Edit: Đầu Gỗ
—————
Trong phòng rửa tay.
Từng làn nước mát vốc lên mặt, Cố Niệm nhìn chính mình trong gương phát ngốc.
【 Cô định chạm vào đâu đấy...!tiểu thư? 】
Dư âm của câu nói kia không ngừng vang lên bên tai.
Một chữ mơ hồ không rõ kia, là do ảo giác hay sao mà cô nghe như là "Cố" vậy?
Càng nghĩ càng thấy kỳ quái.
Nếu không phải là ảo giác thì trong lúc quay phim sao Lạc Tu có thể nhầm lẫn mà gọi tên cô? Giống như....!lúc đó người anh gọi là cô chứ không phải là nữ chính Đinh Kiều.
"Cố Niệm, làm gì đứng đờ ra ở đây thế?"
Nhân viên đoàn phim trên mặt đầy ý cười từ đằng sau bước đến.
Cố Niệm đưa tay vốc nước, rửa sạch bọt sữa rửa mặt trên mặt, thuận miệng trả lời người kia:
"Tôi đang nghĩ một số chuyện nên thất thần."
"Tối nay chắc mệt chết cô rồi đúng không, với tính khí của Cảnh đạo không nổ chết người ta mới là lạ."
"Cũng còn đỡ..."
"Úi, sao cô lại tẩy trang hết rồi??" Mình dành bao công sức trang điểm xinh đẹp cho cô ấy kia mà, mặc dù không có lớp trang điểm thì người ta vẫn đẹp....!
Người nói chuyện với cô là chuyên viên trang điểm cho "Đinh Kiều".
Vừa nói cô nàng vừa đi đến nhìn Cố Niệm đang dùng khăn tay lau bọt nước trên mặt, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười cảm khái:
"Haiza cô đúng là được trời cao ưu ái mà, mặt mộc xinh đẹp sẵn rồi, không cần trang điểm vẫn tự tin đi ra ngoài."
Cố Niệm gian manh cười lại với cô nàng: "Không có đâu, chỉ là tôi không thích mùi mỹ phẩm đầy chất hoá học bám lên mặt thôi!"
"Tôi cũng không thích chút nào, nhưng vì muốn đẹp một chút, vì công việc nên chịu thôi." Chuyên viên trang điểm thở dài.
"Diện mạo xinh đẹp tốt thật đó, đỡ tốn một đống tiền trang điểm! Mỗi ngày cô đến đoàn phim cũng không trang điểm thế mà người mến mộ cũng sắp thành một hàng dài luôn rồi, người ta đuổi đến tận bên ngoài phòng rửa tay."
"...?" Cố Niệm càng nghe càng cảm thấy không đúng, hỏi lại cô nàng:
"Người mến mộ? Của ai cơ?"
"Người ta đến đợi trước cửa rồi, ở đây chỉ có hai chúng ta, cô nói xem là của ai?"
Cố Niệm: "..." Đầu bắt đầu đau.
Từ nhỏ cô đã may mắn có gương mặt thanh tú xinh xắn, dáng người cũng ổn.
Bạn thân nói cô đầu óc không tệ, thành tích cũng đứng đầu, một điểm cộng nữa là không phải kiểu nữ thần cao lãnh không thể tiếp cận, cho nên người theo đuổi cũng thật không ít.
Nhưng đó cũng là chuyện khiến cô đau đầu nhất.
Cả gương mặt Cố Niệm không che giấu được ưu sầu thống khổ, chuyên viên trang điểm thấy vậy bật cười:
"Người ta có người theo đuổi ai cũng vui sướng, sao đến lượt cô lại giống như người đòi nợ tìm đến cửa vậy?"
Cố Niệm bứt tóc, lẩm bẩm nhìn ra cửa:
"Cũng đâu khác gì đòi nợ đâu..."
"Hahaha, được rồi, ra ngoài đón chủ nợ của cô đi."
"Chỗ này..." Cố Niệm nhìn quanh bốn phía, "Sao không có cửa sau hay cửa sổ gì hết vậy!"
Chuyên viên trang điểm ôm bụng cười: "Vì trốn người theo đuổi, cô gái bất chấp leo cửa sổ nhà vệ sinh mong muốn giữ mạng...!haha cô được đó!"
"..."
Tìm quanh đó cũng không có biện pháp nào khá hơn, Cố Niệm chỉ đành đi ra ngoài.
Lúc sắp bước ra khỏi phòng rửa tay, trong đầu cô đột nhiên nảy lên chủ ý.
