Còn có fan hỏi: 【Em Trai nhận làm người phát ngôn mới cho thức ăn cho chó à?】
Một số fans khác còn cố ý bình luận ngay bên dưới bài đăng này.
【Chúc mừng Em Trai trở thành người phát ngôn mới!】
【Hóng phát ngôn thức ăn cho chó của Em Trai quá. Hahaha, lần đầu tiên mong ngóng một cái quảng cáo như vậy.】
【Phát ngôn thức ăn cho chó của nhãn hiệu nào vậy? Là nhãn hiệu của vợ chồng Bá tổng à? (đầu chó)】
Có fan không hiểu rõ chân tướng, ngây thơ hồn nhiên hỏi: 【Mọi người đang nói gì vậy? Tôi vừa hỏi nhân viên làm việc của studio, bên đó nói Em Trai đâu có nhận làm người phát ngôn cho nhãn hiệu thức ăn cho chó nào đâu?】
Ngay lập tức có fans trả lời: 【Nhìn chi tiết ảnh mà Em Trai đăng kìa, mèo con và cá muối là chỉ tổng tải cách vách @Phó Dĩ Hành và phu nhân tổng tài @Tương Tương Thích Ăn Đường đấy, cả Weibo chỉ có một tên như vậy.】
Giang Nhuy: “…”
Cũng không biết bài đăng này của cậu ấy mắc phải từ khóa nào mà một thương hiệu bán thức ăn cho chó nổi tiếng cũng chạy đến bình luận bên dưới.
Thức ăn cho chó thương hiệu Dogo: 【Em Trai nhận làm phát ngôn thức ăn cho chó không? Rất mong được hợp tác nha.】
Bình luận này vốn chìm nghỉm trong một đống bình luận khác, nhưng sau đó lại bị một fan tinh mắt phát hiện và chụp ảnh màn hình gửi vào nhóm quyên góp ủng hộ Giang Nhuy.
Các fan còn nôn nóng hơn cả Giang Nhuy, đồng tâm hiệp lực đẩy bình luận này lên đầu tiên.
【Em Trai mau nhìn xem! Phát ngôn mới của em đến rồi!】
【Em Trai, bắt lấy phát ngôn mới!】
【Thức ăn cho chó thật đến rồi! Mau bắt lấy!】
Giang Nhuy: Không hề muốn lên tiếng.jpg
Giang Nhuy tức tối tắt Weibo.
Đúng lúc này, người đại diện bỗng nhiên gửi tin nhắn Wechat đến: “Nhận làm phát ngôn thức ăn cho chó không?”
Giang Nhuy theo phản xạ có điều kiện gõ chữ một cách vô cùng kích động: “Không nhận! Không nhận! Không nhận! Đánh chết cũng không nhận!”
Người đại diện: “Không phải hỏi cậu, tôi đang hỏi Bé Kẹo.”
Giang Nhuy: “…”
Bé Kẹo là tên thú cưng của cậu ấy.
Không sai, từ khi đoạn clip ngắn “Chó tiếp thị cũng có mùa xuân” này hot sau một đêm, Bé Kẹo – nhân vật chính của tập một cũng trở thành “hot dog” trên mạng, thậm chí còn có mấy triệu fans. Từ đó trở đi nó còn nhận được đồ chơi, đồ dùng và quần áo để làm phát ngôn cho thú cưng.
Giang Nhuy gửi một biểu tượng cảm xúc “Từ chối” rồi lạnh lùng trả lời lại: “Đang nghỉ lễ mà phát ngôn cái gì? Nghỉ lễ không bàn chuyện công việc, bóc lột nhân viên là vi phạm luật lao động đấy, muốn bàn thì đợi nghỉ Tết xong hãy bàn!”
Người đại diện không thèm để ý: “Cậu cân nhắc lại xem? Nhãn hiệu này là nhãn hiệu lớn có tiếng, được ra giá cao, điều kiện cũng có thể thương lượng.”
Người đại diện: “Phải rồi, họ còn nói sẽ cung cấp cho cậu thức ăn cho chó trọn đời nữa.”
Giang Nhuy: “Nói sai rồi, là cung cấp cho Bé Kẹo.”
