“Trong mơ…”
Lâm Thanh Nha vẫn còn đang suy nghĩ miên man, cô vô thức lặp lại mấy chữ, trước ánh mắt đã không biết xấu hổ còn không che giấu của Đường Diệc cô chợt hiểu ra điều gì đó.
Trong im lặng, khuôn mặt trắng nõn của tiểu Bồ Tát từ từ ửng đỏ.
Căng cứng hai giây, Lâm Thanh Nha cố gắng làm như không nghe thấy, xoay người sang chỗ khác mở cửa xe: “Em phải về đoàn kịch.”
Còn chưa dứt lời đã người bên ghế điều khiển nắm lấy cổ tay, “Em quên mất một việc.”
Lâm Thanh Nha xoay đầu lại: “Hửm?”
Đường Diệc hất cằm, mặt không đỏ không thở gấp: “Hôn tạm biệt.”
Lâm Thanh Nha: “…”
Thấy phản ứng ngượng ngùng của tiểu Bồ Tát giống như bị đùa đến tự bốc cháy, Đường Diệc không nhịn cười được, lại không nhịn được tiếp tục: “Mau, không hôn không cho em xuống.”
Mặt Lâm Thanh Nha đanh lại, định nghiêm túc khuyên hắn “Quay đầu là bờ”: “Đường Diệc, anh không thể như vậy, như vậy không…”
“Như vậy không tốt, anh biết nhưng anh cũng có tốt lành đâu,” trong chớp nhoáng Đường Diệc không hề giữ đúng mực áp sát đến gần, con ngươi tối đen kề đến, hắn cố tình liếc nhìn đôi môi của tiểu Bồ Tát bằng ánh mắt cợt nhả, “Em không chịu thì tự anh đến vậy? Anh mà đến thì anh không thể đảm bảo anh có thể dừng lại đâu.”
“…!”
Lâm Thanh Nha không muốn để ý đến hắn.
Cô nghiêng gương mặt vừa đỏ vừa nóng đi, cúi đầu kéo từng ngón tay hắn đang nắm chặt tay mình ra.
Đôi môi mỏng của Đường Diệc ngậm cười, nghiêng người dựa vào ghế, lười biếng cúi xuống nhìn tiểu Bồ Tát “nghịch trò chơi” bẻ ngón tay hắn.
Hắn cố tình không chống cự, tuy quả thật rất muốn nếm lại mùi vị quả nhân sâm nhưng hắn cũng không muốn chọc cho cô bực, ngoan ngoãn để cho cô kéo từng ngón tay.
Đợi đến khi kéo ngón tay cuối cùng của hắn ra, Lâm Thanh Nha thoát khỏi vòng vây, rũ mi xuống, hiếm khi đôi mắt cô chứa sự hoạt bát háo hức.
Cô xoay người mở cửa xe ra.
Đường Diệc nhìn mà lòng ngứa ngáy.
Yết hầu khẽ trượt, hắn cụp mắt xuống để kìm nén cảm xúc nhưng lại không chờ được tiếng đóng cửa vang lên.
“Đây là cái gì?”
“…”
Đường Diệc nhìn sang thì thấy không biết tại sao Lâm Thanh Nha không xuống xe, trái lại cúi đầu nắm lấy tay hắn.
Ở giữa lòng bàn tay hắn có một vết sẹo sẫm màu hình tròn, dọc theo hình tròn ra ngoài, còn có một vết sẹo nông hơn kéo theo hình chéo.
Đường Diệc nheo mắt lại, rút tay về: “Không có gì.” Ánh mắt dời đi vài giây, hắn giải thích với chất giọng khàn khàn, “Mấy hôm trước, không cẩn thận bị tàn thuốc đốt trúng.”
Trong xe im lặng một lúc.
“Không cẩn thận?” Lâm Thanh Nha nhẹ nhàng chậm chạp lặp lại.
“Ừ.”
“Nếu như không cẩn thận, tại sao đốt đến thâm sẹo thế này?”
“Thất thần.”
“Đường Diệc, anh nhìn em nói.”
Không lay chuyển được ánh mắt nhìn hắn của tiểu Bồ Tát đang ngồi ngay bên cạnh, Đường Diệc quay lại: “Thật sự là do không cẩn thận.”
Lâm Thanh Nha lẳng lặng nhìn hắn: “Anh muốn gạt em sao Đường Diệc.”
