Phó Liên Ngạo không đến thư phòng mà đưa tất cả văn kiện cần xử lý tới phòng ngủ của cô.
Kể từ ngày xác định quan hệ, anh và cô đã như những đôi vợ chồng khác, cùng chung chăn gối.
Anh không vội làm việc mà muốn đợi cô bé con tắm xong, dỗ cô ngủ rồi mới tính đến việc của tập đoàn.
Đã hơn một tiếng trôi qua nhưng cô vẫn chưa từ phòng tắm trở ra.
Có chút không hợp lý!
Bé con của anh chưa bao giờ tắm lâu như vậy, nhiều nhất cũng chỉ ba mươi phút là cùng.
Phó Liên Ngạo đứng dậy, đi về phía phòng tắm, anh gõ cửa, gọi cô: "Bé cưng, em tắm xong chưa?"
Không trả lời.
Anh lờ mờ nghe thấy tiếng thở dốc khó nhọc phát ra từ bên trong.
"Vợ ơi!"
"Bé yêu!"
Phó Liên Ngạo gần như không bình tĩnh nổi, anh lùi về sau mấy bước, lấy sức đạp tung cửa phòng tắm ra.
Vừa mở cửa đã thấy cô gái nhỏ ngồi co ro một góc, cô ôm chặt bụng, cố đè ép cơn đau.
Mái tóc dài vì mồ hôi chảy ra mà dính chặt lên mặt cô, trông tiều tụy đáng thương vô cùng.
Anh khuỵu một chân xuống, bế cô lên đi ra ngoài rồi đặt cô ngồi lên giường
Liễu Dung Nghiên nắm chặt cánh tay anh, cô đau đến đầu óc choáng váng, sức lực cạn kiệt.
Cô khẽ nói: "Chồng ơi, bụng đau..."
Cô không phải kiểu người thường xuyên làm nũng với người khác.
Nhưng ở trước anh, cô dường như vẫn là cô bé tuổi mới lớn, tùy ý nũng nịu, muốn được anh chăm sóc, chiều chuộng.
Bệnh đau bụng kinh của cô rất nghiêm trọng, bác sĩ cũng từng kê đơn để giúp giảm đau, dặn cô nên chú ý kiêng kị khi đến kì sinh lí.
Anh ngồi xổm trước mặt cô, để cô nằm xuống giường, bàn tay to rộng luồn vào trong lớp áo ngủ của cô.
Phó Liên Ngạo giúp cô xoa bụng, còn cố tình làm nóng tay của mình trước rồi ấn lên bụng cô.
Trong mắt anh đều là khuôn mặt tái nhợt không sức sống của cô khiến anh đau lòng không thôi.
"Bé yêu, rất nhanh sẽ không đau nữa."
"Vợ ngoan nhé, anh xoa bụng cho em."
"Không đau, không đau.
Bé ngoan nằm yên, cố chịu một chút."
Giọng điệu của anh cực kì dịu dàng, tựa như cái nắng đầu xuân ấm áp lại tinh tế, đẹp đẽ, ai ai cũng đều yêu thích.
Cô gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn dựa dẫm vào chồng của mình.
Anh để cô gối đầu lên chân anh, tay vẫn không ngừng xoa bóp vùng bụng dưới của cô.
Liễu Dung Nghiên hé mắt, nhìn thấy ánh mắt lo lắng và căng thẳng của anh.
Cô xoay người, rúc mặt vào lòng bàn tay còn lại của anh, áy náy nói: "Chồng, em xin lỗi."
Anh còn bao nhiêu việc phải xử lý, vậy mà cô lại làm phiền anh.
Phó Liên Ngạo cúi đầu hôn lên trán cô, nhịn không được nhéo mũi cô một cái, anh nhẹ giọng nói: "Muốn em làm phiền thật nhiều còn không được."
Người đàn ông luôn vụng về trong việc chăm sóc người khác như anh lại chỉ muốn được cô làm phiền, được cô tùy hứng mà làm nũng.
Hàng mi dài của anh rũ xuống hòa cùng ánh đèn vàng nhạt của phòng ngủ, biến thành mĩ cảnh nhân gian.
Phó Liên Ngạo kiên nhẫn giúp cô xoa bụng, đút từng thìa nước ấm cho cô.
Cơ thể của cô không biết nghe lời chút nào, mãi một hồi lâu cơn đau mới có dấu hiệu thuyên giảm.
Anh rút khăn lau mồ hôi cho cô, lại hỏi: "Còn đau nữa không em?"
Liễu Dung Nghiên lắc đầu, giọng chẳng khác gì tiếng cánh bướm đập nhẹ: "Đỡ hơn rồi ạ."