Giang Nhuy: “…”
Block cho rồi.
Mà thôi không xem nữa, mắt không thấy tim không đau.
Giang Nhuy dứt khoát thoát ra khỏi Weibo, vừa mới tắt màn hình khóa, đột nhiên màn hình hiện lên một tin mới từ APP.
Cậu nhìn phần giới thiệu sơ lược của tin tức, sau đó nhấp mở.
Khi nhìn thấy bài viết hoàn chỉnh, cậu bất giác ngây ra.
“Hả? Đây chẳng phải là…”
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Nhuy vừa từ phòng vệ sinh đi ra đã vội vã tìm Giang Tầm.
Cậu thấp giọng nói: “Chị, có thể qua đây với em một lát được không?”
“Em đột ngột như vậy rốt cuộc là có chuyện gì?” Giang Tầm có chút ngờ vực.
Giang Nhuy nhanh chóng kéo Giang Tầm sang một bên, sau đó đưa điện thoại qua: “Chị, chị xem cái này đi!”
Giang Tầm cúi đầu, ánh mắt hướng đến màn hình điện thoại.
Là một bài báo mới.
Lượng thông tin trên tiêu đề vô cùng phong phú.
《Chủ tịch cũ của tập đoàn Giang thị ngoại tình với người nổi tiếng trên mạng, nghi là do biến cố hôn nhân. Công ty mới rơi vào khủng hoảng về vốn, Đông Sơn lại thất bại một lần nữa?》
Giang Tầm nhìn lướt qua nội dung tin tức, nắm bắt một vài câu từ quan trọng.
“Ngoại tình với người nổi tiếng trên mạng, Tiểu Y Hoa Hoa bị vạch trần.”
“Người vợ đang gửi đơn ly hôn lên tòa án…”
“Bên đầu tư rút vốn, chuỗi vốn đầu tư của công ty mới bị đứt gãy…”
Môi Giang Tầm hơi cong lên.
Xem ra chuyện của chị tiến triển rất thuận lợi.
Giang Nhuy đứng một bên nói: “Người nổi tiếng trên mạng tên Tiểu Y Hoa Hoa này chẳng phải là bạn gái của Lâm Lạc Châu đó sao? Em nhớ trước đây cô ta còn muốn gài bẫy em, sao có thể qua lại với bác…”
Mạch suy nghĩ của Giang Tầm bị giọng nói của cậu kéo trở lại. Cô trả lại điện thoại cho cậu ấy rồi hời hợt nói: “Đừng quan tâm đến ông ta, ông ta tự làm tự chịu thôi.”
Giang Nhuy lại thấy hơi lo lắng: “Như vậy không sao chứ? Sẽ không ảnh hưởng đến chị và chị Giang Lăng chứ?”
Giang Tầm nói: “Yên tâm, bọn chị đều có chừng mực.”
Cô đổi chủ đề: “Bánh chẻo sắp được rồi, em ra bàn ăn đợi đi, đợi một chút là có thể ăn rồi.”
“Được.”
Mười phút sau, bánh chẻo đều được bưng lên bàn ăn.
Ngoài bánh chẻo ra còn có mấy món ăn bình dân, sắc hương vị đều có cả.
Cho đến khi ngồi trước bàn ăn, Giang Nhuy vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Không ngờ bữa ăn đoàn viên đầu tiên trong năm nay lại ăn ở nhà của Phó Dĩ Hành và Giang Tầm.
Cậu ấy có một cảm giác trải nghiệm rất lạ.
Bánh chẻo được bày ra ba đĩa, lần lượt là bánh chẻo thịt dê, bánh chẻo thập cẩm và bánh chẻo thịt với ngô.
Bánh chẻo vừa ra lò, còn nóng hôi hổi.
Giang Nhuy phụ trách gói bánh chẻo thịt dê, nhân bánh là do Phó Dĩ Hành và Giang Tầm chuẩn bị. Ban đầu cậu tưởng rằng tay nghề của mình không ổn, bánh chẻo sau khi gói xong sẽ ảnh hưởng đến mùi vị của bánh.
