Dịch: LTLT
Cảm giác ôm ở nhà vệ sinh không tốt lắm, tuy hai người các cậu ôm nhau rất chặt nhưng người khác còn chưa tiến vào thì Khấu Thầm đã buông tay ra.
“Địa điểm này thật sự không có chút không khí lãng mạn nào.” Cậu thở dài.
“Nhưng không khí cuộc sống thì có rất nhiều.” Hoắc Nhiên nói.
Khấu Thầm bật cười, đến bên bồn rửa tay soi gương, sửa sang lại mái tóc: “Đi thôi, về lớp học, tôi còn muốn biết mấy cậu thi như thế nào.”
“Bài thi của tôi chắc cũng được.” Hoắc Nhiên nói.
“Về có thưởng không?” Khấu Thầm hỏi.
“Không có.” Hoắc Nhiên phì cười, “Dù thi không tốt cũng không có ai nói tôi.”
“Thật hâm mộ cảm giác “con vui là được” của nhà cậu.” Khấu Thầm tặc lưỡi.
“Cũng không phải.” Hoắc Nhiên nghĩ một lát, “Thực ra có đôi khi cũng muốn bọn họ mắng tôi.”
“Câu này nói có hơi thiếu đánh nha.” Khấu Thầm nói, “Sao không ăn thịt?” (gốc là “何不食肉糜”, câu nói của Tư Mã Trung (Tấn Huệ đế) phát biểu về nạn đói, ý chỉ không biết toàn diện của sự việc)
“Bây giờ rất ra dáng học sinh giỏi nha.” Hoắc Nhiên nói.
“Tôi là vậy mà.” Khấu Thầm nói.
“Tinh thần này rất tốt.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Lần này quả thực nhóm bảy người tiến bộ không ít, nhận được điểm danh khen ngợi của các giáo viên bộ môn, ngoại trừ Ngụy Siêu Nhân không được trung bình môn Toán ra thì mọi người đều được trêи trung bình cả.
Chuyện này nằm trong dự đoán của Khấu Thầm, trước đây trong nhóm người này, thành tích của cậu là đau đầu nhất mà giờ cậu cũng có thể được trung bình thì người khác sẽ không có vấn đề gì hết.
Lúc nghe thấy biểu dương, trong lòng Khấu Thầm đắc ý không thua gì lúc nhận được thư khen thưởng của cảnh sát.
Sau khi bài thi được phát xuống, cậu xem môn tiếng Anh đầu tiên, cậu phải xem rốt cuộc Khấu Lão Nhị kiếm ra được hai điểm ở chỗ nào.
“Chắc là chỗ này.” Hoắc Nhiên ghé sát vào bên cạnh cậu, cùng nhau xem, “Chỗ này khoanh lại sau đó móc lên.”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu, “Lúc đầu tôi viết s, sau đó kiểm tra cảm thấy không đúng nên sửa lại.”
“Lần sau xóa xong rồi sửa, cậu cố gắng sửa ở bên trêи thế này, nếu như không có ba cậu đi kiểm tra bài thi thì sao? Chẳng phải cậu không được trung bình à?” Hoắc Nhiên nói.
“Không phải là do tôi không đủ kinh nghiệm thi cử sao?” Khấu Thầm nói, “Trước đây thi có khi nào tôi sửa đâu, có thể kiếm gì đó điền vào đã giỏi lắm rồi.”
Lúc dọn dẹp đồ đạc rời khỏi ký túc xá, nhóm bảy người đều vui mừng hớn hở, ai không biết chuyện còn tưởng rằng bọn họ nhận được thông báo của đại học Bắc Kinh, sắp đi đăng ký rồi.
“Có phải hai đứa mày sắp đi chơi không?” Giang Lỗi hỏi Hoắc Nhiên.
“Ừ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
“Đi bao lâu?” Giang Lỗi hỏi.
“Chắc hai ngày, đi lâu sợ gà mờ không quen. Bây giờ thời tiết đang nóng, đạp xe rất mệt.” Hoắc Nhiên nói.