Cô mở túi lấy điện thoại ra, ngón tay dừng trên một dãy số.
Khoảng hai ba giây sau, đầu dây bên kia có người nhấc máy.
"Ơ hay, sao cậu lại nhớ tớ giờ này mà điện—"
"Túttt."
Cố Niệm không chút lưu tình cúp điện thoại sau đó nhanh chân bước ra ngoài.
Ngoài hành lang, quả nhiên có một nam nhân viên nhìn hơi quen mặt đang đứng đó.
Đối phương vừa nhìn thấy Cố Niệm thì hai mắt toả sáng, tinh thần phấn chấn đi đến chào đón.
"Xin chào Cố Niệm, tôi là—
Ba...!hai...!một...!
Cố Niệm âm thầm đếm ngược, cùng lúc đó điện thoại trong túi vang lên.
"Ngại quá." Cô lôi điện thoại ra, gật đầu xin lỗi.
"Tôi có điện thoại."
"Ơ..." Người nọ tiếc hận lập tức đuổi theo.
Cố Niệm nghiêng đầu dùng tóc che lại điện thoại.
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng gào thét như sấm của Lâm Nam Thiên:
"Bà đây vừa ngủ được vài phút thì bị điện thoại của cậu đánh thức, chưa nói được một câu thì đã cúp máy! Có phải cậu đang chơi "Thật lòng hay mạo hiểm" không? Dám nói phải thì bà đây cho cậu chết chắc!"
Mà Cố Niệm đã sớm có chuẩn bị, dùng tay che loa điện thoại đợi bên kia gào xong mới trưng ra vẻ mặt nhu mì thẹn thùng:
"Anh yêu!"
Lâm Nam Thiên: "..."
Lâm Nam Thiên: "?"
Cố Niệm dùng giọng điệu ngọt ngào nói tiếp: "Tối nay em về muộn nhưng không sao đâu, anh đừng lo lắng!"
"?" Lâm Nam Thiên rơi vào sương mù, "Cậu uống say à? Hay là rảnh rỗi sinh nông nổi?"
Cố Niệm mắt điếc tai ngơ, cười càng thêm ngọt ngào: "Vâng, nhận điện thoại của anh em rất vui, mệt mỏi cũng biến mất luôn!"
Lâm Nam Thiên: "Cậu nói chuyện giống người bình thường chút được không, đừng đùa nữa tớ sắp sợ rồi."
Cố Niệm: "Vâng.
Em biết rồi, em cũng yêu anh~~~"
Lâm Nam Thiên: "..."
Xong đời, có phải bệnh của đứa nhỏ này không thể cứu được nữa rồi hay không?
"Anh yêu ngủ ngon! Tối nay em nhất định nhất định mơ thấy anh! Moa~"
Cố Niệm diễn xong một màn tình cảm thắm thiết, trước khi Lâm Nam Thiên nổi điên thì nhanh tay cúp điện thoại nhét vào túi xách.
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link hoặc ghi tên editor, Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn!
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ~~~
Xong một loạt hành động nước chảy mây trôi, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm quay lại nhìn người kia đang hồn vía thất lạc:
"Chào anh, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
"À....!không không, không có chuyện gì..."
Cậu ta miễn cưỡng nặn ra nụ cười, chỉ chỉ túi xách cô.
"Cố tiểu thư vừa nói chuyện với bạn...!bạn trai hả?"
Cố Niệm đương nhiên gật đầu: "Đúng rồi."
Cậu ta tiếc nuối nhìn cô: "Tôi cứ cho rằng Cố tiểu thư còn độc thân."
"Sao có thể chứ." Cố Niệm mặt không đổi sắc bịa chuyện, "Tôi và bạn trai là thanh mai trúc mã, có điều anh ấy đang du học, cuối năm nay mới về nước.
Nếu không phải vì thế thì chúng tôi đã sớm kết hôn rồi."
"Vậy sao...!vậy....!chúc mừng cô..."
Sau đó cậu ta tìm cớ rồi xoay người rời đi.
Cố Niệm còn rất "tốt bụng thấu hiểu lòng người", không có ý nhắc nhở cậu ta rằng hướng cậu ta đang đi là đường cụt.
Dù sao nếu bây giờ cô cùng cậu ta ra ngoài sẽ rất lúng túng.
Thuận lợi giải quyết xong "nợ nần", tâm tình Cố Niệm vui vẻ hẳn lên, nhưng trên mặt vẫn là héo hon lười nhác, cô ngáp một cái, chuẩn bị quay về.