Giang Nhuy dùng đũa gắp lên một cái bánh chẻo rồi thử cắn một miếng, lớp vỏ bị cắn vỡ, nước canh từ trong bánh chảy ra, trong phút chốc cậu bị bỏng đến mức không ngừng hà hơi.
Giang Tầm nói: “Không cần ăn vội vàng như vậy, bánh chẻo còn nhiều mà.”
“Chị, em không…”
Giang Nhuy không ngừng thổi, đợi đến khi bánh chẻo nóng ở mức vừa phải thì cậu lại đưa vào miệng. Cậu ngạc nhiên nhận ra bánh chẻo mà mình gói có mùi vị không tệ.
Ngày Tết được ăn bánh chẻo do mình tự gói quả nhiên rất có ý nghĩa.
Trong lòng cậu có cảm giác rất thành tựu.
Nếu có thể ngó lơ cuộc trò chuyện ở bàn ăn của Phó Dĩ Hành và Giang Tầm…
Phó Dĩ Hành hỏi: “Hôm đó em nói có chuyện cần bàn bạc với anh, là chuyện gì vậy?”
Được anh nhắc, Giang Tầm mới nhớ ra chuyện hôm đó.
“À phải rồi, chẳng phải mấy hôm trước em đã gửi bộ tranh mà em vẽ qua Weibo rồi sao?” Giang Tầm mau chóng nói tóm gọn chuyện hôm đó một lượt: “Hôm đó người phụ trách của hoạt hình Thu Thu đã tìm em, nói muốn ký quyền biên soạn của bộ truyện tranh này.”
Phó Dĩ Hành nhướn mày, biết rõ còn cố hỏi: “Bộ truyện nào?”
Không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy.
Giang Tầm giật mình, cô nghe ra ý trêu đùa trong lời nói của anh, mặt cô nóng bừng lên, giả vờ tức giận đánh anh một cái: “Anh thật đáng ghét mà, thì là…” Cô dừng lại một chút, sau đó chuyển tầm mắt: “Mèo con và cá muối đó.”
“Sau đó thì sao?” Phó Dĩ Hành mặt không biến sắc hỏi.
Giang Tầm nói: “Em vẫn chưa chắc chắn, muốn hỏi ý kiến của anh.”
Phó Dĩ Hành cười: “Anh thấy rất được.”
“Rất được?” Giang Tầm kinh ngạc: “Không còn… Ý kiến nào khác sao?”
“Hoạt hình Thu Thu là công ty hoạt hình có tâm trong ngành này, tiêu chuẩn sáng tác và đãi ngộ đều thuộc top đầu.” Phó Dĩ Hành nói: “Nếu em thấy thích hợp thì ký đi.”
Anh dừng lại một chút: “Chuyện em nói muốn bàn bạc với anh chính là chuyện này sao?”
Giang Tầm hơi gật đầu: “Phải, có vấn đề sao?”
Phó Dĩ Hành nhìn kỹ cô một lượt: “Không có.”
Vẻ mặt Giang Tầm đầy nghi ngờ: “Này Phó Dĩ Hành, giọng điệu của anh là có ý gì?”
Phó Dĩ Hành điềm tĩnh nói: “Là có ý vui mừng.”
“Sao em không nghe ra.”
Phó Dĩ Hành nhìn về phía đĩa bánh chẻo gần đó rồi chuyển chủ đề: “Phải rồi, hình trái tim này là ai nặn ra vậy?”
Sự chú ý của Giang Tầm bị chuyển hướng, cô cũng nhìn về phía đĩa bánh chẻo.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía Giang Nhuy.
Giang Nhuy vội vàng gắp chiếc bánh chẻo hình trái tim lên rồi ăn một miếng hết sạch, lại bị bỏng đến nỗi không ngừng trách móc.
Cậu vừa hà hơi vừa ậm ợ giải thích: “Em chỉ cảm thấy giữa mèo con và cá muối thiếu cái gì đó, nên tiện tay nặn một cái.”
Chủ đề này quá gượng gạo, khi cậu thở bình thường lại liền vội vàng chuyển chủ đề: “Phải rồi, chị, anh rể, năm mới vui vẻ.”
