Năm ngày sau, thẻ ngân hàng được làm lại cuối cùng cũng được gửi đến căn hộ.
Giang Tầm cầm được chiếc thẻ mới trên tay, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì kịp thời báo mất giấy tờ nên tiền trong thẻ ngân hàng không có bất kỳ tổn thất nào.
Cô đã mua điện thoại mới và máy tính xách tay mới, lập thông tin của thẻ ngân hàng mới một lần nữa, lại tìm một đàn chị trong khoa giúp đỡ, mua một chiếc xe đạp cũ dùng để đi học.
Quan trọng nhất là cuối cùng cô cũng có thể trả hết tiền đã nợ cho Phó Dĩ Hành.
Trả hết tiền nợ, Giang Tầm muốn rời khỏi lại bị Phó Dĩ Hành gọi lại.
“Đợi đã.”
Giang Tầm quay đầu, có chút nghi ngờ: “Đàn anh Phó, còn có việc gì sao?”
Mặt Phó Dĩ Hành không cảm xúc: “Nếu chuyện tiền nợ đã được thanh toán xong thì chúng ta lại thương lượng chuyện trực nhật.”
“Hai tư sáu anh sẽ quét dọn vệ sinh, ba năm bảy đến em, chủ nhật thì thay phiên, tuần lẻ là anh, tuần chẵn là em.” Giọng của anh rất lạnh nhạt: “Không vấn đề gì chứ?”
Thời gian phân công rõ ràng, sự sắp xếp này rất công bằng.
“Không thành vấn đề.”
Giang Tầm vừa trả lời, lại nghĩ tới một chuyện: “Vậy nấu cơm thì sao?”
“Sau khi nhập học, trong trường có nhà ăn.” Phó Dĩ Hành nói ngắn gọn.
Không đợi cô tiếp lời, anh lại nói thêm: “Còn bữa ăn sáng, mỗi người tự chịu trách nhiệm.”
Nói xong anh xoay người trở về phòng, không cho Giang Tầm cơ hội để nói chuyện.
Giang Tầm nhìn bóng lưng của anh, cô bĩu môi.
Mọi việc đã quyết định như vậy.
Ngày hôm sau vừa đúng là thứ Năm, đến phiên Giang Tầm trực nhật.
Buổi tối sau khi quét dọn nhà cửa xong, Giang Tầm lấy bảng đen mới mua ra.
Phó Dĩ Hành đi ra khỏi phòng, thấy Giang Tầm đang treo một tấm bảng đen lên bức tường bên cạnh cửa.
Anh nhíu mày: “Em đang làm gì vậy?”
Giang Tầm treo bảng đen xong, quay đầu lại giải thích nói: “Đàn anh, em nghĩ nếu chúng ta thay phiên trực nhật, vậy thì mỗi ngày trực nhật xong nhớ đánh dấu ký hiệu dưới con số tương ứng để đề phòng bị quên. Nếu bình thường có chuyện về trễ thì có thể viết trên bảng đen nhỏ này, nhắn lại báo cho đối phương biết.”
Phó Dĩ Hành cười khẽ: “Làm việc thừa thãi.”
Giang Tầm dừng lại mấy giây, lấy dũng khí nói ra suy nghĩ của mình: “Đàn anh, em không nghĩ như vậy.”
“Chúng ta đã là bạn cùng phòng rồi, nhất là đang tha hương nơi đất khách quê người nên phải sống chung thật tốt, chăm sóc lẫn nhau.”
Phó Dĩ Hành nhíu mày.
Giang Tầm nhìn phản ứng của anh, lại dò xét hỏi: “Đàn anh Phó, có phải anh có thành kiến với em không?”
Phó Dĩ Hành xoay người, giọng lạnh nhạt: “Xem ra em vẫn tự mình biết mình.”
“Được, em biết rồi.” Giang Tầm cúi đầu xuống, hơi có chút hụt hẫng: “Đàn anh Phó, những ngày qua gây phiền phức cho anh rồi.”
Cô hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: “Em sẽ nhanh chóng tìm được căn hộ mới, sau đó sẽ dọn đi, sẽ không quấy rầy anh nữa.”
“Không cần, đừng gây thêm phiền phức cho anh nữa là được rồi.”
Phó Dĩ Hành dừng bước, giọng nói lạnh lùng ngắt lời.
Giang Tầm hơi ngẩn ra, đang muốn nói chuyện thì lại nghe anh nói: “Nếu thật sự muốn dọn đi thì ăn xong gà Tây trong tủ lạnh rồi hãy đi.”
