《 Nhật ký dưỡng ngỗng của Manh Chi 》
Thứ năm, tháng năm .
Thời tiết bên ngoài âm vài độ, lạnh chết bé cưng rồi.
Hôm nay lúc gửi trà dưỡng sinh có hỏi Chu Hàm Vũ tình hình gần đây của bảo bối ngỗng tử, cậu ấy nói tháng này con trai không có hoạt động nào hết:) Ngại quá, lúc trước chị đây đánh giá cao truyền thông Định Khách rồi:) Không nên trông cậy vào mấy lão lãnh đạo chỉ biết dùng quy tắc ngầm đó đưa ra được quyết định sáng suốt tìm tài nguyên cho Lạc Tu, đúng là lãng phí thanh xuân quý giá của con trai ta.
Thắp mười ngọn nến nguyện cầu cẩu công ty sớm ngày đóng cửa.
....Không đúng, phỉ phui nói lại, đợi đến ngày con trai bảo bối của ta nổi tiếng, chúc quý công ty rác sớm ngày đóng cửa.
Tháng này bận đến mụ mị cả người, suýt nữa đã quên đi dâng hương cầu phúc, còn có tuần này không có thời gian đi đến viện mồ côi làm từ thiện bằng danh nghĩa con trai bảo bối.
Mỗi tuần tích một chút phúc khí, tích đủ lâu thì nhất định có một ngày con trai sẽ bạo hồng thành minh tinh hạng A!
Đúng rồi, hôm nay là tiết Tiểu tuyết
() Tiết Tiểu tuyết: một trong tiết khí, rơi vào ngày tháng , là ngày tuyết bắt đầu rơi.
Ngày mai phải nhớ dặn dò Chu Hàm Vũ giám sát bảo bối ngỗng tử mặc thêm quần mùa thu.
Thời tiết ngày càng lạnh, mặc không đủ ấm về già sẽ bị bệnh xương khớp mất.
Nói đến trời lạnh, hay là mama đích thân đan khăn quàng cổ cho bảo bối ngỗng tử? Thơ cổ có câu:
Từ mẫu thử trung tuyến
Du tử thân thượng y
() Trích tác phẩm "Du tử ngâm" của nhà thơ Mạnh Giao.
Bạn học Cố trích câu đầu trong bài thơ =)))
Bài thơ gốc:
游子吟
孟郊〔唐代〕
慈母手中线,
游子身上衣。
临行密密缝,
意恐迟迟归。
谁言寸草心,
报得三春晖。
Dịch nghĩa:
Du tử ngâm - Khúc ngâm của người du lãng giang hồ
Mạnh Giao (Thời Đường)
Mẹ từ sợi chỉ trong tay
Trên mình du tử áo may vội vàng
Sắp đi mũi chỉ kỹ càng
Sợ con đi đó nhỡ nhàng trễ lâu
Chút lòng tấc cỏ dễ đâu
Bóng ba xuân đáp ơn sâu cho người.
Nguồn: Trần Trọng Kim, Đường thi, NXB Văn hoá thông tin, .
Được rồi.
Cứ quyết định như vậy đi!
Con trai bảo bối sẽ sớm nhận được khăn quàng cổ nặng trĩu tình yêu của mẹ do chính tay mama đan thôi.
May thay năm nay thành phố K chưa có tuyết rơi, mỗi khi tuyết tan trời lạnh cắt da cắt thịt, một mình đi trên đường cũng rất cô đơn.
Hy vọng có người có thể ở bên cạnh bảo bối trong những ngày như thế.
Đừng sinh bệnh, đừng cô đơn, cũng đừng khổ sở.
Chúc bảo bối dịu dàng nhất của mama vĩnh viễn vĩnh viễn khoẻ mạnh và hạnh phúc.
......
Trong vực nghỉ ngơi của phim trường.
Chu Hàm Vũ đi qua đi lại trước mặt Lạc Tu đang nửa nằm trên ghế cầm cuốn sổ tay bìa da nâu kia, chả biết có gì thú vị mà ông chủ chuyên chú xem đến mí mắt cũng không thèm nâng, hại cậu nín nhịn đến sắp nghẹn hỏng cả người.
Cuối cùng chỉ đành bứt rứt ngứa ngáy làm bộ làm tịch khom lưng ngó qua:
"Cô nàng fan cứng kia của anh đến cùng là viết linh tinh gì đó? Chuyện xưa à? Thú vị không? Em thấy nhá, tần suất anh xem cuốn sổ nhỏ này càng lúc ngày nhiều rồi đấy."