“Ừm, năm mới vui vẻ.”
Giang Tầm không khỏi bật cười.
Cậu nhìn qua Phó Dĩ Hành, lại nhìn qua Giang Tầm, đột nhiên có cảm giác sai sai.
Trông thật giống một nhà ba người.
Sau này cục cưng ra đời phải chăng cũng sẽ giống bây giờ?
Lúc ăn bánh chẻo, tuyết bên ngoài đã dần ngừng rơi.
Thành phố B sau trận tuyết có khung cảnh tuyết phủ trắng xóa, nhìn ra xa là một màu trắng thuần khiết.
Ăn bánh chẻo xong, Giang Nhuy đang muốn tìm cớ chuồn đi, lại bị Phó Dĩ Hành gọi lại.
“Anh rể, tìm em có việc gì sao?”
Giang Nhuy mặt đối mặt với Phó Dĩ Hành, trong lòng cậu thấp thỏm chờ anh lên tiếng.
Nhưng Phó Dĩ Hành lại lấy ra hai bao lì xì đưa cho cậu: “Tiểu Nhuy, năm mới vui vẻ. Đây là lì xì mà anh với chị em cho em.”
“Hả? Cho em sao?”
Giang Nhuy rất ngạc nhiên.
Cậu cầm hai bao lì xì trong tay ước lượng, một xấp dày thật đấy. Có điều cậu không có khái niệm gì về tiền bạc, cậu chạy ra phòng khách lén lút mở ra xem.
Trên cùng là một tờ chi phiếu.
Trên tờ chi phiếu, một hai ba bốn năm… có năm số không.
Nhưng mà chi phiếu chỉ là thứ yếu, ngoài chi phiếu ra còn có mười vé ăn Buffet và một tấm thẻ đen VIP.
Là vé ăn Buffet của nhà hàng xoay tròn trên tháp Minh Châu và thẻ đen VIP.
Đó là nhà hàng cậu đã mong ngóng từ lâu!
Nhà hàng xoay tròn trên tháp Minh Châu là một trong những nhà hàng kiểu Tây cao cấp bậc nhất thành phố B, nhưng nhà hàng này là nhà hàng Tây dưới trướng của tập đoàn Quân Trạch, không mở cửa với bên ngoài mà chỉ tiếp đãi hội viên có thẻ đen.
Cho dù cậu là tiểu thịt tươi mới nổi thì trước đó cũng không đủ tư cách nhận thẻ đen VIP.
Cậu muốn ăn ở nhà hàng này rất lâu rồi, bạn bè nào có thể nhờ cậy cũng từng nhờ qua, nhưng vẫn chưa có được “vé vào cửa” của nhà hàng này.
Nhưng giờ đây cậu đã có rồi!
Thẻ đen VIP mà Phó Dĩ Hành cho cậu còn là loại cao cấp nhất, không phải đặt trước hay xếp hàng.
Giang Nhuy nắm chặt bao lì xì, đột nhiên nước mắt rưng rưng.
Cậu bỗng cảm thấy ăn bữa cẩu lương này quá xứng đáng!
“Cảm ơn anh rể!” Cậu kích động nói lời cảm ơn.
“Em rất thích món quà năm mới này!”
Tiếp đó, Giang Nhuy không thể chờ thêm được nữa mà chụp ảnh vé ăn Buffet và thẻ đen VIP đăng lên Weibo.
Giang Nhuy V: Lì xì chị gái và anh rể mừng năm mới đắc ý.jpg
Sau khi đăng lên, cậu mới phát hiện mình không cẩn thận chụp cả chi phiếu vào ảnh rồi.
Nhưng cũng chẳng sao cả.
Động thái vừa được đăng lên, Weibo lập tức bùng nổ.
