kiên định: “Có rất nhiều người muốn làm quen với cô, đừng làm phiền tôi nữa.”
“Bọn họ có thể làm quen với nhau,” cô gái cong đôi mắt trong veo lên, “Em đến chơi với anh.”
…
Ánh mặt trời vẫn như trước.
Lâm Thanh Nha đợi một lúc lâu thấy Đường Diệc đứng im mãi, mờ mịt ngước mắt lên: “Không ăn cơm ư?”
“…Ừ, không ăn.”
“?”
Đường Diệc cúi xuống, hắn phải cắn răng lắm mới có thể kiềm chế dục vọng điên cuồng ở sâu trong đầu.
Đợi đè nén xuống, hắn vừa lười biếng lại không đứng đắn nói đùa với chất giọng khàn khàn: “Ăn tiểu Bồ Tát được không?”
Lâm Thanh Nha: “…!”
Mặc dù nghe không hiểu nhưng ánh mắt này.
Tiểu Bồ Tát chậm rãi đanh mặt lại, nghiêm túc kiên quyết nói: “Không ổn lắm.”
Đường Diệc không khỏi bật cười.
Hơn ba giờ chiều, đoàn Phương Cảnh đến thành phố A.
Xe buýt rời khỏi đường cao tốc, kết quả đến nơi sớm gần nửa tiếng, đợi mãi không thấy người phụ trách của tổ chương trình đến đón.
Các thành viên trong đoàn đều chờ đến sốt ruột, ở trong xe bất mãn thấp giọng bàn tán.
Bạch Tư Tư gọi không biết bao nhiêu cuộc gọi thúc giục, mặt mày khó coi đi lên từ cửa trước.
Cô ta đi đến bên cạnh Lâm Thanh Nha, nói: “Bên kia nói năm phút nữa sẽ đến.”
“Ừ,” Lâm Thanh Nha quay đầu lại, “Có chuyện gì trì hoãn sao?”
“Tổ đón tiếp nói đoàn ca múa của Ngu Dao đáp máy bay đến đây, vốn dĩ buổi trưa là đến, kết quả máy bay trễ giờ, xe của bọn họ đợi ở sân bay để đưa đám người Ngu Dao đến khách sạn, sau đó mới đến đón chúng ta.”
Lâm Thanh Nha gật đầu: “Nếu bọn họ đến muộn hẳn bọn họ cũng bất đắc dĩ thôi.”
Bạch Tư Tư cả giận: “Cái gì mà bất đắc dĩ, giác nhi nhẹ dạ dễ dàng tin người quá, cô nghĩ sao đi tin cái cớ này của bọn họ!”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra: “Cớ?”
Bạch Tư Tư: “Bọn họ chính là không đặt đoàn kịch nhỏ của chúng ta vào mắt.
Trước đây cô có quan hệ với anh Nhiễm, bọn họ nể truyền thông nhà họ Nhiễm là nhà đầu tư nên còn khách sáo.
Hai tuần qua, khi tin tức hai người hủy hôn đồn ầm cả lên, thái độ của bọn họ thay đổi ngay, là cô không nhìn thấy thôi, hừ.”
Lâm Thanh Nha nhíu mày nói: “Có phải là cô nghĩ nhiều rồi không?”
Bạch Tư Tư: “Tôi nghĩ nhiều chỗ nào, cô không biết không giới này phân biệt đối xử đến cỡ nào đâu.
Nếu hôm nay đoàn chúng ta đoàn và đoàn của Ngu Dao đổi trình tự lại, đảm bảo bọn họ sẽ vội vang đi đón đoàn của Ngu Dao.”
“…”
Giả thiết không thể chứng thực được, kết quả thế nào cũng không kiểm tra rõ.
Có điều, Lâm Thanh Nha vẫn không tin lời Bạch Tư Tư nói: Cô cho rằng dù chương trình thi đấu cạnh tranh này có thái độ thiên vị, hẳn cũng sẽ không đối xử khác nhau rõ rệt như thế.
Cho đến khi người phụ trách đón tiếp mang khuôn mặt tươi cười đến đưa bọn họ đến khách sạn chương trình sắp xếp.
“Không đúng, dựa vào đâu để cho bọn tôi ở tầng trệt?”