Trong chớp nhoáng này, một tia cảm kích còn sót lại của Giang Tầm đối với anh lập tức tan thành mây khói.
Người này là ma quỷ sao?
Nguyên nhân của chuyện này là…
Mấy ngày trước, cô mua về một con gà Tây.
Trước đó cô không biết là thịt gà Tây ăn không ngon.
Lúc vừa mới tới đây cô phụ trách nấu cơm.
Thịt vừa cứng vừa không tơi mềm, cảm giác và mùi vị đều rất tệ.
Phó Dĩ Hành đương nhiên là từ chối.
Nhưng mấy ngày trước thẻ ngân hàng còn chưa được cấp lại, trên người cô cũng không có đồng nào.
Với suy nghĩ không thể lãng phí thức ăn, cứ như vậy, cô không thể làm gì khác hơn là một mình gặm con gà Tây này, còn phải làm việc nhà để trả tiền mua con gà Tây cho Phó Dĩ Hành.
Nhưng một con gà lớn như vậy, một bữa không thể ăn hết được.
Cho tới hôm nay vẫn có một phần lớn gà Tây được cất trong tủ lạnh.
Nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, gà Tây đã trở thành một trong những món ăn bị cô ghét nhất.
:)
Sau vài ngày sống chung, Giang Tầm đã hiểu biết sơ lược về người bạn cùng phòng này.
Kiểu cách, độc miệng, yêu cầu nghiêm ngặt hà khắc lại hay bắt bẻ, với lại không được cho người lạ vào nhà.
Cô quyết định giữ khoảng cách thích hợp với anh.
Cứ như vậy, hai người giống như hai đường thẳng song song không thể giao nhau, buổi sáng đến trường vào học, buổi tối tan lớp trở về căn hộ, cũng không quấy rầy lẫn nhau.
Bình thường ở trong căn hộ, cũng sẽ không nói nhiều thêm một câu.
Ngày thứ nhất, sống yên ổn với nhau không có gì xảy ra.
Ngày thứ hai, không có gì xảy ra.
Ngày thứ ba…
Một tuần sau, sau khi tuần sinh viên mới báo danh và đào tạo trôi qua, bắt đầu vào học chính thức.
Nhưng Giang Tầm không thích nghi được môi trường giảng dạy và ngôn ngữ của trường.
Trong tiết học đầu tiên cô đã cảm nhận được sự khác biệt của phong cách giảng dạy của nước ngoài và trong nước.
Nhất là chương trình học chuyên ngành.
Giáo viên giảng bài với tốc độ rất nhanh, cô phiên dịch xong đồng thời còn phải chọn lọc các kiến thức quan trọng từ đó, nếu muốn theo kịp tiến độ thật sự rất khó khăn.
Cô sử dụng bút ghi âm để ghi lại nội dung bài giảng của giáo viên, nhưng lúc về nghe lại, các từ ngữ địa phương và từ ngữ chuyên ngành cô nghe vẫn không thể hiểu được.
Hàng ngày sau giờ học, cô đều lật từ điển để tra nghĩa của từ vựng chuyên ngành, lãng phí rất nhiều thời gian.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Trong thư viện, Giang Tầm lật cuốn từ điển trên tay, cảm thấy hơi phiền não.
Đúng lúc này điện thoại trên bàn rung lên.
Cô cầm điện thoại lên và mở khóa màn hình.
Là bạn thân Lương Hiểu Hàm gửi tin nhắn tới.
Lương Hiểu Hàm:【Tương Tương, ở trường mới có thuận lợi không?】
Giang Tầm:【Khá thuận lợi. Còn cậu, trong nước cũng bắt đầu học rồi sao?】
Điểm thi đại học của Lương Hiểu Hàm không tệ, cộng thêm ưu thế về hộ khẩu địa phương nên thuận lợi thi đậu ngành Văn Học của Trường đại học Bưu chính viễn thông của thành phố B, chuyên ngành biên tập và xuất bản.
Lương Hiểu Hàm: 【 Rất tốt, bọn mình còn phải huấn luyện quân sự nửa tháng.】
Giang Tầm: 【Cố gắng lên nha.】
Giang Tầm: 【Mình thì không quen với phòng cách giảng dạy ở bên này, hơi lo sợ không theo kịp chương trình dạy học.】
Lương Hiểu Hàm: 【Vậy xin chỉ bảo của những người có kinh nghiệm xem sao?】
Xin chỉ bảo sao?
Vừa mới đến nên người cô quen biết cũng không nhiều.