“…”
Mấy chữ liền khiến cho Đường Diệc không nói ra được thêm một câu nói dối nào.
Lúc hắn còn đang suy nghĩ xem phải giải quyết vấn đề này thế nào thì nhìn thấy sự háo hức trong mắt tiểu Bồ Tát ảm đạm đi, trở nên rất đau khổ.
Cô không nói gì, cũng không khóc, chỉ cụp mắt nhìn chằm chằm lòng bàn tay hắn.
Ánh mắt vô cùng khổ sở.
Một ánh mắt của cô cũng có thể “giết” chết hắn.
Ý định vừa mới dâng lên của Đường Diệc lập tức sụp đổ, đổ rạp xuống thành đống phế tích.
Trước đó kẻ điên đã liều lĩnh bóp nát điếu thuốc lá đang cháy vào trong lòng bàn tay, hắn kề đến gần trầm giọng nói, “Anh sai rồi, anh không nên lừa em… Là anh sai được chưa? Đừng buồn, được không?”
“Trước đó chúng ta đã nói rồi,” Lâm Thanh Nha ngẩng lên lên sau một lúc lâu cúi đầu, quả nhiên mắt ướt như dầm mưa, “Dù có xảy ra chuyện gì anh cũng không được làm hại chính mình.”
“Anh không có…”
“Một lần còn chưa đủ đúng không,” cô giơ tay lên, đầu ngón tay lạnh như băng chạm vào hình xăm đỏ như máu trước động mạch cổ của hắn, “Còn muốn có thêm lần thứ hai?”
“…”
Tiểu Bồ Tát càng nói vành mắt càng đỏ, chóp mũi trắng nõn phủ một lớp hồng nhạt.
Đường Diệc nhìn mà trong lòng vừa đau vừa dâng lên khoái cảm ở nơi tối tăm nào đó.
Trong lúc Đường Diệc đung đưa giữa việc dỗ dành và bắt nạt cô nhiều hơn, cuối cùng hắn cũng không nhẫn tâm, chậm rãi thở dài trút giận.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu Bồ Tát vươn đến trước cổ Đường Diệc bị hắn nắm trọn trong lòng bàn tay.
Đường Diệc không kìm lòng được, cúi đầu hôn lên những ngón tay trắng trẻo tinh tế của cô: “Mục đích của hình xăm này không như em nghĩ đâu, anh không hề muốn làm bản thân mình bị thương.”
“Vết sẹo dưới kim xăm đây này mà anh còn nói không phải ——”
Lâm Thanh Nha cực kỳ tức giận nhưng lại sợ mình nói ra điều gì đó làm tổn thương hắn, đành phải cắn môi.
“Lần này thật sự không có lừa em,” Đường Diệc nói, “Hình xăm này anh dùng để nhắc nhở chính mình.”
“Nhắc nhở cái gì?”
Nụ cười của Đường Diệc biến mất, giọng trầm thấp: “Khi đó anh sợ sẽ không còn được gặp lại em nữa, hơn nữa sợ có một ngày tỉnh lại mình thật sự biến thành kẻ điên, quên mất em.”
Bàn tay bị hắn nắm lấy của Lâm Thanh Nha run lên: “Cho nên…”
Đường Diệc hôn trấn an: “Ừ, cho nên anh mới để người khác giúp mình xăm hình xăm này.
Cho dù ngày nào đó anh thật sự trở thành kẻ mất trí quên mất em, chỉ cần nhìn thấy nó, chắc chắn anh sẽ nhớ đến em.”
Lâm Thanh Nha không kìm nén được thủy triều trong mắt, hàng mi đen nhánh ướt đẫm.
Cô siết chặt tay, nhắm mắt hôn về phía trước: “Không cần nó, em vẫn luôn đứng ở nơi anh có thể với tay tới, Đường Diệc… Em sẽ không để anh một mình tỉnh dậy khỏi ác mộng lần nữa, sẽ không để anh quên mất.”
Đường Diệc giật mình cứng đờ người một lúc lâu, hắn cụp mắt xuống.
Hắn khẽ cười, nắm lấy bàn tay thẹn thùng muốn rời đi sau khi bình tĩnh lại của cô: “Này tính là đồng ý đúng không, tiểu Bồ Tát?”
“Đúng vậy.”
“Nếu tiểu Bồ Tát đã đồng ý, thế thì cả đời cũng không được hối hận.”