Ở sảnh khách sạn, sau khi nhận được thẻ phòng của đoàn Phương Cảnh, Bạch Tư Tư tức giận hỏi người phụ trách.
Người phụ trách: “Xin lỗi sư phụ Lâm, cô Bạch.
Khách sạn quanh đây tương đối nhỏ, số phòng có hạn, các phòng tiêu chuẩn đã hết, chúng ta tới muộn chỉ có thể sắp xếp các phòng phía dưới.”
Bạch Tư Tư giận đến muốn trợn trắng: “Thời gian đến là do tổ chương trình thông báo, thời gian đón tiếp còn muộn hơn nửa tiếng so với thông báo, bọn tôi còn chưa nói gì bây giờ lại trách ngược sang do bọn tôi đến muộn?”
Người phụ trách cười ngượng ngùng nói: “Việc điều phối xe xảy ra vấn đề hôm nay quả thật là sơ suất của chúng tôi, sau này chắc chắn sẽ sửa lại.”
Bạch Tư Tư: “Thế chuyện phòng ở tính sao đây?”
Người phụ trách: “Chuyện này thật sự đành chịu thôi.
Đoàn Dao Thăng đã vào tôi cũng không thể bảo họ đi ra được.
Nếu quý đoàn để bụng, có thể phản hồi với quản lý của tổ chương trình vào lần ghi hình sau.”
Bạch Tư Tư: “Ông ――”
Bạch Tư Tư bị thái độ bên ngoài vui vẻ nhưng lời nói lại đối phương cái này bên ngoài hoà thuận vui vẻ, lời nói lại lạnh lùng vô lý chọc cho tức giận đến muốn xắn tay áo đánh người.
Lúc này, ngay cả người không nhạy trong các mối quan hệ giữa người với người như Lâm Thanh Nha cũng cảm thấy những lời Bạch Tư Tư nói trước đó rất đúng.
Cô cau mày lại, đôi con ngươi màu trà trong vắt lạnh lùng nhìn người phụ trách.
Người phụ trách không quan tâm đến Bạch Tư Tư đang tức tối đến mặt mày đỏ bừng, nhưng lại có chút sợ trước ánh mắt của Lâm Thanh Nha.
Dù sao thì ông ta cũng là người của tổ chương trình, tuy không phải quản lý này nọ nhưng cũng coi như có chút chức vụ.
Ông ta biết rõ lý do đoàn kịch nát ở trước mặt mà ông ta coi thường được tổ chương trình bọn họ mời tới là vì “Tiểu Quan Âm” thoạt nhìn còn trẻ tuổi nhưng lại thành danh từ rất sớm ở Lê Viên.
Nếu như vị này giận thật, báo tình hình lên cho tổ chương trình…
Người phụ trách đang lo lắng thì một giọng nói xen vào bầu không khí căng thẳng giữa ba người.
“Sao không lên lầu?”
Lâm Thanh Nha nghe thấy tiếng nói chuyện, quay đầu lại.
Đường Diệc ở cách đó vài mét đang đi tới đây, những đốt xương tay thon dài đẹp đẽ đang nắm cần kéo của một chiếc vali da màu đen.
Đôi chân dài quá đáng của hắn lười nhác bước sang, dừng ở bên cạnh Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha: “Sắp xếp cho em ấy xong rồi?”
Đường Diệc thấp giọng đáp, “Có người phụ trách trông, không lạc được.”
“Ừm,” Lâm Thanh Nha không nói nữa, cô vẫn cúi đầu, ngập ngừng nhìn chiếc vali bên cạnh đôi chân dài của hắn, “…Anh mang cái này đến đây làm gì vậy?”
Đôi môi mỏng của Đường Diệc cong lên, nhìn cô không nói gì.
Người phụ trách ở bên cạnh đánh giá Đường Diệc đang đeo kính râm màu nâu một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi: “Sư phụ Lâm, người này cũng là thành viên trong đoàn kịch các cô à?”
Lâm Thanh Nha quay lại nhìn gã: “Không phải.”
“À, thế anh ấy là gì của cô?”
“…”
Lâm Thanh Nha do dự.