"Cũng không có gì."
Lạc Tu đóng cuốn sổ lại.
Đôi mắt tinh như cú vọ của Chu Hàm Vũ cũng không phụ lòng người mà liếc thấy được một câu [ bảo bối dịu dàng nhất ], cậu tiếc hận đứng thẳng người nhìn Lạc Tu cất cuốn sổ tay "không có gì" kia, lầm bẩm: "Còn cưng như bảo bối vậy à?"
Lạc Tu đưa tay đẩy gọng kính, dây xích vàng mảnh khẽ đung đưa.
"Đâu có."
"Vậy anh cho em xem một chút đi?"
"Không được."
Chu Hàm Vũ: "....." Dịu dàng cái con khỉ á, tất cả đều là giả, giả trân!
Cậu chán không buồn nói xoay người định rời khỏi chốn đau thương này, lại bị người phía sau gọi lại.
"Khoan đã."
"?"
Cậu nhanh chóng quay lại, cho rằng ông chủ lương tâm trỗi dậy mà đổi ý, ai ngờ chỉ thấy Lạc Tu nhấc cuốn sổ trong tay lên lắc lắc:
"Manh Chi cũng là người thành phố K hả?"
Chu Hàm Vũ có chút ngạc nhiên: "Chắc là vậy đi? Trước đây những món cô ấy gửi chuyển phát nhanh đến công ty cho anh hình như đều là chuyển phát nhanh trong thành phố."
"Cô ấy có liên quan đến công ty?"
"Có sao? Em không nghe nói gì hết."
"......"
Cậu lại hi hi cười hỏi: "Lạc ca, anh có hứng thú với Manh Chi đại đại này hả? Nếu anh muốn biết, với quan hệ xã hội của anh muốn tra là tra được rồi không phải——"
"Không cần thiết." Lạc Tu điềm nhiên ngắt lời cậu.
"Chưa nói tới hứng thú, trước đây tôi còn chưa từng nghe qua tên cô ấy."
Chu Hàm Vũ thở dài: "Vâng vâng vâng.
Nhưng mà em đoán fan cứng này của anh cùng không kiên trì được bao lâu đâu."
Lạc Tu không trả lời cậu, một vẻ "tôi đây không thèm để ý".
Chu Hàm Vũ chỉ đành tự nói tự đáp:
"Kể từ khi cô ấy đem cuốn nhật ký này gửi cho anh, số lần tìm em hỏi tình hình gần đây của anh đã sắp tụt xuống bằng rồi.
Ông chủ— anh nói xem, có phải cô ấy gửi cuốn nhật ký này làm kỷ vật chấm dứt tình cảm hay không?"
"......"
Lạc Tu như đang nghĩ đến chuyện gì, nhưng rất nhanh đã rũ mắt, không có hứng thú nghĩ tiếp.
Lúc Cố Niệm đến, con tin 《 Nhật ký dưỡng ngỗng 》của cô đang an an tĩnh tĩnh nằm ngoan ngoãn bên cạnh Lạc Tu.
"Lạc Tu tiên sinh, đi ăn trưa với tôi——"
Cố Niệm chưa kịp nói trọn vẹn câu, dư quang nhìn thấy một đứa con khác của cô bên cạnh Lạc Tu thì im bặt.
Hai ngày nay ngày nào Cố Niệm cũng đến đây tìm anh nên Lạc Tu nhìn cũng thành quen, nghe thấy tiếng cô thì từ trên ghế đứng dậy, ngước mắt lên mới phát hiện cô đang chăm chú nhìn món đồ bên cạnh anh.
Anh hạ tầm mắt nhìn theo ánh mắt cô: "Làm sao vậy?"
"Không, không có gì..." Cố Niệm chột dạ định phủ nhận nhưng lại sợ Lạc Tu nảy sinh nghi ngờ, đưa tay chỉ chỉ:
"À...!tôi thấy anh thường xuyên đọc cái này, xem ra anh rất...!thích nó?"
Cô cũng không dám nhìn vào mắt anh, hỏi xong rụt rụt cổ.
Lạc Tu: "Ở đoàn phim có chút nhàm chán, xem như để giết thời gian."
Ngữ khí này....!nghe không rõ là yêu hay là ghét, Cố Niệm nhẹ nhàng thở ra: "Vậy à....!Kia...!Chúng ta đi thôi?"
"Được."
Chu Hàm Vũ cũng có thói quen mỗi buổi trưa đến nhà ăn giành chỗ đợi Lạc Tu và Cố Niệm đến ăn cơm trưa.