Sau đó là một phen hú vía.
Ở chỗ rẽ cách đó không xa, trợ lý nhỏ của Lạc Tu ôm một bình giữ nhiệt, mang theo khiếp sợ từ trong tối bước ra.
Ánh mắt bi thương cùng sắc mặt phức tạp như bảng màu của cậu làm cho Cố Niệm tưởng rằng chính mình là cô vợ ngoại tình bị bắt gian tại trận của cậu.
Cố Niệm:...?
Gần đây cô bỗng trở thành kiểu người người gặp người thích hoa thấy hoa nở à?
Cố Niệm chần chừ: "Trợ lý Chu, anh định đi đến phòng rửa tay sao?"
Trợ lý lấy lại tinh thần, cậu nhỏ giọng như đè nén đau thương: "Không phải, tôi đem đồ đến cho cô."
Cố Niệm: "?"
"Cái này cho cô." Trợ lý lòng mang phẫn hận lấy bình giữ nhiệt trong tay đưa cho Cố Niệm.
"Không phiền anh đâu, tôi——"
"Cái này là trà Lạc ca đưa cho cô."
"——?"
Lạc ca?
Nói cách khác là....!
Cố Niệm cúi đầu nhìn bình giữ nhiệt trong tay.
Con trai bảo bối đưa cho cô?
Yên lặng một lúc, Cố Niệm lại vào trạng thái cảm động đến sắp rơi lệ.
Con trai trưởng thành, đã biết quan tâm mẹ rồi~~
Đây không phải bình giữ nhiệt bình thường, mà là bình giữ nhiệt chất chứa tình yêu thương của con trai bảo bối đó nha! Nhất định mama sẽ uống hết trà này, một giọt cũng không lãng phí!
Trợ lý nghe nửa câu vừa rồi của Cố Niệm thì ôm lòng căm phẫn, nếu Cố Niệm còn từ chối một lần nữa cậu lập tức đem bình giữ nhiệt này về!
Nhưng cậu chờ rồi lại chờ xem phản ứng của Cố Niệm, chỉ thấy cô cảm động giữ chặt bình giữ nhiệt: "Cảm ơn Lạc Tu tiên sinh giúp tôi nhé, tôi sẽ uống hết!"
Trợ lý xanh mặt.
Quả nhiên cô gái này vẫn chưa từ bỏ ý định với ông chủ nhà mình! Vừa nhắc tới ông chủ thì đôi mắt sáng rỡ!
Nhưng rõ ràng là người đã có bạn trai rồi!
Hồ ly tinh!!!!
Nội tâm trợ lý không ngừng gào thét, không muốn để ý đến người này nữa, cậu hận thù liếc cô cùng bình giữ nhiệt cô đang ôm trong lòng:
"Ờ, cô cứ từ từ thưởng thức."
Cố Niệm cong mắt gật đầu: "Ừa!"
"..."
Trợ lý mặt không cảm xúc bỏ đi, đi đến cuối hành lang, cậu lập tức cong cẳng chạy như bay.
Hừ! Hồ ly tinh này đợi đó cho cậu! Cậu tuyệt đối không thể để cho ý định quyến rũ ông chủ của cô thực hiện được!
Tại phim trường, Lạc Tu ngồi trên ghế dài trong khu vực nghỉ ngơi dành cho diễn viên, khép mắt định thần.
Liên tiếp hai ngày quay cảnh đêm khiến đồng hồ sinh học của anh rối loạn, anh quả thật có chút mệt mỏi.
Nhưng ở trong không gian có thêm người thứ hai, anh vẫn như cũ không cách nào chợp mắt, dù uể oải cũng không ngủ được.
Ngay lúc này trợ lý xông vào.
"Ông chủ!"
Hiếm khi nghe trợ lý gọi anh như vậy, Lạc Tu mở mắt, khẽ hắng giọng:
"Làm sao vậy?"
"Anh tuyệt đối không thể mềm lòng, không thể để Cố Niệm trèo lên giường!"
"..."
Lạc Tu đứng hình, tên ngốc này nói hươu nói vượn gì vậy?
Anh xoa mắt chống lại cơn buồn ngủ.
"Nói bậy gì đó?"
Trợ lý cảm thấy thực oan ức cùng phẫn hận liền tố cáo với ông chủ nhà mình: "Cố Niệm có bạn trai rồi mà còn muốn quyến rũ anh!".