Fan : 【???】
Fan : 【Em Trai, cậu đã thay đổi rồi, cậu không còn là Em Trai đáng yêu đó nữa rồi!】
Fan : 【Tôi đếm nhầm rồi sao? Chi phiếu có năm số không???】
Fan :【Ghen tị quá! Tôi cũng muốn có anh rể làm chủ tịch giống vậy!】
Fan : 【Đến đây đi, đến làm tổn thương nhau đi, có lì xì lớn thì sao chứ? Cậu vẫn là Em Trai ăn cẩu lương vào mồng một Tết.】
Người đại diện gửi tin nhắn riêng: 【Có phải cậu lại block Weibo của tôi rồi không? Mau bỏ block ra, còn nữa, ai cho cậu vé ăn Buffet? Dịp Tết cũng không được ăn linh tinh!!!】
Chỉ nhìn nội dung thôi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đám người đó đang gào thét ở nhà.
Giang Nhuy V: 【Lêu lêu, nghỉ Tết xong gặp lại sau ha.】
Sau đó cậu block thật.
Truyện 【Ngọt Ngào Em Trao】 được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Nhuy cầm lì xì chạy đến phòng khách chụp ảnh khoe khoang.
Giang Tầm ở trong phòng ăn thu dọn chén đĩa cùng Phó Dĩ Hành.
Cô nhét chén đĩa vào máy rửa bát, đóng cửa lại rồi ấn nút khởi động, rồi lại quay đầu nhìn Phó Dĩ Hành.
Cô rề rà không cử động, chỉ nhìn anh chăm chú.
Phó Dĩ Hành cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh quay đầu bình tĩnh hỏi: “Làm gì mà nhìn anh như vậy?”
Giang Tầm đưa tay ra: “Anh phát lì xì cho Tiểu Nhuy, vậy của em đâu?”
Phó Dĩ Hành hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Giang tổng, em bao nhiêu tuổi rồi mà còn nói chuyện lì xì với anh?”
Giang Tầm hất hàm: “Em không quan tâm, chị cũng nói em mãi mãi là công chúa nhỏ của chị.”
Phó Dĩ Hành “Ồ” một tiếng rồi nhìn sang hướng khác.
“Anh ‘Ồ’ cái gì?” Giang Tầm đi vòng đến trước mặt anh, phồng mang trợn má.
Phó Dĩ Hành cúi đầu nghênh đón ánh nhìn của cô, chậm rãi nói: “Anh chính là lì xì, em muốn lấy không?”
“Anh không biết ngượng sao?” Giang Tầm nói: “Trước đây chẳng phải đã ký một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, anh là điều kiện kèm theo, vậy nên anh đã là của em rồi.”
“Vậy không cần nữa sao?” Ánh mắt Phó Dĩ Hành ẩn chứa ý cười.
Giang Tầm cúi đầu cố làm vẻ trầm tư, mấy giây sau cô miễn cưỡng nói: “Có điều nể tình anh chân thành như vậy.” Cô vươn tay ôm chặt anh, nhếch miệng cười: “Em đành miễn cưỡng nhận lấy vậy.”
Phó Dĩ Hành cũng đưa tay ra ôm lấy cô, nụ cười nơi khóe miệng cũng tăng thêm vài phần.
Ôm được một lúc, Phó Dĩ Hành buông tay, nói: “Tuyết bên ngoài ngừng rơi rồi, để anh đưa Tiểu Nhuy về nhà trước.”
Giang Tầm gật đầu: “Được, đi đường nhớ chú ý an toàn.”
Câu nói muốn có lì xì khi nãy chỉ là đùa, cũng không muốn anh phát lì xì thật.
Tiễn Phó Dĩ Hành và Giang Nhuy ra tới cửa, Giang Tầm quay về phòng.
Cô đặt điện thoại qua một bên rồi mở máy tính lên chuẩn bị làm việc.
Đột nhiên điện thoại vang lên, có tin nhắn mới gửi đến.
Giang Tầm cầm điện thoại lên, mở khóa điện thoại.
Cô nhấn mở tin nhắn mới nhận được, ngay lập tức liền ngẩn ra.
Là một tin nhắn chuyển tiền từ ngân hàng.
“Chào cô Giang Tầm: Vào lúc giờ ngày X tháng năm X, Phó Dĩ Hành đã tiến hành chuyển khoản ,,. tệ vào số tài khoản ngân hàng XX có bốn số cuối là của cô. Ghi chú: Lì xì năm mới cho mèo con.”