Ngày hôm sau, Liễu Dung Nghiên thức dậy trên chiếc giường êm ái quen thuộc.
Cô cọ mặt vào chú gấu bông to bằng nửa người của mình.
Thư giãn gân cốt một hồi bằng các hoạt động như duỗi cánh tay, gập bụng, plank, cô mới chợt nhớ ra tối hôm qua chồng của mình đã đến đây, còn ngủ cùng giường với cô.
Ấy vậy mà hiện giờ chỉ mới sáu giờ sáng, cô đã không thấy anh đâu cả.
Liễu Dung Nghiên ngơ ngác nhìn quanh, hắng giọng gọi: "Liên Ngạo, anh đang ở trong phòng tắm sao?"
Không có người hồi đáp.
Cô toan đứng dậy, xỏ dép bông màu trắng vào chân rồi đi xuống lầu.
Mới đi tới hàng lang tầng hai, cô đã ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt của thức ăn.
Quả nhiên là anh đang ở trong này.
Phó Liên Ngạo đang đeo tạp dề vào bếp, trên tay anh đang cầm một nhúm rau thơm nhỏ và chiếc kéo.
Động tác của anh rất thành thục và chuyên nghiệp, lúc xào rau cũng không để rơi vãi dù chỉ là một cọng ra ngoài.
Liễu Dung Nghiên bừng tỉnh khỏi sự mông lung, cô nhẹ nhàng bước đến ôm lấy thắt lưng của anh.
Cô gái nhỏ thấp giọng nói: "Giờ vẫn còn sớm mà, sao anh không nghỉ ngơi thêm chút nữa?"
Mấy ngày nay công việc của anh rất bận rộn, phải lo lắng cả vấn đề nội bộ của gia tộc, gương mặt kém sắc đi trông thấy.
Với tư cách là một người vợ, Liễu Dung Nghiên đau lòng không thôi.
Phó Liên Ngạo quay người đối diện với cô, anh cẩn thận nâng khuôn mặt của cô lên, trong mắt tràn ra ý cười ôn hòa, dịu như mặt hồ ngày thu.
"Bé cưng, anh muốn nấu bữa sáng cho em và ba mẹ.
Dĩ nhiên phải dậy sớm hơn rồi."
Dù sao anh cũng phải nhân cơ hội này chiếm được cảm tình của ba mẹ vợ.
Sau này cô thỏ con có muốn rời xa anh, e rằng cũng là một chuyện khó nhằn.
Ông bà Liễu vừa đi xuống đã nhìn thấy một màn thân mật của đôi vợ chồng trẻ.
Phó Liên Ngạo ôm chặt con gái của họ trong vòng tay.
Đôi mắt tựa như lang sói chốn thương trường ấy đang nhìn cô bằng tất cả sự yêu thương và chiều chuộng.
Mặc Yên Chi thậm chí còn có suy nghĩ, tình cảm trong đôi mắt kia không khác gì khi chồng mình nhìn con gái.
Bà huých nhẹ bả vai của chồng mình, khẽ thì thầm: "Xem ra quan hệ của hai đứa nhỏ rất tốt."
Thật ra, ban đầu bà không hề đồng ý khi gia đình đề cập đến hôn ước này, chỉ là con gái chấp nhận thì bà cũng không tiện để xen vào quyết định của cô.
Mặc Yên Chi vẫn luôn lo lắng cho cô công chúa của mình sẽ phải chịu cực khổ khi làm dâu nhà hào môn.
Bởi vì bà hiểu rõ hơn ai hết sự khắc nghiệt ở đó không hề kém gì với chốn thâm cung thời xưa.
Hai người không lên tiếng mà đến bên bàn ăn rồi ngồi xuống.
Lúc này, Phó Liên Ngạo mới phát giác ra sự xuất hiện của ba mẹ vợ.
Mà Liễu Dung Nghiên cũng đỏ mặt theo bản năng đẩy anh ra.
Anh và cô cùng chuẩn bị phần còn lại của bữa sáng, nhanh chóng bưng đồ ăn đặt lên bàn.
Liễu Thừa An mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm vào người con rể hiếm khi có dịp được gặp mặt này.
Ông thừa nhận anh rất có tố chất của người lãnh đạo, cũng là một người có trách nhiệm.
Nhưng nếu hỏi ông rằng có đủ xứng với con gái ông hay không? Vậy thì câu trả lời chắc chắn là không.
Phó Liên Ngạo chẳng qua chỉ là người xuất sắc nhất trong những người ông để mắt tới, chứ chẳng phải là lựa chọn duy nhất.
Phó Liên Ngạo cũng vô cùng tự tin mà nhìn thẳng vào sự dò xét của ba vợ.
Mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người đàn ông tỏa ra xung quanh khiến ai nấy đều ái ngại.
Mặc Yên Chi vội kéo áo chồng mình, nháy mắt với ông ra hiệu cho ông tiết chế lại cảm xúc một chút.
Liễu Dung Nghiên ngồi bên cạnh anh, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay anh, ánh mắt kiên định.
Cô nói chuyện bằng khẩu hình miệng với anh: "Đừng sợ! Em sẽ bảo vệ anh."
Phó Liên Ngạo cười, thầm nghĩ sao cô bé cưng của anh lại có thể đáng yêu đến thế?
