Áo sơ mi mỏng màu trắng bị rượu đổ lên ướt đẫm, làn da phía dưới hiện ra một nửa, quần dài Âu màu đen cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Mái tóc xoăn đen nhếch nhác xõa xuống, đuôi tóc vểnh lên dán lên vầng trán trắng lạnh của người nọ.
So với màu tóc thì đôi con ngươi của hắn còn đen hơn nhiều, tối tăm đến cùng cực sinh ra ánh sáng rạng rỡ tương phản, rõ ràng trên hàng mi đã có những giọt nước li ti nhưng hắn vẫn không chớp mắt, cố chấp nhìn cô.
Lâm Thanh Nha bừng tỉnh lại từ trong cơn ngớ người tại chỗ: “Đường Diệc?”
Cô cuống quýt chạy vào phòng khách.
Thấy bóng dáng Lâm Thanh Nha đến gần, kẻ đầu têu không hề ý thức được lỗi lầm của mình, còn vươn thẳng tay về phía cô.
Giống muốn níu kéo cô.
Lâm Thanh Nha không quay đầu lại để ý đến hắn, trước tiên xoay người đi đến chiếc tủ dài trong phòng khách, kéo ngăn tủ cuối cùng ra, lấy một chiếc khăn lông trắng ở trong ra.
Lâm Thanh Nha quay lại ngồi sụp xuống trước mặt Đường Diệc, giơ tay muốn lau tóc cho hắn trước.
Nhưng còn chưa chạm vào đã bị Đường Diệc nắm lấy cổ tay: “Không được.”
“Đường Diệc, anh để vậy sẽ cảm đấy.” Tuy người nọ còn đang mơ màng nhưng lực thì lại chẳng nhẹ chút nào, Lâm Thanh Nha giãy vài cái rồi vẫn không tránh ra được.
“Không đâu.” Cái tên say rượu này cứng đầu không chịu nổi.
Lâm Thanh Nha thật sự hết cách với hắn, cô chỉ có thể dịu dàng dỗ, hỏi: “Tại sao không thể lau?”
“Quá khô.”
Lâm Thanh Nha: “Anh khát nước sao? Em rót nước giúp anh.”
Đường Diệc lắc đầu, thoạt nhìn trong ánh mắt chẳng có chút tỉnh táo nào, các đốt ngón tay thon dài nắm chặt cổ tay cô không buông dù là một ngón.
Lâm Thanh Nha tuyệt vọng từ bỏ giãy giụa: “Vậy anh đang làm gì thế?”
Người nọ ngập ngừng, hiếm khi hợp tác, chậm rãi nói: “Tưới hoa.”
Lâm Thanh Nha ngẩn ra: “Tưới… hoa?”
“Ừm,” Đường Diệc gật đầu, “Anh đang trồng hoa sen.”
Lâm Thanh Nha càng nghe càng không hiểu: “Sao anh muốn trồng hoa sen?”
“…”
Người nọ không đáp câu này, sau khi đảo qua hàng mi lập tức buông xuống, nhìn cả người có chút uể oải, không biết là mệt hay là men say lại dâng lên.
Khi Lâm Thanh Nha đang tự hỏi liệu đây có phải là sở thích kỳ lạ mà Mạnh Giang Dao di truyền cho cháu trai bà ấy hay không thì nghe thấy Đường Diệc đang cúi đầu dường như đang lẩm bẩm gì đó.
“Đường Diệc?”
Lâm Thanh Nha không nghe rõ, vịn cánh tay hắn cúi xuống trước.
“Trồng hoa sen,” cuối cùng thì giọng nói lẩm bẩm kia cũng rõ ràng, “Tiểu Quan Âm và tiểu Bồ Tát đều thích hoa sen.”
“…”
Lâm Thanh Nha giật mình.
Vài giây sau cô mới bình tĩnh xoay người lại.
Rõ ràng cảm thấy buồn cười nhưng không biết tại sao, hốc mắt Lâm Thanh Nha không kìm được đỏ lên.
Cô cụp mắt xuống trở tay nắm lấy tay Đường Diệc, nén giọng nghẹn ngào pha chút bất đắc dĩ, cười “mắng” hắn: “Anh là đồ ngốc à Đường Diệc.”
Đường Diệc ngẩng lên, một giọt rượu màu hổ phách theo động tác của hắn rơi xuống khỏi tóc đen của hắn, trùng hợp rơi xuống trên mu bàn tay của Lâm Thanh Nha.
Dường như ánh mắt Đường Diệc đã có phần tỉnh táo: “Em không thích hoa sen sao, tiểu Bồ Tát?”