“Vậy về rồi chúng ta lại tụ tập đi.” Giang Lỗi nói, “Củ Cải nói đi biển.”
“Được.” Hoắc Nhiên nhìn HĐLB trêи vòng tay, hành động ɭϊếʍ biển có thể bắt đầu tiến hành rồi. Cậu cười nói, “Có cần ghi chép lại vị của nước biển không?”
“Lưu video.” Ngụy Siêu Nhân nói, “Tri Phàm biết cắt.”
“Cái gì?” Từ Tri Phàm nhìn cậu ta.
“Không biết thì nó có thể học.” Hứa Xuyên nói, “Sau này những chuyện như vầy đều có thể giao cho nó.”
“Tụi mày có thể có chút giác ngộ rằng vốn dĩ tao không nên chơi chung với tụi mày không?” Từ Tri Phàm cười nói, “Lão Viên nói lần này tao bị tụt năm hạng.”
“Đệt.” Giang Lỗi giật mình, “Thật sao?”
“Thật.” Từ Tri Phàm đau đớn gật đầu.
“Quá bi kịch rồi.” Hứa Xuyên nắm chặt tay phải của Tri Phàm, “Tri Phàm.”
“Đau đớn!” Giang Lỗi nắm chặt tay trái của cậu ta.
Sau đó, những người còn lại cũng tới tấp đến, nắm chặt bàn tay, cổ tay với cánh tay của cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.
“Nhưng mà tụi tao sẽ không buông tha cho mày.” Hoắc Nhiên nói.
“Dám chạy sẽ đánh gãy chân mày!” Khấu Thầm mặt lạnh lùng, trừng cậu ta.
Cổng trường đều là phụ huynh và xe đến đón người. Bình thường nhóm bảy người đều tự mình về nhà, nhưng hôm nay đồ nhiều, với lại bọn họ đều đã nói thành tích thi cho người trong nhà biết nên hôm nay phụ huynh đến rất đầy đủ.
Cả đám chào chú, chào dì lẫn nhau, cười đến mức mặt sắp cứng đờ luôn.
Nhưng mà nhà Hoắc Nhiên không có ai đến đón, Khấu Thầm cứ đòi đưa cậu về nhà, vì thế Hoắc Nhiên bảo ba mình đừng đến, sau khi tạm biệt mọi người xong thì lên xe của Khấu Lão Nhị.
Lúc mở cửa sau xe ra, một cái đầu lông xù màu trắng đen chợt vọt đến.
Thở hồng hộc.
“Soái…” Hoắc Nhiên còn chưa kịp chào hỏi xong thì bị Soái Soái vung lưỡi lên trêи mặt, ɭϊếʍ dữ dội mấy cái. Cậu nhảy về sau mấy bước, “Này! Quản con chó ngốc nhà cậu coi!”
“Đến anh ôm!” Khấu Thầm giang rộng cánh tay, Soái Soái từ trong xe duỗi chân ra, nhào lên trêи người cậu.
Cậu ôm lấy Soái Soái, dùng sức xoa lông.
Hoắc Nhiên thở dài, vừa lấy khăn giấy lau mặt, vừa nhìn lông Soái Soái nhảy nhót trong ánh nắng, và cả ánh mắt của mấy nữ sinh xung quanh.
“Lên xe.” Hoắc Nhiên nhỏ giọng nhắc nhở, “Lát nữa không đi được đâu!”
“Hả?” Khấu Thầm quay sang nhìn cậu.
“Soái Soái sắp bị lột sạch rồi!” Hoắc Nhiên đẩy Khấu Thầm, “Cậu…”
“Khấu Thầm! Đây là chú chó mà ông hay đăng trêи tường đúng không?” Đường Duy chạy đến, “Soái Soái phải không?”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu.
“Má ơi!” Ngũ Hiểu Thần giang hai tay vọt đến, “Đầu to… Dễ thương quá!”
Lúc này Khấu Thầm mới hiểu ra câu nói vừa rồi của Hoắc Nhiên là có ý gì.