Cô nhớ đến yêu cầu trước đó của Đường Diệc, nhưng xưng hô đó cô khó mà mở miệng nói ra, lại không thể nghĩ ra từ để thay thế ――
“Người hầu.” Một giọng nói lười biếng vang lên.
“?” Lâm Thanh Nha ngẩng lên.
Người phụ trách ngờ vực nhìn sang Bạch Tư Tư: “Không phải cô Bạch mới là trợ lý của sư phụ Lâm sao?”
Bạch Tư Tư cười một cách cứng nhắc, không dám phản bác.
“Tôi phụ trách việc chân tay,” ngón tay thon dài của Đường Diệc cong lại gõ nhẹ lên tay kéo vali, hờ hững nói, “Ví dụ như xách vali cho cô ấy… Đúng không, tiểu Bồ Tát?”
Lâm Thanh Nha không biết phải làm sao.
Người phụ trách cảm thấy nghi ngờ vì khí chất người này không hề giống với người hầu tùy tùng gì, đặc biệt là mái tóc đen xoăn nhẹ và khuôn mặt đẹp trai sắc sảo kia, ông ta có cảm giác hình như đã nghe thấy ở đâu đó rồi.
Nhưng lướt qua hết một lượt các ngôi sao trong giới vẫn không có kết quả, hơn nữa thấy tiểu Quan Âm ngầm thừa nhận, ông ta cũng chỉ có thể gật đầu, xoay người đi hỏi xem có phòng trống không.
Người phụ trách vừa đi, Đường Diệc liếc nhìn Bạch Tư Tư, thuận miệng hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì?”
Bạch Tư Tư nhận được sự ngầm đồng ý của giác nhi nhà mình, cẩn thận kể lại ngọn nguồn cho Đường Diệc.
Bạch Tư Tư càng nói lòng càng căm phẫn, Đường Diệc nghe xong chỉ thản nhiên nói: “Nịnh nọt, chuyện bình thường.”
Bạch Tư Tư nhỏ giọng càu nhàu: “Nhưng bọn họ làm đến mức này đúng là quá đáng mà?”
Đường Diệc cười lạnh một tiếng, “Gặp qua nhiều chuyện đời thì này tính là gì.”
Bạch Tư Tư cứng họng.
Lâm Thanh Nha nghe vậy đôi mắt tối đi .
Cô nhớ đến lời Mạnh Giang Dao nói.
【…Giống như mấy năm Đường Diệc sống ở nhà họ Đường khi còn bé, mặc kệ nó bị bọn Đường S tra tấn thảm đến cỡ nào, chưa từng có một ai dám giúp đỡ nó.】
Cho nên.
Anh ấy mới không hề có kỳ vọng gì đối với nhân tính.
Đường Diệc là người đầu tiên phát hiện ra cảm xúc của Lâm Thanh Nha không đúng, hắn nhíu mày lại, chống lên tay kéo của vali cúi người xuống trước mặt cô: “Vẻ mặt này của tiểu Bồ Tát là sao?”
Lâm Thanh Nha không dám nhắc đến chuyện đó, ngước đôi mắt hạnh lên nhìn hắn: “Vẻ mặt… gì?”
Cô vừa ngẩng lên, dường như Đường Diệc ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt tỏa ra từ tóc cô, càng khiến cho đôi mắt màu trà của cô càng thêm mê hoặc.
Đường Diệc ho nhẹ một tiếng rồi xoay người đi, sau đó phản ứng lại với điều gì đó, nhướng mày nói: “Hiểu rồi, em không muốn anh ở đây đúng không?”
Lâm Thanh Nha sững người.
Vừa rồi cô thật sự không nghĩ thế.
Đường Diệc cụp mắt xuống, đè nén cảm xúc ảm đạm dưới đáy mắt: “Không được thì không được, làm vẻ mặt oan ức đến muốn khóc để uy hiếp anh?”
Mặt Lâm Thanh Nha hơi nóng lên: “Em không có.”
Tất nhiên là Đường Diệc không tin, hừ nhẹ một tiếng.
Hắn lấy ví trong áo khoác ra, rút một tấm thẻ đen ra đưa cho Bạch Tư Tư: “Lấy danh nghĩa của tôi đổi thành phòng Suite hay phòng Executive Suite cho bọn họ đi, ngày mai tôi bảo Tiền Hưng Hoa nói vài câu, sau này sẽ không gặp trường hợp thế này nữa.”