“Thích”, Lâm Thanh Nha chỉ có thể thuận theo để dỗ hắn, “Nhưng anh tưới nhiều quá, hoa sen sắp úng nước mất, cần phải lau đi.”
“Nhiều?”
“Ừm, nhiều.”
“…”
Lúc này Đường Diệc mới buông cổ tay Lâm Thanh Nha ra.
Lâm Thanh Nha vội vàng lấy khăn lông lau tóc cho hắn, lau cả cổ và xương quai xanh ướt đẫm rượu vì rượu nhỏ giọt từ đuôi tóc.
Còn người được lau thì lười biếng giống như một con sư tử to buồn ngủ, mí mắt trùng xuống, dựa vào bàn trà không nhúc nhích để mặc cô thích làm gì thì làm.
Cho đến khi ngón út hơi vểnh lên của Lâm Thanh Nha không cẩn thận sượt qua yết hầu nhô lên của Đường Diệc.
“Ưm…”
“Con sư tử to” lay động mái tóc đen, buồn bực phát ra một tiếng khàn khàn chết người từ trong cổ họng.
Sau đó hắn dựa vào bàn tay lành lạnh của Tiểu Bồ Tát ở trên cổ hắn, nhẹ nhàng cọ vào.
Chợt Lâm Thanh Nha dừng tay lại.
Cô cứng đờ vài giây, cô siết chặt khăn lông đến đầu ngón tay trắng bệch, gần như run rẩy.
Nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị chủ nhân của đè nén xuống, nắm chặt khăn lông tiếp tục lau giữa cổ áo sơ mi mở rộng.
Càng lau, mặt tiểu Bồ Tát hậu tri hậu giác phiếm hồng.
Sự việc xảy ra rồi mới phát hiện hay nhận ra.
Khi lau khô những chỗ lộ ra bên ngoài, khuôn mặt vốn trắng nõn của Lâm Thanh Nha đã đỏ ửng.
Cô bối rối lấy thêm một chiếc khăn lông mới trong ngăn kéo ra, đưa cho Đường Diệc: “Anh phải thay quần áo với lau rượu trên người, em đi xem vali của anh một chút, hẳn là có quần áo để tắm rửa.”
“…Ừm.”
Đường Diệc khàn khàn đáp trong men say, ngoan ngoãn nhận lấy khăn lông.
Khi nói chuyện, Lâm Thanh Nha còn không dám giương mắt nhìn thẳng vào hắn, Cho tới lúc này, trước khi cô đứng dậy rời đi thì thấy Đường Diệc đang dựa vào bàn trà đã mở hai ba cúc áo sơ mi, bờ ngực ướt đẫm rượu màu hổ phách như ẩn như hiện bên mép áo sơ mi.
“Đường… Đường Diệc!”
Lâm Thanh Nha hoảng sợ.
Tiểu Bồ Tát đã bao giờ gặp tình huống này đâu?
Ngay sau đó mặt cô nóng đến mức tối đa, theo phản xạ siết chặt cái khăn lông đã ướt một nửa quay mặt đi, đưa lưng về phía người nọ, “Anh… Anh không thể thay quần áo ở đây.”
Giọng cô hoảng đến phát run, nghe như sắp khóc.
Lúc này phía sau cô trầm mặc một lúc lâu.
Lâu đến mức Lâm Thanh Nha không nhịn được định quay đầu lại xem xem có phải là hắn đã ngủ rồi không nhưng cô lại không dám, trong lòng đang đấu tranh thì nghe thấy phía sau vang lên giọng nói trầm khàn mệt mỏi.
“Tại sao không thể?”
Lúc này, cảm xúc trong giọng của người nọ hoàn toàn khác với lúc đầu óc mê man khi “trồng hoa sen” vừa rồi.
Đáng tiếc là Lâm Thanh Nha hoảng quá nên không để ý.
“Rèm trong phòng khách vẫn còn… Còn chưa kéo lại,” Lâm Thanh Nha chỉ vào phòng ngủ, “Thay quần áo thì phải về phòng mới, mới thay được.
Vả lại em còn chưa tìm được quần áo cho anh tắm nữa.”
“Anh về phòng chờ em?”
“Ừ, ừm.”
Nghe thấy phía sau không có tiếng động gì, Lâm Thanh Nha có thể thở phào hơi thở cô đã kìm nén đã lâu, cô vẫn không dám quay đầu lại, bước nhanh đến phòng ngủ phụ cất vali của Đường Diệc.