Soái Soái nhanh chóng bị các học sinh chuẩn bị về nhà ở trước cổng trường bao vây, chưa đến hai giây cậu phát hiện sợi dây không còn nằm trong tay mình nữa, Soái Soái bị một nhóm nữ sinh dắt đến bức tường bên cạnh.
“Tên Soái Soái à?”
“Dễ thương quá, ngoan ghê!”
“Lông cũng dày nữa, Soái Soái, em có nóng không?”
“Để lộ lưỡi rồi, là nóng hay là đang cười vậy?”
Một nhóm nữ sinh bình thường nói chuyện với nam sinh đều hung dữ, lúc này người nào người nấy lại dễ thương với Soái Soái.
Khấu Lão Nhị hạ cửa xe xuống, nói với bọn họ: “Ba đi đến phía trước tìm chỗ đậu xe đã, hai đứa cướp chó về xong thì lên phía trước tìm ba.”
“Dạ.” Khấu Thầm đáp, lại quay đầu nhìn đám người đang vây quanh Soái Soái, “Đệt, phải cướp về sao?”
“Không ngờ đúng không?” Hoắc Nhiên nói, “Sức hấp dẫn của anh đẹp trai Khấu Thầm không bằng một con chó.”
“Trong mắt nhiều nữ sinh, vốn dĩ nam sinh không bằng mèo với chó.” Khấu Thầm lườm Hoắc Nhiên, “Hấp dẫn được cậu là đủ rồi, tôi mặc kệ người khác.”
Hoắc Nhiên cười không lên tiếng.
“Khấu Thầm.” Lý Y Nhất quay đầu lại, cười hỏi, “Soái Soái nghe lời không?”
“Nghe lời.” Khấu Thầm nói.
“Vậy tụi tui gãi nó thoải mái đến như này, ông gọi nó, nó có đi với ông không?” Lý Y Nhất lại hỏi.
“Có.” Khấu Thầm cong khóe miệng.
“Thế thì thử xem.” Đường Duy lập tức thấy hứng thú.
“Tay đừng cầm vòng cổ.” Khấu Thầm nhắc cô, “Sức lớn lắm, lát nữa kéo tay bị thương.”
“Được.” Đường Duy thả tay ra.
Khấu Thầm huýt sáo.
Tai Soái Soái xoay lại, mọi người còn chưa kịp phản ứng thì nó đã vèo một phát chạy đến trước mặt Khấu Thầm, đứng lên, đặt chân lên cánh tay của Khấu Thầm, còn sủa mấy tiếng giống như đòi khen.
“Quaooooo!” Các nữ sinh ngạc nhiên kêu lên, sau đó lấy điện thoại ra.
“Đi đi đi đi.” Hoắc Nhiên chọt eo Khấu Thầm, “Lát nữa lại bị cướp mất!”
“Soái, đi, đi tìm ba.” Khấu Thầm nắm lấy dây, xoay người dẫn Soái Soái chạy về phía trước.
Hoắc Nhiên vội vàng đuổi theo.
Soái Soái vẫn rất thông minh, chạy về trước chừng năm chục mét thì tìm thấy xe của Khấu Lão Nhị, vọt đến cửa xe sủa mấy tiếng.
“Hai người lên trước đi.” Hoắc Nhiên nói, “Tôi sợ nó lại ɭϊếʍ tôi.”
“Nó nhớ cậu đó, thấy cậu nên vui mừng.” Khấu Thầm mở cửa xe, đẩy Soái Soái vào trong, lại đến bên cạnh tai Hoắc Nhiên nhỏ giọng nói, “Nếu tôi không gặp cậu mấy ngày thì tôi cũng muốn ɭϊếʍ cậu.”
“Lên xe!” Hoắc Nhiên lập tức giật mình, quát lên.
Khấu Thầm cười như được mùa, hoàn toàn không có vẻ ngầu ngầu lúc ở trước mặt nữ sinh.
“Vui đến vậy sao?” Khấu Lão Nhị lái xe, “Hoắc Nhiên thi như thế nào?”
