Liễu Dung Nghiên chuyển đồ của mình sang phòng nghỉ dành cho người nhà, chỉ có Phó Liên Ngạo ở chung phòng với ông cụ Phó.
Sức khỏe của ông cụ có tiến triển tốt nhưng bác sĩ không khuyến khích xuất viện sớm.
Tuy nhiên, cả ông cụ, chị em Phó Liên Ngạo đều không yên tâm để ông ở lại bệnh viện này.
Dù nó có thuộc quyền sở hữu của ông nhưng hiện tại nhà họ Phó đã không còn hòa thuận như trước nữa.
Sáng hôm sau là ngày ông Phó ra viện, trời không có nắng gắt, chỉ là hơi lạnh một chút.
Thư kí và vệ sĩ của ông cụ đã đợi ở trước cổng bệnh viện từ sớm.
Phó Liên Ngạo cố thuyết phục ông chuyển về sống cùng với anh nhưng ông không đồng ý.
Liễu Dung Nghiên không biết lý do là gì, chỉ nghĩ rằng ông cụ không nỡ xa nơi đã gắn bó nhiều năm.
Mà người ông nội mà cô kính trọng đang ra sức dạy bảo cho cháu trai mình phương pháp để đi vào trái tim của phái nữ.
Ở phương diện tình cảm, ông cụ có nhiều kinh nghiệm hơn Phó Liên Ngạo.
Ông kéo anh vào một góc rồi nhét vào trong tay anh hai tấm vé đặc biệt của công viên trung tâm thành phố.
Số lượng vé ra vào khu vực đặc biệt chỉ giới hạn mười vé, ông đã phải huy động hết lực lượng nhân viên dưới trướng để săn tìm nó nhanh nhất nhằm tạo cơ hội cho thằng cháu trai.
Ông cụ vỗ mạnh vào vai Phó Liên Ngạo, mặt mày hớn hở nói: "Ông chỉ giúp cháu đến đây thôi.
Có chiếm được trái tim cháu dâu của ta hay không là dựa vào năng lực của cháu đấy."
Phó Liên Ngạo dựa lưng lên gốc cây, đôi mắt hơi híp lại, cũng không rõ là đang có cảm xúc gì.
Nhưng nhìn thấy anh nhận hai tấm vé, ông cụ liền hiểu hình bóng của Liễu Dung Nghiên đã có một vị trí quan trọng trong trái tim của cháu trai mình.
Liễu Dung Nghiên đỡ ông cụ lên xe, nói lời tạm biệt với ông.
Chiếc xe lăn bánh rồi dần dần mất hút trên đường lớn.
Thấy cô gái mãi không có phản ứng lại, chỉ chăm chăm nhìn theo bóng xe đã sớm biến mất.
Phó Liên Ngạo chậm rãi bước đến, duỗi tay ôm eo cô, kéo cô lại gần mình hơn.
Cô ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt ẩn chứa một màn sương mơ hồ.
Phó Liên Ngạo khoác chiếc áo ấm trên tay lên người cô, cẩn thận kéo khóa lên giúp cô giữ ấm.
"Ngoài này lạnh lắm, đừng để bị cảm."
Hàng lông mi dài khẽ rũ xuống, đôi mắt ánh lên tia nước và sự biết ơn.
"Cảm ơn anh, Liên Ngạo."
"Chỉ cảm ơn suông vậy sao?"
Liễu Dung Nghiên ngẩng mặt nhìn anh, đôi môi anh đào mím chặt.
Cô không hiểu anh muốn gì từ cô.
Phó Liên Ngạo cười, anh nắm lấy tay cô, dắt cô đi.
Cả một quãng đường không nói lời nào.
Ấy vậy mà cô gái nhỏ vẫn ngoan ngoãn đi theo anh, không có bất cứ một câu hỏi thắc mắc hay nghi ngờ nào.
Hai người dừng chân trước công viên giải trí lớn nhất thành phố.
Liễu Dung Nghiên mờ mịt nhìn anh, lay lay ống tay anh rồi hỏi: "Chúng ta đến đây làm gì vậy ạ?"
Phó Liên Ngạo đưa vé cho bảo vệ, anh quay đầu, ghé sát vào tai cô, cất giọng trầm khàn từ tính: "Dẫn vợ anh đi thư giãn đầu óc.
Có muốn vào không?"
Cô quan sát công viên một lúc, quả thật trong lòng dâng lên sự hứng thú và hào hứng.
Lúc nhỏ, cô đã từng có khoảng thời gian vui vẻ ở đây cùng gia đình.
Nhưng sau đó không hiểu là vì lý do gì, tần suất cô và ba mẹ đi chơi cùng nhau càng ít đi.
Mà dường như có sự trống vắng ở vị trí nào đó.
Suy nghĩ vài phút, Liễu Dung Nghiên gật đầu.
Ông cụ Phó rất tâm lý, hiểu rõ cô không quá thích nơi đông người nên ông đã mua hai vé VIP cho hai người họ.
Trò chơi nhiều hơn và không gian cũng thoải mái hơn nhiều.
Liễu Dung Nghiên không yếu đuối như vẻ bề ngoài, cô chọn những trò chơi có độ mạo hiểm cao nhất ở đây ví dụ như tàu lượn siêu tốc, lướt sóng,...
Phó Liên Ngạo không có ý kiến gì, chỉ cần cô vui là đủ.
Những người khác có can đảm chọn nhưng lúc chơi cũng không kìm được sự sợ hãi.
Vậy mà cô gái nhỏ tưởng chừng một cơn gió đủ để cuốn đi lại cực kì bình tĩnh, háo hức đến nỗi hét lên trong sự thích thú.