“Không hối hận.”
“…Ừ,” Đường Diệc rũ mắt, áp chế cảm xúc dưới đáy mắt xuống, hắn lưu loát tháo bỏ dây an toàn, cúi người đè áp người dựa vào ghế, “Thế thì thu tiền đặt cọc trước.”
“?”
Lát sau, trong xe vang lên giọng nói khe khẽ mang theo sự hối hận của tiểu Bồ Tát: “Đường Diệc!”
Một tiếng cười khàn khàn động tình động dục.
“Đã nói rồi, không được hối hận.”
“…!”
Sau một tuần thảo luận lằng nhằng, cuối cùng đoàn Phương Cảnh cũng kết được kịch bản mới.
Hướng lựa chọn nội dung được xác định là do Lâm Thanh Nha đề nghị, trong đó cũng có công của Đường Diệc: Hắn đã nhắc đến việc “Kể chuyện xưa” cho Lâm Phương Cảnh, sau đó đoàn kịch thảo luận ra điểm chính của kịch bản xưa và nay “Vô kỳ bất truyền”, chủ đề thần thoại và truyền thuyết Lâm Thanh Nha nghĩ ra dựa trên nguồn gốc văn hóa Trung Hoa ——
Bị ảnh hưởng bởi truyền bá văn hóa phương Tây, truyện cổ tích phương Tây ngày càng chiếm lĩnh thị trường giáo dục, sự quen thuộc của bọn trẻ đối với truyện cổ Grimm và Andersen còn hơn cả sự hiểu biết về truyền thuyết thần thoại cổ của Trung Quốc.
Những câu chuyện thần thoại cổ xưa đẹp lạ thường mà còn mang đậm bản sắc dân tộc ấy dần bị mai một đi trong dòng sông lịch sử dài.
Trong giai đoạn phát triển sau này, giả thiết siêu anh hùng phương Tây nhanh chóng chiếm lấy sự tò mò của bọn trẻ, vô tri vô giác ảnh hưởng đến quan niệm văn hóa.
Những người trẻ tuổi kia bắt đầu trải nghiệm và thuộc làu những câu chuyện về nhân vật chính và nhân vật phụ trong các câu chuyện siêu anh hùng phương Tây, còn truyền thuyết và thần thoại bắt nguồn cho văn học Trung Hoa dần dần bị lãng quên, chỉ còn lại khung sườn để lý giải, các chi tiết ít được biết đến và từ từ biến mất.
Tất nhiên khoảng trống thị trường () là thực tế.
Sau một tuần thảo luận, bước đầu tiên trong đoàn dùng “Phục hưng thần thoại truyền thuyết” cơ bản đã có nền tảng nhất định trong công chúng cùng với danh sách chuyện cổ “Bát tiên quá hải” dần bị lãng quên.
Câu chuyện tám vị tiên vượt biển.
“Nước ngoài có Avengers của Marvel, chúng ta cũng có ‘đội thần tiên’ của riêng mình, điều giống nhau là ai cũng có thế mạnh và khả năng thần kỳ riêng, so với bọn họ chúng ta còn đi trước họ biết bao nhiêu năm?”
Kế hoạch ban đầu đã được quyết định, Bạch Tư Tư hào hứng đến mức quơ chân múa tay suốt đoạn đường.
“Cải tiến và trau chuốt những câu chuyện thần thoại gốc, kết hợp với quan niệm và tư tưởng phù hợp với hiện đại, cộng thêm sự thú vị của những câu chuyện truyền thuyết xa xưa —— giác nhi, ý tưởng này của cô quá tuyệt, tôi cảm thấy chắc chắn lần này sẽ thành công!”
Lâm Thanh Nha bất đắc dĩ nhắc nhở: “Lái xe phải quan sát đường cẩn thận.”
“À, ừm,” Bạch Tư Tư vừa đáp lại vừa hỏi, “Không phải hôm nay đoàn kịch thảo luận về chuyện xưa cụ thể à, có chọn được không?”
“Theo kế hoạch ban đầu của bọn họ, trước tiên bắt đầu từ câu chuyện cổ về tiên trung Hà Tiên Cô trong Bát tiên, tạm gọi là “Bát tiên – Nguồn gốc”.”
Bạch Tư Tư cười đến miệng toác tận mang tai: “Tôi nóng lòng xem kịch bản chúng ta dựng quá!”