“Cũng được ạ.” Hoắc Nhiên cười nói.
“Giỏi hơn con nhiều.” Khấu Thầm nói, “Nhưng mà vốn dĩ cậu ấy đã giỏi hơn con.”
“Tiến bộ nhiều thế này, ba mẹ cháu chắc vui lắm.” Khấu Lão Nhị nói với Hoắc Nhiên.
“Vậy cũng chưa chắc.” Khấu Thầm nói, “Ba cho rằng ai cũng giống như nhà chúng ta sao, thành tích không tốt thì đánh chết, thành tích khởi sắc một chút thì khen lên mây?”
“Nếu con không muốn lên mây thì ba đánh con xuống, thế nào?” Khấu Lão Nhị nhìn cậu ở trong kính chiếu hậu.
“Không cần, con lên mây thêm chút nữa.” Khấu Thầm tặc lưỡi.
“Hoắc Nhiên.” Khấu Lão Nhị nói, “Ba mẹ cháu chắc chắn sẽ mừng, trước đây thành tích cháu không tốt bọn họ không nói không có nghĩa là bọn họ không quan tâm, cách thức khác nhau mà thôi. Cháu tiến bộ, bọn họ chắc chắn vui mừng.”
“Dạ.” Hoắc Nhiên dùng sức gật đầu.
“Có phải hai đứa muốn đi đạp xe không?” Khấu Lão Nhị lại hỏi, “Còn chỗ dẫn thêm người không?”
“Ba?” Khấu Thầm cảnh giác nhìn chằm chằm sau gáy Khấu Lão Nhị.
“Hết chỗ rồi ạ.” Hoắc Nhiên trả lời.
Khấu Thầm rất vui, vỗ chân cậu.
“… Hai đứa bao nhiêu người đi vậy?” Khấu Lão Nhị hỏi.
“Chỉ hai chúng cháu ạ.” Hoắc Nhiên nói.
“Chú với mấy chú nữa cũng muốn đi.” Khấu Lão Nhị không chịu từ bỏ, “Bọn chú…”
“Chú.” Hoắc Nhiên nói, “Bình thường đám nhóc bọn cháu nếu như không phải cực chẳng đã thì sẽ không muốn dẫn theo nhóm mấy ông chú đi chơi đâu.”
“Ai là nhóm mấy ông chú hả? Ai già?” Khấu Lão Nhị gào lên, “Hoắc Nhiên, cháu không phải con trai chú, nếu cháu mà là con trai chú thì sớm muộn cũng chặt hai đứa thành lạp xưởng!”
Khấu Thầm dựa lên người Soái Soái, chân gác lên trêи đùi Hoắc Nhiên, cười một hồi lâu.
Lúc Hoắc Nhiên về đến nhà, mẹ Hoắc đang bận nấu ăn trong nhà bếp.
“Con trai về rồi.” Ba Hoắc thò đầu vào trong nhà bếp nói, “Sắp ăn được chưa?”
“Còn hai món nữa.” Mẹ Hoắc ở trong nhà bếp gọi to, “Nhiên Nhiên!”
“Dạ!” Hoắc Nhiên bỏ đồ xuống đi vào nhà bếp ôm mẹ Hoắc.
“Đi tắm rửa trước đi.” Mẹ Hoắc Nói, “Tắm xong thì đúng lúc ăn cơm luôn.”
“Dạ.” Hoắc Nhiên gật đầu.
Giống như trước đây, ba mẹ cậu đều không hỏi chuyện kết quả thi của cậu, đi họp phụ huynh cũng sẽ không tìm giáo viên nghe ngóng tình huống của cậu.
Cậu mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh ra, uống mấy ngụm: “Thi cuối kỳ lần này thành tích của con rất tốt.”
“Vậy sao?” Ba Hoắc xuất hiện ở bên cửa nhà bếp.
“Tốt hơn học kỳ trước không?” Mẹ Hoắc hỏi.