Nếu Phó Liên Ngạo đã thấy thì không có lí do gì mà Liễu Thừa An không bắt gặp được cảnh này.
Lửa nóng trong lòng muốn phun trào nhưng thấy con gái dung túng cho anh như thế thì cũng không dám tỏ thái độ.
Bữa ăn sáng diễn ra không mấy vui vẻ giữa hai người đàn ông.
Còn cô và mẹ thì trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Mặc Yên Chi gắp đồ ăn vào bát của cô, quan tâm hỏi han: "Dung Nghiên, sức khỏe con mới hồi phục, phải chú trọng chế độ dinh dưỡng một chút."
Cô mỉm cười gật đầu, ngoan ngoãn trả lời: "Con cảm ơn mẹ ạ."
Dùng bữa xong, cô chưa kịp nói gì thì đã thấy anh bị ba mình gọi vào thư phòng, cũng không biết là có chuyện gì quan trọng.
Liễu Dung Nghiên mặc dù tò mò nhưng sẽ không làm ra hành động như nghe lén.
Cô biết, ba sẽ không làm hại anh.
Bên trong thư phòng không khí không được thoải mái cho lắm, nói đúng hơn là cực kì ngột ngạt.
Đủ để siết chết người khác đến nỗi người làm vừa bưng trà vào đã phải vội chạy ra ngoài.
Liễu Thừa An ném lên bàn một xấp giấy tờ, lạnh lùng nói: "Phó Liên Ngạo, cậu không nghĩ mình nên giải thích về bài báo và bức ảnh này sao?"
Đây đều là những tin tức liên quan đến scandal tình ái mấy ngày nay của anh và nữ diễn viên hạng B.
"Không có gì để giải thích ạ."
Bức ảnh đó là thật nhưng tin tức trong đó mỗi chữ đều là bịa đặt.
Mà nữ diễn viên kia lại chính là nàng vợ nhỏ của người anh em tốt của anh.
Cuộc trò chuyện trông có vẻ thân thiết kia là vì lúc đó bọn họ đang đề cập đến chuyện người anh em kia của anh giở trò giận dỗi với vợ mình, bỏ nhà đi bụi chưa về.
Không ngờ rằng lại có tay săn ảnh chụp lén được cảnh đó, gây ra một cơn chấn động toàn thành phố như vậy.
Phó Liên Ngạo bình tĩnh đối diện với ánh nhìn sắc bén của ba vợ.
Anh không sợ ông mà ngược lại là vô cùng kính trọng.
Để dạy dỗ ra một cô con gái như vợ của anh, chắc hẳn ông phải là một người có tấm lòng cương trực và thẳng thắn.
Liễu Thừa An khẽ "hừ" một tiếng, chỉ tay lên chiếc ghế cạnh đó bảo anh ngồi xuống.
Ông không phải kiểu người không hiểu lí lẽ, thiếu suy nghĩ.
Nếu tin đồn là thật thì với tính cách của ông cụ Phó đã sớm cho nó chìm xuống rồi.
Trong phòng nhất thời im lặng.
Mãi một lúc sau, Liễu Thừa An mới thở dài, lên tiếng: "Liên Ngạo, cậu từng yêu một cô gái bảy năm đúng không? Viên Tuệ nhỉ?"
Anh gật đầu.
"Cô gái đó vừa mới bị tai nạn giao thông, xung quanh không có người thân nào..."
Lần này anh lập tức đáp trả: "Vậy thì liên quan gì đến con vậy thưa ba?"
Anh biết, ông làm thế là để thăm dò tâm tư của anh.
Tất cả đều là vì cuộc sống tương lai tốt đẹp của cô gái nhỏ.
Người cha già đang sợ anh vương vấn tình cũ, đối xử không tốt với bảo bối của ông ấy.
Tuy nhiên, ông đã sai, bé thỏ con không chỉ là bảo vật của nhà họ Liễu, mà còn là nguồn sống của mọi tế bào trên cơ thể của anh.
"Thưa ba, ngay từ giây phút tiến lên lễ đường cùng Dung Nghiên, con đã xác định tương lai chỉ có duy nhất mình cô ấy."
"Bởi vì con là đàn ông, đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của một người chồng."
Phó Liên Ngạo ngừng lại, ngẩng cao đầu nhìn ông, kiên định nói:
"Dung Nghiên là vợ của con, cũng là cô gái mà con muốn yêu thương, dùng mọi thứ để trân trọng và bảo vệ."
Sự xuất hiện của cô gái nhỏ ấy đã làm trái tim lạnh giá của anh xao động.
Từ cử chỉ, lời nói, tính cách hay nụ cười của cô đều là chất xúc tác.
Mùa thu năm anh ba mươi tuổi, một tình yêu thầm lặng đâm hoa kết trái.
Thái độ của anh vừa chân thành vừa tha thiết, không hề ẩn chứa sự mưu toan lợi ích hay giả dối lọc lừa.
Liễu Thừa An không thể không chấn động.
Cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong đôi mắt sâu thẳm của Phó Liên Ngạo không có khả năng là diễn kịch.
Nó xuất phát từ sâu trong nội tâm của anh.
Là trái tim vốn đã cằn cỗi sỏi đã một lần nữa được con gái ông tươi mát, chăm sóc..