Không đỡ cũng bắt buộc phải đỡ, đâu thể để anh xoa giúp cô mãi được.
Phó Liên Ngạo sờ sờ tóc cô, cũng leo lên giường nằm bên cạnh cô.
Cô gái nhỏ như người dưới nước bắt được phao cứu sinh, cô ôm chặt eo anh không buông.
Cái đầu nhỏ vùi sâu vào ngực anh, hơi thở đều đặn nhịp nhàng.
Chưa bao lâu đã chìm vào giấc ngủ say.
Anh để cô gối lên cánh tay mình, tay còn lại vẫn không quên nhiệm vụ xoa nhẹ bụng dưới cho cô.
Những tài liệu quan trọng cứ thế bị anh lãng quên.
Cả đêm anh không chợp mắt một cái, sợ rằng chỉ cần mình ngủ quên lỡ như cô bé con lại đau thì biết phải làm sao.
Cô rất hiểu chuyện, sẽ lại giấu anh một mình chịu đựng.
Mà Phó Liên Ngạo không hề dễ chịu với điều đó.
Quyết định ngủ cùng với cô là việc rất đúng đắn, bởi vì đêm hôn nay mưa rất to, còn có sấm sét.
Mặc dù được anh bảo bọc trong lòng nhưng thi thoảng cô vẫn sẽ nhíu mày, miệng lẩm bẩm mấy câu không rõ lời.
Anh thừa nhận mình rất đau lòng, hận không thể gánh hết mọi bi thương thuở ấu thơ cho cô.
Giá như gặp cô sớm một chút thì tốt rồi.
"Bé ngoan, sau này sẽ không đau nữa.
Anh sẽ thay em chặn lại mọi thứ."
Mọi đau thương, mọi thách thức của cuộc đời này, chỉ cần là hướng đến cô bé của anh, anh đều sẽ thay cô dùng cơ thể gánh chịu.
Anh trân trọng cô, là lời thề cả quãng đời còn lại.
Không có người thứ hai.
Sáng sớm tinh mơ, Liễu Dung Nghiên thức dậy đã không thấy Phó Liên Ngạo bên cạnh.
Ngoài ban công có tiếng nói chuyện điện thoại.
Xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt, cô nhìn thấy sườn mặt sắc sảo đầy nam tính của anh.
Mà dường như công việc không thuận lợi nên biểu cảm trên mặt anh có chút tức giận xen lẫn sự lạnh lẽo cực điểm.
Liễu Dung Nghiên nhẹ nhàng bước đến gần anh, vòng tay qua ôm anh.
Lực của cô rất nhẹ, từ đầu đến cuối cũng không nói lời nào, không phát ra tiếng động.
Những lời nói chết chóc đã gần thốt lên thành tiếng đành phải nuốt lại, Phó Liên Ngạo cúp máy, xoay người ôm cô.
Anh khom người hôn nhẹ khóe môi cô, bên tạ vang lên tiếng cười khẽ trầm thấp: "Bé mèo nhỏ bám người quá đi."
Dung Nghiên cũng cười, càng ôm chặt anh hơn, tự nhiên mà làm nũng: "Chồng ơi."
"Hửm?"
"Em đói rồi."
"Vào phòng tắm đánh răng rửa mặt trước nhé? Anh xuống lầu hâm lại đồ ăn."
Liễu Dung Nghiên buông tay, phút chốc giữa hai người đã có khoảng cách nhỏ, cô gật nhẹ đầu, lí nhí đáp: "Vâng ạ."
Phó Liên Ngạo không để cô đi ngay, đột nhiên nắm lấy tay cô, kéo cô đến gần.
Anh cúi thấp đầu, cụng vào trán cô một cái, bàn tay không trật tự mà nhéo má cô.
"Đây là tiền công cho bữa sáng hôm nay.
Mau đi đi vợ!"
Cô gái nhỏ hơi tức giận, xoa xoa cặp má vừa bị anh "hành hạ".
Nhưng sau đó hình như nghĩ được điều gì, cô nghiêng đầu nhìn anh, nở một nụ cười nguy hiểm.
Liễu Dung Nghiên kiễng chân, hôn một cái lên má anh rồi chạy đi.
Bước chân tung ta tung tăng, được vài bước lại quay người nhìn anh, đuôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết.
Phó Liên Ngạo ngẩn người đứng bất động một chỗ.
Một lúc sau, anh đưa tay chạm lên vị trí cô vừa hôn, nhìn cánh cửa đóng lại khóe môi nhếch lên thành độ cong hoàn mĩ.
Anh cười, ý cười từ đuôi mắt lan đến tận khóe miệng, ăn mòn cả lí trí và trái tim anh..