Nhiệm vụ này là Lạc Tu giao cho cậu, khi ấy nghe xong cậu vừa đau lòng chính mình vừa không nỡ nhìn ông chủ đang đắm mình truỵ lạc: Một người không vấn vương hồng trần chẳng những không có lòng phòng bị với tiểu hồ ly tinh đang ra sức mê hoặc, mà còn đưa chính bản thân lên bàn cho người ta gặm.
Sa đoạ, thực sự quá sa đoạ!
Cậu chọn món xong liền ngồi nghiêm nghiêm chỉnh trên bàn như vợ hiền không cam tâm đợi chồng dắt tiểu hồ ly về nhà ăn cơm, mắt nhìn đăm đăm vào cửa nhà ăn.
Hôm nay Chu Hàm Vũ rất không vui, cái nhìn cảnh cáo hồ ly tinh cách xa ông chủ một chút của cậu không có ai đáp lại, tiểu hồ ly tinh kia một ánh mắt cũng không cho cậu, bởi vì—
"Cẩn thận!"
Cổ tay Cố Niệm bị người ta kéo về sau, cô ngơ ngác dừng lại, ngay sau đó liền thấy một nam sinh đang đùa giỡn với một nhóm bạn lướt ngang qua chỗ cô vừa đứng.
Bát canh nóng trong tay đối phương sánh ra ngoài, nguy hiểm sít sao mà đổ xuống mặt đất bên cạnh chân cô.
Đối phương cũng bị doạ sợ không nhẹ, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi không thấy sau lưng có người."
"A...!không có gì, tôi cũng không chú ý..."
Cố Niệm vừa muốn xua tay ra hiệu không sao thì phát hiện có điểm không đúng.
Cô nhìn xuống tay mình, liền nhìn thấy cổ tay bị mấy ngón tay khớp xương thon dài nắm chặt, sau đó hướng về phía Lạc Tu vẫn luôn nhìn chằm chằm nam sinh kia.
Đôi mắt sau thấu kính ẩn nhẫn lạnh lùng, Lạc Tu nhìn thẳng vào nam sinh kia, góc nghiêng lúc này bị ánh sáng khắc lên vài phần sắc bén xa lạ:
"Bưng canh nóng thì nên chú ý nhìn đường một chút.
Nếu xảy ra chuyện thật thì xin lỗi có ích gì sao?"
"Xin lỗi, xin lỗi! Tôi sẽ chú ý mà."
"......"
Đến khi người kia mang theo sợ hãi rời xa ánh mắt dao găm của Lạc Tu thì Cố Niệm mới hoàn hồn trở lại, cô ngẩn ngơ gọi anh:
"Lạc Tu...tiên sinh?"
Lạc Tu bình tĩnh lại, ôn nhuận nhu hoà một giây sau trở lại trong đáy mắt.
Anh xoay người lại: "Cô không sao chứ?"
"Không sao, người ta không đụng trúng tôi."
"Bát canh kia nhìn qua rất nóng, quần áo mùa hè lại vừa mỏng vừa ít, hắt lên người chắc chắn sẽ bị phỏng.
Cho nên vừa rồi tôi quá sốt ruột nên mới——"
Anh thấp giọng, tựa hồ xin lỗi giương mắt nhìn cô.
"Tôi doạ cô sợ sao?"
"......"
Cố Niệm lại ngây người một lúc.
Kia...
Cái kia...!tình huống vừa rồi chính là, con trai bảo bối bởi vì sợ cô bị thương nên mới lo lắng khẩn trương như vậy, thậm chí tức giận đến sinh ra ánh mắt xa lạ trừng người ta làm lòng người sợ hãi?
Huhuhu, thực sự là mẫu tử tình thâm đó, cô không đặt tình yêu nhầm chỗ!
Cố Niệm cảm thấy tuyến lệ của mình sắp online: "Sao tôi lại sợ anh chứ, vĩnh viễn cũng không!"
"Vĩnh viễn..." Lạc Tu nhẹ giọng lặp lại một lần.
Cố Niệm cảm thấy lạ: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Lạc Tu khẽ cười, "Chỉ là cảm thấy mỗi khi nghe hai từ này, đều có một loại cảm giác không thật."
"Vì sao?"
Lạc Tu không trả lời cô.
Nhưng rất nhanh Cố Niệm đã nghĩ ra đáp án, cô vừa đi vừa xoay đầu lại, nụ cười khiến khuôn mặt nhỏ nhắn sáng bừng:
"Anh đang cảm thấy, mỗi khi tôi nói vĩnh viễn đều không thể thực hiện được có đúng không?"