“Tốt hơn rất nhiều.” Hoắc Nhiên cười, “Không chỉ được trung bình.”
“Thật sao?” Mẹ Hoắc quay đầu lại, trêи mặt có sự ngạc nhiên không che giấu được.
“Ba… xem bài thi nhé?” Ba Hoắc hỏi.
Trước đây trừ lúc cần phải ký tên, ba mẹ cậu đều sẽ không yêu cầu xem bài thi.
“Chờ chút ạ.” Hoắc Nhiên xoay người đến phòng khách.
Không biết vì sao, lúc này cậu chợt thấy chút đắc ý, có niềm vui sướиɠ muốn khoe khoang, muốn đắc ý.
Ba cậu đi theo cậu đến phòng khách, ngồi xuống sô pha, còn lấy mấy cái ly trêи cái bàn trước mặt đi.
Hoắc Nhiên lấy xấp bài thi ở trong ba lô ra đưa cho ba Hoắc, ba Hoắc trải bài thi lên trêи bàn: “Con có thứ gì gọn gàng trong cái ba lô này không?”
“Chắc không có đâu.” Hoắc Nhiên cười hì hì, “Nhét đại vào nên lộn xộn.”
Ba Hoắc không nói gì, đầu tiên xem một lượt kết quả của từng bài thi, sau đó quay sang nhìn cậu: “Dạo gần đây con rất cố gắng. Ba với mẹ con còn thấy lạ, sao bình thường về nhà bài tập chưa đến ngày cuối cùng thì chẳng muốn làm, đợt này về nhà lại làm xong hết bài tập, còn ôn bài nữa?”
Hoắc Nhiên cười không đáp.
“Đúng là… tiến bộ rất nhiều nhỉ?” Ba Hoắc lại nhìn bài thi một lượt, vỗ mấy cái lên vai cậu, lại bóp vai, “Sao bỗng nhiên có động lực học vậy?”
“Cũng là theo mọi người.” Hoắc Nhiên gãi đầu, có hơi xấu hổ, “Khấu Thầm bị ba cậu ấy ép, đánh cược phải được trung bình hết các môn nếu không thì sẽ đưa ra nước ngoài. Sau đó cậu ấy kéo mấy đứa tụi con học cùng, cho nên lần này tụi con đều thi tốt hơn trước đây. Siêu Nhân không được trung bình môn Toán nhưng những môn khác đều được trung bình. À, cũng không phải, Tri Phàm bị bọn con kéo tụt năm hạng, thảm… Tụi con phải mời nó ăn một bữa cảm ơn mới được.”
Ba Hoắc bật cười, một lát sau mới nhẹ nhàng thở ra: “Thực ra thì thành tích con thế nào đều không sao, đương nhiên, giống bây giờ thì càng tốt.”
Hoắc Nhiên im lặng một hồi, nghiêng đầu nhìn ba Hoắc: “Thật ra con rất hâm mộ Khấu Thầm.”
“Sao thế?” Ba Hoắc nghiêng người, hỏi rất nghiêm túc.
“Thì… ba cậu ấy luôn mắng cậu ấy, lúc nhỏ còn đánh cậu ấy.” Hoắc Nhiên nói.
“Con hi vọng ba đánh con sao?” Ba Hoắc có hơi khó hiểu.
“Không không không không, không phải.” Hoắc Nhiên phì cười, suy nghĩ rồi nói, “Con hi vọng ba mẹ có yêu cầu với con.”
Ba Hoắc nhìn cậu, không lên tiếng.
Hoắc Nhiên không biết ba cậu có hiểu ý của mình không.
Một lát sau, ba Hoắc mới cầm ly trà lên uống: “Ba hiểu ý của con.”
“Nên mắng thì mắng, nên đánh thì đánh.” Hoắc Nhiên nói, “Đừng có không nỡ, ba mẹ không đành lòng quá rồi! Đương nhiên…”
Cậu nói được một nửa lại vội vàng bổ sung: “Cũng không thể quá đành lòng giống như chú Khấu.”