Cô gái hoàn toàn buông bỏ vẻ bề ngoài hiền dịu trở thành một đứa trẻ vô tư và hồn nhiên vô cùng.
Cô dẫn anh đi rất nhiều nơi, cũng không để ý đến việc Phó Liên Ngạo trộm đan tay vào tay cô.
Bàn tay lớn của anh bao bọc những ngón tay trắng hồng.
Sự đối lập rõ ràng tựa như cà phê và sữa tươi, màu đen và trắng.
Trải nghiệm hết các trò chơi cũng là khi màn đêm buông xuống.
Những ánh đèn đủ loại màu sắc chiếu sáng cả công viên.
Một quả cầu lấp lánh khổng lồ được đặt ở vị trí trung tâm tạo ra một khoảng không gian rực rỡ đối lập với vùng trời đen kịt nơi xa xa.
Ban đêm là lúc được chiêm ngưỡng toàn cảnh thành phố tấp nập từ góc độ trên cao.
Cô gái nhỏ quyết định chơi trò chơi cuối cùng là vòng quay mặt trời.
Thời gian đếm ngược đến đúng bảy giờ tối, một quả pháo hoa được bắn lên bầu trời.
Một giây sau, tiếng nổ đinh tai vang lên khắp cả một vùng trời.
Hàng ngàn quả pháo được bắn lên tạo ra những hình dạng rất đáng yêu như cây nấm nhỏ, chiếc ô, chú thỏ con.
Cảnh tượng tráng lệ và sáng chói lóe lên trong phút chốc rồi vụt tắt đi, để lại những đám khói mờ ảo.
Liễu Dung Nghiên áp trán lên cửa, đôi mắt sáng ngời bắt trọn từng khoảng khắc tuyệt đẹp của bầu trời.
Thật rực rỡ!
Cô không kìm được lòng mà cảm thán một câu: "Đẹp quá!"
Liễu Dung Nghiên chợt quay người, nắm lấy tay anh kéo dậy.
Phó Liên Ngạo phải cúi đầu mới có thể đứng được ở bên trong.
Cô gái nhỏ mỉm cười ngọt ngào với anh, chỉ tay lên cửa rồi nói: "Liên Ngạo, pháo hoa thật đẹp!"
Phó Liên Ngạo ngắm nghía sườn mặt tinh xảo tựa viên ngọc quý được mài giũa bởi bàn tay nghệ nhân của cô rồi mới nhìn sang bầu trời đầy pháo hoa ngoài kia.
Anh hạ giọng đến mức thấp nhất, nhưng cũng đủ để cô nghe thấy.
"Đúng là rất đẹp!"
Cảnh đẹp, người còn đẹp hơn gấp vạn lần.
"Dung Nghiên..."
Anh đột nhiên gọi tên cô.
Liễu Dung Nghiên xoay người lại, khuôn mặt góc cạnh như tượng tạc của anh sát gần đến.
Đôi môi mang theo nhiệt độ ấm nóng và hơi thở của người đàn ông chạm nhẹ lên cánh môi mềm mại của cô.
Xúc cảm không mãnh liệt, mạnh mẽ như lời người khác nói mà chậm rãi, nhẹ nhàng như chuồn chuồn chạm nước.
Cô sửng sốt, không kịp tiếp thu được sự việc vừa diễn ra.
Cánh tay cô chống trước ngực anh, cố gắng đẩy anh ra.
Nhưng cho dù có dùng bao nhiêu sức lực, cô vẫn không thể lay chuyển được vị trí của người đàn ông trước mặt.
Anh tựa như một cây tùng cao lớn và vững chãi sừng sững giữa trời thu.
"Liên, Liên Ngạo?"
Phó Liên Ngạo không quan tâm đến sự chống cự của cô, bàn tay di chuyển ra phía sau cổ, giữ lấy khớp cổ mảnh mai, mơn trớn làn da nơi ấy.
Liễu Dung Nghiên bị anh vuốt ve thì khẽ rùng mình, cô vội vàng muốn tránh thoát.
Nhưng mái tóc ngắn của anh nhẹ nhàng cọ qua cổ rồi trực tiếp gục đầu trên vai cô.
Anh chìm vào niềm vui bất tận vì trộm được chút mật hoa nho nhỏ nhưng tâm tư cũng đã bị vạch trần trước mặt cô.
Giọng nói của anh giống như những chàng hoàng tử trong truyện cổ tích mà thuở nhỏ cô từng mơ tới, trầm ấm, thâm tình và nghiêm túc:
"Bé Nghiên, anh thích em!"
"Anh muốn theo đuổi em, bất chấp cả nguyên tắc của bản thân, danh dự để yêu em."
"Anh muốn là bóng cây che chở em, là cây cầu đá nâng bước em đi suốt cuộc đời này."
Liễu Dung Nghiên đỏ lựng cả mặt, trái tim không có sự rung rinh của thiếu nữ, chỉ cảm thấy quá mức khó xử.
Cô chần chừ một lúc, âm điệu mang theo giọng mũi và sự áy náy dễ dàng nhận thấy: "Liên Ngạo, xin lỗi anh..."
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ thích một người.
Dù cho anh thật sự quá tốt.
Ánh mắt Phó Liên Ngạo khẽ thay đổi nhưng cũng rất nhanh trở nên bình thường.
Anh che miệng cô lại, rất phóng khoáng mà nói: "Xin lỗi gì chứ? Anh là đàn ông, em chưa thích anh vậy thì lại tiếp tục theo đuổi đến khi em thích mới thôi."
Như sợ chưa đủ ý, anh lại nói thêm: "Cả đời này chỉ dùng để theo đuổi em.
Đến khi hai ta trở thành những cụ ông cụ bà, anh vẫn theo đuổi em."