"......"
Ánh sáng lốm đốm rơi vào đôi mắt nâu, con ngươi loang lỗ ánh sáng.
"Anh chờ đó mà xem." Cố Niệm vờ bày ra dáng vẻ hung hăng, sau đó lại cười đến xán lạn:
"Chờ xem nhé! Tôi, Cố Niệm, những chuyện hứa với Lạc Tu vĩnh viễn cũng sẽ không quên."
Lạc Tu cụp mi: "Cho dù có những chuyện không như cô vốn nghĩ?"
Cố Niệm không hề nghĩ ngợi hay chần chừ mà trả lời anh ngay tức khắc.
"Kể cả mọi thứ có không tốt như những gì tôi nghĩ."
Lạc Tu nheo mắt, hỏi cô: "Cô là người nhìn thấu lòng người hay là người dễ bị lừa?"
Cố Niệm: "Tất nhiên là vế trước."
"Phải không?"
Cố Niệm: "Nhưng Lạc Tu tiên sinh và những người khác không giống nhau, ở trước mặt anh tôi dễ bị lừa lắm đấy."
"......"
Lạc Tu không kịp phòng bị mà ngẩn người.
Nhìn cô gái nhỏ chạy đi hai bước, lại phát hiện người phía sau không đuổi theo, cô quay đầu lại liền thấy Lạc Tu ngơ ra.
Cô nghĩ nghĩ một chút:
"Lạc Tu tiên sinh anh sẽ gạt tôi sao?"
Lạc Tu hoàn hồn, khoé môi gợn lên đường cong hoàn mỹ, ánh mắt ôn hoà vô hại:
"Sẽ không đâu."
Truyện chỉ đăng tại Wattpad @daugooo và fb Tiểu Mộc Đầu - 小木头。Mang đi nơi khác vui lòng dẫn link và ghi tên editor.
Đầu Gỗ xin chân thành cảm ơn.
Chúc mí bạn đọc truyện vui vẻ~~~
Thời điểm ba người Cố Niệm ăn cơm trưa xong, bàn sau lưng bọn họ có năm sáu người đến ngồi, hình như là nhân viên tổ đạo cụ ánh sáng, lần lượt bưng khay cơm ngồi xuống.
Mấy người họ chưa ăn được mấy miếng cơm đã nghe thấy có người lên tiếng.
"Tôi ngày ngóng đêm mong cuối cùng cũng đợi được biên kịch Trác cũng trở lại đoàn phim rồi!!"
"Mỹ nữ biên kịch về đoàn phim rồi à?!"
"Không phải mấy hôm trước nghe nói kịch bản của cô ấy được đề cử giải thưởng gì sao? Chưa gì mà quay về đây rồi?"
"Hắc hắc, khí phách của Manh Chi đại đại đó, được đề cử cũng không có hứng thú."
"Hèn chi năm đó cô ấy đang nổi thì lui vòng, thái độ không màng danh lợi này đúng là khác biết với người phàm chúng ta."
"......"
Mấy người họ tám nhảm một hồi, bỗng một giọng nói không mấy thân thiện chen vào: "Thôi đi."
"Ai nói gì đấy?"
"Sao? Không phục Manh Chi nổi danh à?"
"Người ta có thực lực, đừng có mà ganh tỵ."
Người nọ bĩu môi: "Khoan nói đến Trác Diệc Huyên có phải là Manh Chi hay không, chỉ nói chuyện của Manh Chi thôi, lý do năm đó cô ta lui vòng cũng liên quan đến thanh danh đó."
"Hả?"
"Anh biết chuyện năm đó?! Mau mau kể tôi nghe với."
Ban đầu có mấy người bực bội anh ta chen ngang, nhưng vừa ngửi thấy mùi bát quái thì nháo nhào cả lên.
"Khụ, tôi cũng là nghe một người bạn ở Đại học X nói thôi." Anh ta hắng giọng.
"Mấy người cũng biết Đại học X mà đúng không? Bao nhiêu đạo diễn, biên kịch, diễn viên tài hoa từ đó bước ra, năm ấy Manh Chi là sinh viên năm hai của Đại học X đấy!"
"Phắc! Trâu bò vậy á? Manh Chi học Đại học X??? Nhân tài hàng thật giá thật được mạ vàng luôn chứ gì nữa."
"Sao đó thì sao? Nói mau lên!"