Đến khi cửa phòng ngủ phụ đóng lại, đôi mắt đen như mực trước bàn trà sau lưng cô mới cụp xuống.
Ngón tay Đường Diệc móc lấy cổ áo sơ mi, lắc lắc.
Cổ áo sơ mi ướt sũng dán sát người.
Hắn cau mày lại.
Sự hưng phấn do cồn gây ra vẫn còn đó.
Nhưng khả năng phân biệt, phán đoán và kiểm soát cơ bản đã bị gọi quay về hơn phân nửa sau tiếng hô hoảng hốt của tiểu Bồ Tát khi bị sợ hãi.
Cảm giác mơ hồ choáng váng cùng tồn tại đồng thời với lý trí vô cùng kỳ diệu, đây là lần đầu tiên Đường Diệc trải qua, hắn vịn bàn trà đứng dậy, đi về phía phòng ngủ chính.
Còn lại hai ba chiếc cúc áo sơ mi hắn lười cởi hết, Đường Diệc vừa đi vừa túm cổ áo sơ mi ướt đến mỏng tanh xuống, ánh nước lấp lánh trượt trên đường cong vai và lưng, mái tóc đen xoăn nhẹ bị hắn làm cho lay động.
Đường Diệc mở khóa kim loại trước quần ngăn cách giữa quần với thắt lưng và bụng, không biết nghĩ đến cái gì, ngón tay thon dài dừng lại.
Đôi môi mỏng cong lên, đôi con ngươi dưới mái tóc ướt một nửa ngày càng tối tăm, hắn đi đến trước cửa phòng ngủ chính, đẩy cửa đi vào.
Tiếng động vang lên sớm hơn dự kiến của Đường Diệc rất nhiều.
Gần như hắn chỉ mới vào phòng ngủ được một chốc đã nghe thấy tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên từ cánh cửa phòng chưa đóng kín hẳn, cách cánh cửa gỗ truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng bước vào.
“Đường Diệc…”
Đường Diệc quay lại bên cạnh cửa, dựa vào cửa với nửa thân trên để trần: “Ừ.”
Lâm Thanh Nha im lặng vài giây, khẽ hỏi: “Anh có thể tự lấy quần áo cho mình không?”
“?”
“Em mang vali đến cửa cho anh, nhé?”
“…”
Cồn khiến cho năng lực suy nghĩ của Đường Diệc tê liệt ở một mức nhất định, cho nên trước khi chiếc vali của hắn bị xách lên trước cánh cửa trống không, hắn cũng không ngẫm nghĩ về lý do Lâm Thanh Nha “lật lọng.”
Cho đến khi mở khóa kéo vali ra, Đường Diệc nhìn thấy ở trên cùng là chiếc quần lót nam được đựng trong túi chống bụi.
Sau khi khóa vali, ngừng hai giây, Đường Diệc cúi đầu bật cười.
Lâm Thanh Nha đỏ mặt suốt quá trình nấu canh giải rượu.
Cô càng muốn nhiệt độ giảm đi thì cảm xúc nó càng không nghe, vẫn luôn kéo dài đến khi cô mang bát canh giải rượu bằng sứ men xanh ra khỏi bếp.
Lúc gõ cửa ở ngoài phòng ngủ chính, vành tai Lâm Thanh Nha vẫn còn ửng hồng.
Sau tiếng gõ cửa, bên trong trầm giọng đáp một tiếng.
Lâm Thanh Nha hỏi: “Em đã nấu canh giải rượu xong rồi, có thể vào không?”
“Vào đi.”
Lâm Thanh Nha ấn tay nắm cửa xuống, đi vào phòng ngủ chính.
Trong phòng ngủ chính quen thuộc ở phía sau của phòng, cô vừa mới quay người lại, ngẩng đầu lên, đột nhiên đứng sững sờ ra ——
Người đàn ông đang cong đôi chân dài ngồi trên ghế dài ở đuôi giường quay lại, mái tóc xoăn đen, khuôn mặt lười biếng lạnh nhạt, quần dài bó sát, mọi thứ đều giống như cũ.
Chỉ có một điểm khác duy nhất.
Chính là hắn cởi trần.
Lâm Thanh Nha hoảng hốt tột độ nhưng vẫn nhớ giữ chặt bát canh, tuy nhiên cô cũng chỉ có thể làm được đến đây.
Đường Diệc rũ mắt, vẻ mặt trông vô tội và bất lực, giọng vẫn còn khàn vì rượu: “Anh không tìm được áo sơ mi.”