“Cô tập trung lại kìa, cẩn thận chạy sai đường.”
“Ối!”
Đã xác định được hướng chủ đề, nội dung cụ thể của kịch bản là việc của tổ chuyên môn, Lâm Thanh Nha không tiện tham dự mà cô bắt tay vào làm một chuyện khác:
Cuối cùng cũng tìm được manh mối về “Tuyển tập nhạc phổ cửu cung”, một trong số đó được cất giữ trong nhà của một ông cụ diễn viên nghiệp dư Côn kịch nhiều năm.
Là một bộ sưu tập các bản nhạc Hí kịch vào thời nhà Thanh .
Lần này Lâm Thanh Nha tới chính là muốn mượn bản lẻ này của đối phương.
Trước khi tới có gọi điện trước, ông cụ biết rõ về danh tiếng của Lâm Thanh Nha và mẹ cô là Lâm Phương Cảnh, đồng thời cũng có thêm sự tôn trọng sâu sắc về Côn khúc thế gia nhà họ Lâm, gần như là không hề do dự khi đồng ý chó đoàn Phương Cảnh mượn bản lẻ này.
Bởi vậy, Hướng Hoa Tụng nhờ Lâm Thanh Nha đích thân tới cửa mượn sách cổ, Đương nhiên là Lâm Thanh Nha vui vẻ đồng ý.
Lúc đến nhà của ông cụ, đối phương vô cùng hòa ái nhiệt tình, thảo luận và nghiên cứu về các xướng đoạn Côn khúc với Lâm Thanh Nha cả một buổi trưa.
Thấy ông cụ hào hứng, Lâm Thanh Nha giúp ông hoàn thành tâm nguyện xướng vài đoạn ông thích, dáng người và ánh mắt khi cô xướng niệm khiến cho ông cụ xem đến vỗ tay tán thưởng mấy lần.
Đến chỗ vui, thời gian như thoi đưa.
Buổi trưa lặng lẽ trôi qua, mắt thấy mặt trời sắp ngả về phía chân trời, ông cụ vẫn chưa nghe đã, cũng không ngại vì đã làm lỡ nhiều thời gian của Lâm Thanh Nha.
Ông kiên quyết muốn đích thân cầm hộp đựng sách cổ tiễn Lâm Thanh Nha đến ngoài sân của biệt thự mình, Lâm Thanh Nha không lay chuyển được ông, đành phải đồng ý.
Kết quả ra khỏi cổng sân biệt thự, cô không gặp Bạch Tư Tư mà lại nhìn thấy Đường Diệc đang dựa vào xe chờ cô.
Người nọ lười biếng dựa vào bên cửa xe với đôi chân dài, không biết hắn đã chờ bao lâu, giống như cái cây bị héo úa vì phơi dưới ánh mặt trời, đứng tại chỗ không cảm xúc.
Cho đến khi nhìn thấy Lâm Thanh Nha, đáy mắt hắn dâng trào cảm xúc, “Chiếc lá” một giây trước còn héo úa lập tức sống lại.
Lâm Thanh Nha dừng bước lại vì bất ngờ.
Khi bình tĩnh lại, cô bất đắc dĩ rũ mắt, xoay người nhìn ông cụ nói: “Cảm ơn vì đã tiễn cháu đến tận đây.
Khi nào sao chép xong nhất định chúng cháu sẽ trả lại nguyên vẹn.”
Lâm Thanh Nha nói xong ngước mắt lên mới phát hiện tầm mắt đối phương vẫn luôn dán ở phía sau cô —— không biết từ khi nào vẻ hiền hòa tươi cười trên mặt ông cụ đã biến mất, thay vào đó là vừa ngạc nhiên lại phẫn nộ.
Đúng lúc bầu không khí im lặng, Đường Diệc đã bước đến cách chỗ Lâm Thanh Nha không xa.
“Cậu ta, cậu ta tới đón cô?” Ông cụ hoàn hồn, run rẩy giơ tay, phẫn nộ chỉ vào Đường Diệc, hỏi Lâm Thanh Nha, “Cô quen cậu ta?!”
Lâm Thanh Nha ngẩn người.
Trong lòng cô dâng lên dự cảm bất an.
Đường Diệc cũng giống thế.
Khi nghe thấy tiếng nói chuyện với nhau, bước chân hắn chậm dần, ánh mắt trầm xuống.