Ba Hoắc cười ra tiếng, vỗ sau lưng cậu: “Ba biết, ba biết.”
“Thành tích tốt thật sao?” Mẹ Hoắc bưng canh ra khỏi nhà bếp.
“Bà xem đi.” Ba Hoắc đưa bài thi qua, “Lần này mấy đứa nhóc bọn nó đều tiến bộ không ít.”
Mẹ Hoắc không xem cẩn thận như ba Hoắc, chỉ vừa nhìn vừa cười.
Hoắc Nhiên chống cằm, dựa vào sô pha nhìn bọn họ.
Rất tự hào.
Sau khi ăn cơm xong, Khấu Thầm gọi điện thoại đến, hối thúc hỏi cậu ngày mai mấy giờ xuất phát.
“Chẳng phải nói ngày kia sao? Ngày mai cậu không cần ở nhà ăn mừng chuyện cậu không phải đi nước ngoài với ba cậu, mẹ cậu, chị cậu và anh rể tương lai của cậu sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Về rồi ăn mừng sau.” Khấu Thầm nói, “Tôi xuống bếp mà, làm vịt nấu chanh, ba tôi bảo mấy cậu đến.”
“… Nấu chín không?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Đừng có lạc đề!” Lần này Khấu Thầm rất cảnh giác, không có bị dẫn đi, “Ngày mai, đi chơi! Buổi sáng ba tôi lấy xe tôi đến tiệm bảo dưỡng rồi, vừa mới lấy về.”
“À…” Hoắc Nhiên duỗi người, “Được thôi, ngày mai thì ngày mai, cậu thu dọn đồ của cậu xong là được, ngoại trừ túi tiền với cái túi treo phía sau mà tôi đưa cho cậu thì đừng mang theo gì hết, không đựng được thì đơn giản, đừng mang theo nhiều, đạp không nổi tôi sẽ không đeo giúp cậu đâu.”
“Yên tâm!” Khấu Thầm nói, “Có phải cần một cái lều hai người không?”
“Một người, hai người không đặt vừa.” Hoắc Nhiên nói, “Tự cầm theo lều của mình.”
“Hai chúng ta ngủ riêng?” Khấu Thầm nói, “Có phải đầu cậu bị Soái Soái ɭϊếʍ phẳng rồi không?”
“Lều hai người không cầm theo được! Lúc xếp lại quá lớn!” Hoắc Nhiên gằn giọng.
“Được thôi.” Khấu Thầm rất dứt khoát, không dây dưa nữa, “Biết rồi, một người thì một người.”
Hôm sau Hoắc Nhiên mới biết, vì sao Khấu Thầm lại dứt khoát như vậy, phối hợp như vậy, nghe lời như vậy.
“Mẹ nó.” Hoắc Nhiên kiểm tra đồ trong túi của Khấu Thầm, “Không mang theo lều?”
“Chẳng phải cậu mang rồi sao?” Khấu Thầm nhướng mày.
“Tôi mang của tôi!” Hoắc Nhiên trừng cậu, “Của cậu đâu?”
“Bị Soái Soái xé rồi.” Khấu Thầm nói, “Cậu biết mà, Alaska với Husky, trong nhà có một con thì rất khó bảo đảm đồ vật còn nguyên vẹn…”
“Cút.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu vậy mà để một con chó gánh nồi.”
“Dù sao bây giờ tôi cũng không có lều.” Khấu Thầm nhếch miệng.
“Tôi có.” Hoắc Nhiên nói.
“Không, cậu không có.” Khấu Thầm vội nắm lấy cánh tay Hoắc Nhiên,
Hoắc Nhiên giằng co với Khấu Thầm một hồi, cắn răng, bước lên xe: “Được, hôm nay để cậu xem hai người ngủ lều một người có hiệu quả gì. Nói trước, không ngủ được thì cậu ra ngoài chơi với muỗi!”
“Tôi lại muốn xem, con muỗi nào dám cắn tôi!” Khấu Thầm vỗ tay lái.
____________________
Lảm nhảm: Đếm ngược chương =v=