Lâm Thanh Nha bình tĩnh lại, cụp mắt xuống, ép buộc mình đi vào phòng, “Không sao… Đợi em mang áo sơ mi trước đó của anh đi giặt xong rồi ủi, đến ngày mai hẳn là khô.”
“Ừ.”
Lâm Thanh Nha dừng cách ghế ở cuối giường nửa mét, không hề tiến lên phía trước, cụp mắt xuống không nhìn hắn, đưa bát canh về phía hắn: “Cho anh.”
Đường Diệc cố tình không nhận, con ngươi đen láy, mượn rượu làm càn liếc nhìn khuôn mặt trắng nõn như tuyết của tiểu Bồ Tát, “…Đây là cái gì?”
“Là canh giải rượu.
Em nấu theo cách Đường Hồng Vũ nói, anh nếm thử xem.”
“…”
Suốt quá trình Lâm Thanh Nha cố gắng cúi đầu, không chịu liếc nhìn Đường Diệc lấy một cái.
Đường Diệc ngả người ra sau, khóe miệng nhếch lên, tay đặt trên đầu gối chẳng buồn nâng lên, giọng điệu hết sức vô tội: “Em phải tiến lên một chút, anh không với tới.”
“Hả? Không tới sao?”
Lâm Thanh Nha có bất ngờ nhưng không nghi ngờ gì hắn, cô tiến lên trước một chút, cố gắng giữ bát sứ men xanh đựng canh giải rượu không đổ.
“Tiến lên chút nữa.”
“Ờm.”
“Vẫn không với tới.”
“…?”
Mặc dù trong lòng Lâm Thanh Nha vẫn còn hoảng nhưng cuối cùng cũng cảm thấy có chỗ không đúng.
Cô ngập ngừng ngẩng lên thì thấy cô chỉ cách người nọ vài centimet, đầu gối của người nọ gần như chạm vào chân cô.
Lâm Thanh Nha cứng đờ, “Anh ——”
Còn chưa nói hết, tay cô nhẹ đi.
Bát sứ men xanh chén bị người nọ cầm đi, cổ tay của cô cũng bị đối phương bắt lấy: “Ừ, bây giờ đủ rồi.”
Lâm Thanh Nha hậu tri hậu giác phản ứng lại, đôi má dần nhuộm sắc hồng xinh đẹp: “Anh thật sự không tìm được áo sơ mi à?”
“Đúng vậy, thật sự không tìm thấy,” người nọ uể oải cười nói với chất giọng khàn khàn dễ nghe, “Có điều tìm được cái này đây.”
“?”
Tay Lâm Thanh Nha sa xuống.
Cô theo phản xạ ngước lên nhìn thì trông thấy một chiếc hộp hình chữ nhật màu xanh đậm, bên ngoài hộp còn thắt nơ bướm bằng dây ruy băng màu đen đang đung đưa dưới ánh đèn.
Lâm Thanh Nha ngẩn ra: “Đây là cái gì?”
Đường Diệc: “Quà đã chuẩn bị lâu rồi, vẫn luôn để trong vali, không tìm được cơ hội tặng cho em.”
Lâm Thanh Nha chần chừ hỏi: “Em phải xem ngay bây giờ sao?”
Đường Diệc: “Em không muốn biết bên trong là gì ư?”
Lâm Thanh Nha ngừng vài giây, “Em mở ra nhé?”
“Ừ.”
Chiếc nơ bướm bị nhẹ nhàng kéo ra, chiếc nơ bung lỏng ra, dải ruy băng màu đen rộng bằng hai ngón tay trượt xuống, bị Đường Diệc giữ lấy.
Lâm Thanh Nha mở hộp ra, đập vào mắt là mặt dây chuyền nằm trên lớp vải nhung.
Mặt dây chuyền Quan Âm bằng ngọc bích sinh động như thật.
Đầu ngón tay Lâm Thanh Nha run lên, cuối cùng không nhịn được giương mắt nhìn Đường Diệc.
Đường Diệc ngước đôi mắt đen lên nhìn cô: “Cái kia đã mất rồi sao?”
“Đương nhiên là không.” Lâm Thanh Nha không nghiêm túc phản bác ngay mà không hề suy nghĩ.
“Vẫn luôn giữ?”
“Đúng thế.”
Đường Diệc cụp mắt xuống, cười nói: “Xem ra không uổng công tha cho Đường Hồng Vũ.”
Lâm Thanh Nha không nghe rõ: “Sao cơ?”
“Không có gì.”