"Sau đó mọi người cũng biết rồi đó, cô ấy một đêm nổi tiếng.
Sinh viên đại học X chỉ biết là người trong trường bọn họ nhưng cụ thể là ai thì chỉ vài người biết rõ.
Lúc đó rất nhiều công ty đổ xô muốn ký hợp đồng với cô ta, theo lẽ thường thì đường hoa rực rỡ, tương lai tươi sáng, đáng tiếc...."
"Đáng tiếc cái gì?"
"Đừng có úp úp mở mở nữa, anh nói mau đi."
Anh ta hừ một tiếng, giọng điệu khinh thường:
"Đáng tiếc không bao lâu sau, bị người ta đào ra cô ta là tiểu tam qua lại với một vị giám đốc cao cấp của một công ty truyền thông, vị hôn thê của người ta còn trực tiếp đến trường làm ầm ĩ."
"??? Phắc???"
"Có thật không đó?"
"Không có khả năng đâu, chuyện lớn như vậy sao tôi hoàn toàn không nghe nói gì hết."
"Sao mà cậu nghe được, lãnh đạo của đại học X đè xuống tất cả mọi chuyện.
Danh tiếng của trường đại học nổi tiếng đương nhiên không thể để cho sự tình tiểu tam này phá hỏng rồi, gây nên bao nhiêu lời ra tiếng vào cho nên có tin nào lọt ra đều bị áp xuống hết."
"Vậy sau đó thì sao?"
"Lẽ nào Manh Chi lui vòng là vì..."
"Tin tôi chưa.
Người ta là lãnh đạo công ty truyền thông thì vị hôn thê cũng phải là người có bối cảnh không tầm thường, lúc đó cô ta cũng chỉ là sinh viên nho nhỏ không quan hệ không chỗ dựa.
Hơn nữa sinh viên cả trường đều hóng bát quái, quá áp lực nên cô ta đành thôi học."
"Mẹ tôi ơi, Manh Chi vậy mà là tiểu tam, giấc mộng nữ thần của tôi vỡ tan tành."
"Haizz trước kia tôi còn không nỡ nhìn Manh Chi lui vòng, nếu thật vậy thì cô ta tự làm tự chịu, tiểu tam xứng đáng chết không tử tế."
"Này này, anh ta nói gì các người đều tin vậy hả? Loại chuyện này thật thật giả giả, ai biết sự thật như thế nào, đừng có như ngọn cỏ đầu tường gió chiều nào xuôi chiều đó."
"Cậu có vấn đề gì không, tiểu tam mà cậu còn bênh vực? Bạn tôi bôi nhọ cô ta làm gì, có lợi ích gì sao?"
"......"
Mùi thuốc súng từ bàn phía sau bay tứ tung, Chu Hàm Vũ tràn đầy khiếp sợ quay sang nhỏ giọng:
"Anh nghe gì chưa Lạc ca, bọn họ nói fan cứng của anh là tiểu—"
"Tôi không nghe được gì hết." Lạc Tu đánh gãy lời cậu.
"Nhưng mà cái kia—"
Lạc Tu mắt cũng không nâng, chỉ có thanh âm lãnh đạm truyền vào tai cậu:
"Tôi không cảm thấy khi không có chứng cứ mà bàn luận chuyện của người khác thì có gì thú vị.
Nếu cậu thích loại bát quái này, tôi không quản, nhưng đừng có lôi tôi vào."
"...Xin lỗi Lạc ca, em biết sai rồi." Chu Hàm Vũ uất ức mà nhận sai.
Lạc Tu đưa mắt nhìn về phía đối diện, cô gái nhỏ mi nhăn mày nhíu đến gắt gao, một bộ dáng vô cùng khó chịu trầm mặc không nói một lời.
"Cố tiểu thư, trong người không khoẻ à?"
"A?"
Cố Niệm nghe thấy có người gọi mình thì ngẩng đầu, trong đầu nhảy qua câu hỏi của Lạc Tu sau đó lắc lắc đầu nhỏ:
"Không có.
Chỉ là bọn họ làm tôi nhớ tới..."
Lạc Tu hơi nhíu mi: "Cô cũng thích loại bát quái này?"
Đúng lúc này Cố Niệm lại nói tiếp câu nói vừa rồi bị ngắt quãng:
"Tôi nhớ tới, tôi còn chưa chọn xong quà sinh nhật cho anh nữa!"
Lạc Tu: "......?"
Nhưng mà, liên tưởng kiểu này, sao cô ấy có thể nghĩ đến được hay vậy?.