Bạch Tư Tư hết sức kinh ngạc, tay đã đưa lên được nửa chừng nhưng lại không dám nhận, nhìn sang Lâm Thanh Nha.
Lâm Thanh Nha bình tĩnh lại, đẩy tay cầm thẻ của Đường Diệc trở về.
Đường Diệc: “Không cho ở thì thôi đi, đến tiêu tiền cũng không được?”
“Không phải,” Lâm Thanh Nha nghiêm túc nói, “Anh đã nói rồi mà, hiệu ứng cá nheo đó.
Hoàn cảnh môi trường của đoàn kịch nhỏ không tốt, biết xấu hổ mới can đảm tiến tới, không thể để bọn họ có tính ỷ lại.”
Đường Diệc dừng lại, cất thẻ đi, hắn lười biếng cụp mắt xuống: “Được rồi, anh đi đây.”
“…”
Đường Diệc xoay người kéo vali đi.
Có điều hắn còn chưa cất bước thì cảm thấy tay kéo vali bị kéo lại một chút.
Đường Diệc nhìn xuống thì thấy những ngón tay trắng nõn của tiểu Quan Âm đang kéo lấy thanh dọc tay cầm vali.
Thanh dọc đơn dựng thẳng của vali thô to rắn chắc càng làm tăng thêm sự nhỏ bé và đáng thương của đôi bàn tay đang nắm chặt của tiểu Quan Âm.
Không biết Đường Diệc đang nghĩ gì, ánh mắt tối đi như khuấy lọ mực đậm đặc.
Vài giây sau, Đường Diệc mới đè nén cảm xúc u ám trong mắt xuống: “Không giận dỗi với em.”
“Em biết,” tiểu Bồ Tát ép giọng cực khẽ, nghe êm ái đến hút hồn, “Nếu anh muốn thì ở lại đi.”
Mắt Đường Diệc giật giật, “Thật?”
“Ừm.”
Bởi vì mềm lòng mà đồng ý, kết quả không đến hai phút, Lâm Thanh Nha đã hối hận.
Trong phòng tiêu chuẩn ở lầu dưới của khách sạn, trước cửa phòng cuối hành lang, khuôn mặt trắng nõn của tiểu Bồ Tát có chút căng thẳng, hơi đỏ ửng lên, bàn tay mảnh khảnh cố gắng giữ chặt cửa phòng.
Phòng tiêu chuẩn (Standard) là loại phòng đơn giản nhất với những trang bị tối thiểu, có diện tích nhỏ, ở tầng thấp.
“Không, không được.”
Đường Diệc cũng giữ chặt cửa phòng, chẳng qua là dùng sức giữ chặt cửa không cho cô đóng lại.
Anh còn nhân lúc cô cố gắng giữ cửa không trốn được, cúi người xuống khẽ cười với chất giọng khàn khàn, trêu: “Sao không được?”
“Anh ở phòng khác đi.”
“Ừ,” Đường Diệc cúi xuống nhìn cô cười, từng tia từng tia cảm xúc màu đen dưới đáy mắt như muốn tràn ra, quấn lấy cô, “Anh đến đưa vali cho em.”
Lâm Thanh Nha còn muốn đấu tranh thêm chút nữa: “Nhưng mang vali đến là việc của Tư Tư mà.”
Đường Diệc: “Vừa rồi ở dưới lầu chúng ta đã nói rồi mà nhỉ?”
Lâm Thanh Nha ngơ ngác ngước mắt lên: “Nói gì cơ?”
“Bạch Tư Tư là trợ lý của em, còn anh…” Kia thanh gần gũi lọt vào tai tiếng cười cực kỳ hư hỏng, “Anh phụ trách việc chân tay.”
Lâm Thanh Nha: “?”
---------
(): Giải thích thêm: Do cá bơi và nhảy khắp nơi, khiến cả khoang cá dập dềnh, mặt nước không ngừng dao động, làm cho hàm lượng dưỡng khí trong nước tăng lên, như vậy đảm bảo cho chiếc thuyền đó vận chuyển cá về cảng mà cá vẫn còn sống.