Nụ cười của Đường Diệc phai dần, hắn đưa tay lên, dịu dàng ôm lấy vòng eo mảnh mai của tiểu Bồ Tát được chiếc váy dài tôn lên ở trước mặt, ôm vào lòng.
Lâm Thanh Nha cứng đờ, cách một lớp váy mỏng thật sự không thể lờ đi độ nóng này, khiến cho cô nhanh chóng nhớ lại lúc này người trước mặt đang “Quần áo không chỉnh tề.”
“Thực xin lỗi.”
“…”
Các ngón tay còn chưa mở ra đã siết chặt hơn.
Đường Diệc nhắm mắt lại, nói với chất giọng khàn khàn: “Thực xin lỗi, tiểu Bồ Tát, anh không biết… Rõ ràng anh không biết gì cả.”
Mắt Lâm Thanh Nha bắt đầu ươn ướt.
Giờ phút này, đáy lòng cô giống như trút được gánh nặng rất nhiều năm, trở nên vô cùng nhẹ nhõm: “Đó không phải lỗi của anh.
Anh không biết, cũng không có người nói cho anh biết, sao anh phải xin lỗi?”
“Nhưng anh vẫn luôn hiểu lầm em.”
“Đó cũng không tính là hiểu lầm đâu Đường Diệc.
Lựa chọn là do chúng ta chọn, chúng ta cùng gánh vác kết quả.
Chỉ là khi đó chúng ta vẫn chưa đủ chín chắn, chưa kịp trưởng thành nên không phải là lỗi của ai cả, đúng không?”
“Em thật sự không trách anh?”
“Em chưa từng trách anh.”
“…”
Người trước mặt im lặng, cánh tay ôm eo cô siết ngày càng chặt.
Lâm Thanh Nha cảm nhận được cảm xúc của hắn, cô muốn quay lại ôm lấy Đường Diệc, nhưng không có chỗ đặt tay.
Các ngón tay cô do dự dừng vài giây, cuối cùng bất đắc dĩ nắm chặt, quay lại vấn đề trước đó: “Đường Diệc, anh thật sự không tìm được áo sơ mi để tắm à?”
“Ừ, không tìm được.”
Người nào đó dõng dạc nói.
Lâm Thanh Nha đành phải từ bỏ.
Trong phòng im ắng trở lại.
Một lúc lâu sau, Đường Diệc buông tay ra.
Nhiệt độ nóng rực như thiêu đốt rời đi, Lâm Thanh Nha mới thở phào hơi thở vừa rồi nín nhịn, vừa định lùi lại một bước thì bị giọng nói của người nọ giữ chặt lấy.
“Vậy xem như em đã nhận quà giảng hòa của anh tặng?”
“Hửm?” Lâm Thanh Nha nhìn xuống chiếc hộp màu xanh lam sẫm trong tay, “Đúng vậy.”
“Của anh đâu?”
“Của anh cái gì?” Lâm Thanh Nha mù mờ ngước lên.
Đường Diệc không biết xấu hổ đưa tay ra: “Quà giảng hòa.”
Da mặt của tiểu Bồ Tát cực kỳ mỏng, vừa bị hỏi đến là đỏ mặt ngay, chột dạ nhỏ giọng nói: “Em không có chuẩn bị.”
“Không chuẩn bị?”
“Ừm…”
“Thế anh tự lấy một món là được.”
“Sao?”
Lâm Thanh Nha ngơ ngác ngước lên.
Đường Diệc đứng dậy khỏi ghế ở cuối giường, ánh mắt Lâm Thanh Nha hoảng hốt trước làn da trắng đến rét lạnh của hắn, vội vàng xoay sang bên cạnh trốn.
Đường Diệc không khỏi bật cười: “Nhắm mắt lại.”
Lâm Thanh Nha: “?”
Đường Diệc thì thầm: “Em chưa chuẩn bị quà cho anh, giờ còn không chịu nghe lời anh dù chỉ là một câu?”
“…”
Lâm Thanh Nha chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn dè dặt nhắm mắt lại.
Sau những tiếng sột soạt ma sát khe khẽ và sự động chạm nhẹ nhàng.
“Mở mắt đi.”
Giọng nói trầm thấp quấn quanh sau tai.
Lâm Thanh Nha nghe lời mở mắt ra, sau đó sững người.
Ngây người vài giây, cô từ từ giơ tay lên, chạm vào trước mắt tối tăm, chỉ có một tia sáng rất nhỏ lọt vào trong thế giới.
Cảm giác lạnh như băng.
Là dải ruy băng màu đen dùng để gói quà trước đó.
Lâm Thanh Nha: “…?”