Liễu Dung Nghiên vẫn theo thói quen cũ giúp đỡ người làm dọn dẹp nhà cửa và tưới nước cho cây.
Sau khi hoàn thành xong mọi việc, cô đi về phòng để chuẩn bị kế hoạch cho chuyến đi tình nguyện sắp tới.
Cô mở máy tính lên, chỉ vừa mới nhấp vào mục ghi chú thì điện thoại đặt ở tủ đầu guồng đã reo lên.
Màn hình hiện ra một số điện thoại xa lạ, là một người không nằm trong danh bạ và lịch sử cuộc gọi của cô.
Không hiểu vì sao ngay khi người bên kia gọi đến, tiếng chuông đổ lần thứ hai, trái tim cô dâng lên một nỗi sợ hãi và bất an không tên, nó đang dần gặm nhấm cô.
Liễu Dung Nghiên bắt máy, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói dồn dập, có phần gấp gáp và khẩn trương của một người đàn ông trung niên: "Thiếu phu nhân, máy bay của cậu chủ gặp tai nạn.
Cô mau trở về nhà chính đi!"
Đôi mắt màu trà của cô thoáng dao động, nổi lên từng đợt sóng ngầm như phong ba bão táp kéo đến.
Trên mạng xã hội đã hiện lên tin tức về chiếc máy bay gặp tai nạn vào chín giờ sáng, không rõ thương vong bao nhiêu.
Bàn tay cô run rẩy, hốc mắt ê ẩm, một vị mặn đắng chát trào ra từ cổ họng.
Hô hấp của cô dồn dập, điện thoại đã ngắt kết nối.
Cô lại vội vàng gọi điện cho chị gái của anh.
"Dung Nghiên, ông nội lên cơn đau tim, tình hình rất nguy kịch.
Em đến bệnh viện đi!"
Đó là câu nói đầu tiên cô nghe được sau khi Phó Ngọc Yên nghe máy.
Liễu Dung Nghiên đứng cũng không vững, nhấc thân thể nặng nề chạy xuống lầu.
Tài xế đã đứng đợi sẵn, trên mặt ông ấy là vẻ nuối tiếc và đau xót.
Chiếc xe đi qua không biết bao con phố, khắp nơi đều là thông tin về vụ tai nạn kinh hoàng kia.
Theo điều tra ban đầu, nguyên nhân xuất phát từ việc cơ trưởng đã phạm phải lỗi kĩ thuật nghiêm trọng, không tập trung khi lái.
Đã có đến hơn năm mươi nạn nhân tử vong được tìm thấy tính đến hiện tại.
Suốt quãng đường đi từ biệt thự đến bệnh viện, Liễu Dung Nghiên chỉ cảm thấy hai tai mình ù đi, mọi âm thanh bên ngoài đều không rõ ràng.
Cô nhớ đến anh, nhớ đến những buổi sáng anh đứng ở góc bếp nhìn cô nấu ăn, nhớ cả những cử chỉ dịu dàng và đầy tôn trọng của anh dành cho cô.
Một người đàn ông tốt như thế, làm sao có thể?
Tài xế dừng xe trước cổng bệnh viện, thư ký của ông cụ Phó đã xuống tận nơi để dẫn cô tới phòng chăm sóc đặc biệt của tập đoàn.
Ông cụ Phó hơi thở yếu ớt, trên mặt đeo ống thở nằm trên giường bệnh.
Nước da người da vốn không khỏe mạnh nay càng tái nhợt hơn.
Ở hành lang có đến mười tám vệ sĩ túc trực, canh giữ nhằm đảm bảo an toàn cho ông cụ.
Liễu Dung Nghiên ngồi ở bên ngoài, thần trí cô không cách nào tỉnh táo lại được.
Rõ ràng sớm hôm nay hai người họ còn vui vẻ dùng bữa cùng nhau.
Phó Ngọc Yên lặng lẽ nhìn cô, cũng không biết nên dùng cách gì để an ủi tâm trạng cô lúc này.
Cô là vợ của Phó Liên Ngạo, mặc dù hai người họ kết hôn không có tình yêu.
Nhưng cô ấy biết, em trai mình vô cùng quan tâm và tận tâm chăm sóc người vợ trên danh nghĩa.
Tính cách của Phó Liên Ngạo, cô ấy hiểu rất rõ.
Có thể Liễu Dung Nghiên không yêu em trai của cô ấy, nhưng chắc chắn trong lòng cô sẽ chất chứa những nỗi niềm khó tả.
Phó Ngọc Yên ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô, giọng nói nghẹn ngào đầy bi thương: "Dung Nghiên, em trai của chị thật sự...!đã không quay về nữa."
Đó là đứa em trai được cô ấy chăm sóc từ khi còn là đứa trẻ sơ sinh.
Hình ảnh cậu bé năm sáu tuổi vụng về dỗ dành chị gái bằng một viên kẹo vị chanh mãi mãi khắc ghi trong lòng cô ấy.
Liễu Dung Nghiên không nói gì, cô gục đầu xuống đầu gối, trái tim trống rỗng, thỉnh thoảng lại dâng lên chút nhoi nhói.
Khi anh đi, ngoài trời đầy nắng vàng.
Chỉ một tiếng sau, gió nổi lên rồi.
Người đàn ông cô cứ ngỡ sẽ sống cùng cả cuộc đời đã chìm xuống đáy biển sâu.
Hành lang vang lên những tiếng nghị luận, bàn bạc của đám người mang danh người thân của anh.
Ngoại trừ Phó Ngọc Yên, không một ai đau lòng vì anh cả.
Nước mắt của cô tràn ra, từng giọt rơi xuống nền nhà lạnh lẽo.
Xung quanh lạnh lẽo như nơi cực Bắc băng giá.
Lòng người làm sao có thể nguội lạnh như thế? Anh ấy đã nỗ lực biết bao nhiêu vì bọn họ, vậy mà chỉ có một vài người thật sự thương xót cho anh.
Nụ cười gian xảo và thỏa mãn của hầu hết bọn họ là tiếng sét đánh thẳng lên người cô, tất cả đều cho cô biết một sự thật rằng không có bất kỳ tin tức nào về chồng cô được tìm thấy.
Liễu Dung Nghiên chợt nhớ ra gì đó, cô lảo đảo đứng dậy, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống.
Cũng may là Phó Ngọc Yên đã kịp thời đỡ được cô.
Nhìn thấy em dâu mình như vậy, một người phụ nữ cứng rắn như Phó Ngọc Yên cũng không kiềm được nước mắt.
Cô ấy ôm chặt cô, sợ rằng cô sẽ làm ra hành động nguy hiểm đến bản thân.
Phó Ngọc Yên để cô dựa vào vai mình, cố giữ bình tĩnh: "Dung Nghiên, ông nội đã thành ra như vậy rồi.
Em đừng quá xúc động, chị không thể mất thêm người thân nào nữa."
Liễu Dung Nghiên không vùng ra, không làm loạn.
Cô nhẹ giọng nói: "Chị, vẫn chưa có thông tin chắc chắn, Liên Ngạo sẽ không sao.
Em muốn đến Cục cảnh sát.
Anh họ của em đang ở Los Angeles, em sẽ nhờ trợ giúp của anh ấy."
"Chị, chúng ta đừng mất hi vọng!".