“Bác sĩ, tình trạng của em gái tôi thế nào rồi?”
Cửa phòng cấp cứu vừa mở, Phó Liên Ngạo đứng bật dậy đi tới.
Giọng điệu không giấu nổi sự lo lắng và hoảng sợ.
Bác sĩ điều trị cởi khẩu trang, thần sắc có vài phần nhẹ nhõm hơn: “Đã không sao rồi.
Cũng may là chỉ bị tạt ở sau lưng, tình trạng không quá nghiêm trọng.”
Liễu Dung Nghiên thở ra một hơi, cơ mặt căng cứng được thả lỏng.
Cả cơ thể cô đến bây giờ mới tìm lại được một chút sức lực để lên tiếng: “Bác sĩ, chúng tôi có thể vào với con bé không?”
“Chỉ cần không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bệnh nhân là được.”
“Cảm ơn bác sĩ!”
Cố Trì Thương cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày, ngay cả một chút cử động cũng không có, tựa như một cái xác không hồn.
Mái tóc rũ xuống che đi biểu cảm trên gương mặt anh khiến người ta chỉ có thể nhìn thấy hai bên sườn mặt sắc sảo, lạnh lùng.
Phó Liên Ngạo vỗ vai anh ta, nói: “Con bé đã không sao rồi.”
Đến lúc này, Cố Trì Thương mới có phản ứng, ánh mắt ngừng lại trên cửa phòng cấp cứu, cổ họng anh ta khô khốc, giọng khàn đặc: “Tôi muốn ở đây với Ánh Ánh.”
Mặc dù không đưa ra yêu cầu trực tiếp nhưng anh vẫn hiểu được ý của Cố Trì Thương.
Phó Liên Ngạo thở dài, gật đầu: “Vậy tôi đưa Dung Nghiên về trước.
Lát nữa lại ghé qua.”
Nhìn bộ dạng mất hồn, sắc mặt tái xanh của cô vợ nhỏ.
Phó Liên Ngạo không biết bản thân nên làm gì mới tốt, chính anh còn cảm thấy đầu óc rối tung.
“Nghiên Nghiên, anh đưa em về nhé?”
Liễu Dung Nghiên lắc đầu, khẽ đáp: “Em muốn ở lại với Ánh Ánh.”
“Đã có Trì Thương rồi.” Phó Liên Ngạo vỗ nhẹ đầu cô, trầm giọng khuyên nhủ: “Vợ ngoan nào, chúng ta về nhà trước.
Bây giờ nhiều người ở đây cũng không làm được gì.
Đợi tình hình Ánh Ánh ổn định rồi lại đến, được không em?”
Cánh môi mỏng của cô run run, mấp máy không nói lời nào.
Mãi một hồi lâu sau, dường như đã trải qua sự đấu tranh tâm lý rất gay gắt, cô gật đầu đồng ý theo anh về nhà.
Ở trên xe, Liễu Dung Nghiên nhớ lại khoảnh khắc người phụ nữ kia lao đến chỗ mình, tiếp sau đó là cảnh tượng Diệp Mộc Ánh vì cô mà bị thương.
Nếu không phải tại cô, sẽ không có chuyện tai hại như thế xảy ra.
“Liên Ngạo, người phụ nữ lúc nãy anh đã bắt được chưa?”
Đôi mắt Liễu Dung Nghiên trở nên sắc bén và tàn nhẫn, vẻ bạo ngược không hề che đi, lộ hoàn toàn ra bên ngoài.
Động đến người thân của cô, tuyệt đối sẽ không có cái kết tốt đẹp.
Dù sao thì Liễu Dung Nghiên mà mọi người thường hay nhắc tới không chỉ có một bộ mặt.
Cô không phải thánh nhân, càng không phải tiên nữ lòng ôm thiên hạ, có thể bỏ qua cho tất cả.
Người mà cô yêu quý, ai cũng không được phép làm hại.
Phó Liên Ngạo khoác áo khoác lên người cô, xoa xoa lòng bàn tay của cô để giúp cô ủ ấm, thành thật nói: “Đã bắt được rồi, là Lạc Kỳ.” Anh tiếp tục xoa, ngữ điệu nghiêm túc, không mang theo chút tình cảm nào: “Bé yêu, em muốn làm gì cũng được.
Chỉ cần em không chịu thiệt, mọi thứ đều có anh thay em gánh vác.”
Cho dù trời có sập xuống, sông cạn núi mòn, anh đều sẽ vì cô mà thu dọn hết mọi hậu quả.
Liễu Dung Nghiên chỉ là vợ của anh, không phải tiên nữ nhỏ thanh thuần xinh đẹp, bắt buộc phải lương thiện như những gì người khác muốn.
Nếu cô không phải ánh trăng sáng mà là bầu trời âm u, vậy thì Phó Liên Ngạo sẽ trở thành đàn quạ đen vì cô canh giữ cả nền trời.
“Anh đừng dung túng cho em quá.” Cô dựa vào người anh, thanh âm mềm mại, nhỏ nhẹ.
“Vợ của anh, dù cho có diệt cả thế giới, anh cũng ủng hộ em.”
Liễu Dung Nghiên cười khẽ, vờ mắng: “Dẻo miệng!”
Phó Liên Ngạo giữ lấy gáy cô, hôn lên khóe môi cô.
Trán anh cọ cọ vào vầng trán trơn bóng của cô vợ nhỏ: “Lát nữa nếu em muốn trả thù giùm Ánh Ánh, hứa với anh không được để mình bị thương.”
Ánh mắt cô sáng ngời, hàng mi dài cong vút chớp chớp, ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi ạ.”
Khi Liễu Dung Nghiên nói chuyện thường có thói quen nhìn vào mắt người khác chăm chú, đôi mắt vừa to vừa sáng, kết hợp cùng sự hút hồn tỏa ra từ đó khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng chỉ muốn nâng niu trong tay.
Phó Liên Ngạo ôm eo cô, cằm tựa lên vai cô, rũ mắt nói: “Chồng của em chỉ muốn em mãi mãi bình an bên cạnh anh ấy.”
Tận cùng ngày mai, vĩnh viễn không tách rời.
Không có sinh ly, cũng không có tử biệt.
Về đến Vân Cảnh Viên, Phó Liên Ngạo đưa cô vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
Sau đó, anh lập tức đeo tạp dề lên, nấu món cháo cá mà cô thích ăn nhất.
Khói cháo tỏa lên nghi ngút, phòng bếp ngập trong hương thơm lừng của hành lá.
Cháo chín, Phó Liên Ngạo múc từng thìa ra chén nhỏ cho cô.
Chợt, một vòng tay gầy ốm ôm thắt lưng anh.
Một bên má của cô áp vào tấm lưng rộng, vững chãi của anh, ngọt ngào khen ngợi: “Chồng em thật giỏi!”
Bị cô vợ nhỏ xinh đẹp kch thích, Phó Liên Ngạo nhấc cô lên bằng một tay, đè cô trên tủ bếp.
Nụ hôn chuyển từ phơn phớt đến dịu nhẹ và cuối cùng là buông thả trong hơi men tình yêu cuồng nhiệt..