Trước giờ hắn làm việc tùy tiện suồng sã, những năm Lâm Thanh Nha không có ở đây càng không kiêng kỵ cái gì, số người hắn đắc tội đến hắn còn không đếm được, cũng không nhớ được.
E là ông cụ trước mặt này cũng là một trong số đó.
Đường Diệc cực kỳ thông minh, suy nghĩ cũng nhạy, một hai giây sau ánh mắt trở nên lười nhác và điên cuồng, nhìn chằm chằm Lâm Thanh Nha với mười phần ác ý: “Đây không phải tiểu Quan Âm sao, không thích thì không thích, trốn tôi làm gì —— còn khăng khăng trốn tới nơi thế này?”
Ông cụ ngẩn ra, ngay sau đó phản ứng lại, dường như ông cụ cũng không bất ngờ trước biểu cảm và tính tình của Đường Diệc, liếc nhìn Đường Diệc bằng ánh mắt chán ghét, sau đó quay sang nói với Lâm Thanh Nha: “Cậu ta làm phiền cô à? Không sao, quay lại với tôi, lát nữa tôi cho người đưa cô đi —— để tôi xem xem cậu ta có dám đi vào hay không!”
Ông cụ quay đầu lại, “Tiểu Thất!”
“Gâu gâu!!”
Biệt thự của ông cụ nằm biệt lập trong sân, chú chó bảo vệ dắt theo sủa dữ dội, hung dữ giống như muốn bổ nhào về phía trước.
Lâm Thanh Nha ngơ ngác nhìn Đường Diệc.
Người nọ ra hiệu cho cô xong, lập tức lười biếng cụp mắt xuống, khẽ cười nói: “Không vào thì không vào, ai mà thèm vào.”
Hắn đút tay vào túi quần, lười nhác sải đôi chân dài quay trở về.
Kẻ điên vẫn cười tùy tiện và bất tuân, nhưng hắn vẫn cúi đầu, tránh ánh mắt của cô.
Trong lúc đôi mắt kia cụp xuống, sự mất mát gần như chân thật.
Đột nhiên ngực Lâm Thanh Nha nhói đau.
“Đường Diệc!”
Cô gọi hắn mà không hề nghĩ ngợi, sau đó cô nhìn thấy kẻ điên ngước mắt lên.
Giống như không tin nổi và hết sức vui mừng.
Ngực Lâm Thanh Nha ngày càng đau đớn.
Cô có thể khổ sở, tủi thân thay hắn, thay hắn sợ con chó dữ sủa trong sân, thay hắn nhớ đến bóng dáng luôn côi cút cô độc đổ dài dưới đất khi còn bé.
Thế giới này không yêu hắn.
Ai cũng ghét kẻ điên.
Thế nhưng bóng dáng cao dài trở nên ngắn lại, lòng bàn chân quay lại điểm ban đầu.
Nhỏ bé gầy gò, cuộn tròn bên giếng cổ.
Hóa ra kẻ điên giương nanh múa vuốt ấy chỉ là một đứa trẻ đi sai đường.
Nếu được chọn, ai mà muốn làm “kẻ điên”.
“…Đường Diệc.”
Lâm Thanh Nha đau đớn đến sắp khóc, cô vươn tay về phía hắn rồi lại hạ xuống.
Lúc này cô đi về phía Đường Diệc, sau đó chạy về phía hắn.
“Thình thịch.”
Cô ôm lấy eo Đường Diệc.
Đường Diệc đứng cứng đờ tại chỗ, giật mình rũ mắt xuống: “Cô đừng…”
“Không sao.”
Cô dựa vào trước ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập bên trong, cô run rẩy nhắm mắt lại.
Thế giới này không yêu anh, nhưng không sao cả.
Em yêu anh, Đường Diệc.”
------
():Một nhu cầu chưa được đáp ứng của người tiêu dùng hoặc một nhóm khách hàng tiềm năng chưa được mua một hàng hóa hay dịch vụ.
Khoảng trống trong thị trường đại diện cho các cơ hội cho các công ty để mở rộng cơ sở khách hàng của họ bằng cách nâng cao nhận thức và tạo Mời nhắm mục tiêu hay chiến dịch quảng cáo để tiếp cận thị trường chưa được khai thác.
Xác định các khoảng trống trên thị trường là một bước quan trọng trong việc gia tăng thâm nhập thị trường.
(Theo filegi.com)