Cô nghĩ ngay tới Tần Dĩnh Xuyên, nhưng ý nghĩ này rất nhanh đã bị cô bác bỏ. Mặc dù Tần Dĩnh Xuyên là đàn anh cùng khoa, nhưng bọn họ chỉ có duyên gặp nhau một lần, cô cũng không thể liên tục xin chỉ bảo mà làm phiền người khác.
Đợi đã.
Giang Tầm đột nhiên nghĩ đến một người thích hợp.
Nhưng anh có đồng ý không đây?
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Buổi tối về đến nhà, Giang Tầm kiên trì nói ra lời thỉnh cầu của mình với Phó Dĩ Hành: “Đàn anh Phó, có thể xin anh giúp một chuyện không?”
Bước chân của Phó Dĩ Hành hơi ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô: “Giúp đỡ sao?”
“Đúng vậy, em…”
Giang Tầm thấp thỏm nói ra thỉnh cầu của mình.
Phó Dĩ Hành chậm chạp chưa trả lời.
Cô lại vội vàng nói bổ sung: “Em có thể trả học phí…”
Nhưng đáp lại cô vẫn là sự im lặng.
Giang Tầm cho là anh muốn từ chối, cô biết điều nói: “Được, em biết rồi…”
Lúc cô đang định rút lui, Phó Dĩ Hành lạnh nhạt nói: “Có thể.”
Giang Tầm bất ngờ nhìn anh.
Câu trả lời của anh hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.
Phó Dĩ Hành chuyển đề tài: “Nhưng mà anh có một yêu cầu.”
Giang Tầm vội vàng đuổi theo hỏi: “Yêu cầu gì?”
“Bất luận là anh dùng phương thức gì, em cũng không được có ý kiến phản đối.” Giọng của Phó Dĩ Hành trầm tĩnh: “Nếu không anh sẽ không bao giờ đáp ứng bất kỳ thỉnh cầu nào của em nữa.”
Giang Tầm mừng rỡ gật đầu: “Được, em biết rồi.” Cô lại cảm kích nói: “Cảm ơn anh, đàn anh.”
Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, lạnh nhạt nói một câu: “Bây giờ nói cảm ơn anh thì vẫn còn quá sớm, hy vọng em có thể tiếp tục kiên trì.”
“Em đương nhiên sẽ kiên trì.” Thái độ của Giang Tầm rất kiên quyết.
Nhưng rất nhanh cô đã hiểu được ý tứ của những lời này.
Phó Dĩ Hành vừa nghiêm khắc lại vừa độc miệng.
“Tiếng Anh của em là do giáo viên thể dục dạy sao?”
“Từ này là phát âm như vậy sao?”
“IELTS của em được thông qua thế nào vậy?”
“Trình độ ngôn ngữ của em như vậy, làm sao xin được offer của Đại học Stanford vậy?”
Trong lòng của Giang Tầm cảm thấy không ổn, nhiều lần cô suýt nữa đã không kiên trì nổi.
Rốt cuộc cũng có một lần cô không nhịn được hỏi: “Đàn anh, anh đây là đang cười nhạo em sao?”
Phó Dĩ Hành khẽ mỉm cười: “Em có thể tự tin bỏ từ ‘sao’ đi.”
Giang Tầm: “…”
Phó Dĩ Hành lại liếc nhìn cô: “Có thời gian hỏi câu hỏi nhàm chán này, chi bằng thuộc thêm mấy từ vựng, em cũng không đến nỗi giống như bây giờ.”
Tâm trạng của Giang Tầm sụp đổ: “Nhưng, em…”
“Mới thế này đã muốn từ bỏ rồi?” Phó Dĩ Hành ngắt lời, giọng khinh thường.
“Không phải vậy.”
Giọng nói châm chọc này lập tức khơi dậy ý chí chiến đấu trong lòng Giang Tầm.
Cô nghênh đón ánh mắt của anh, giọng kiên định: “Em sẽ làm được.”
Mặt Phó Dĩ Hành không cảm xúc: “Được như vậy thì tốt rồi.”
Không thể để anh coi thường, nhất định phải làm cho anh thấy.
Giang Tầm khẽ cắn răng, lại tiếp tục kiên trì.
“Hôm nay học thuộc những từ vựng này trước, ngày mai anh sẽ kiểm tra.” Phó Dĩ Hành nói xong, từ trên ghế ngồi dậy.
Giang Tầm hơi sửng sốt: “Vậy còn anh thì sao?”
“Anh đương nhiên là đi ngủ trưa rồi.” Phó Dĩ Hành liếc nhìn cô, giọng nói như là chuyện hết sức đương nhiên.
Giang Tầm: “…”
Mấy ngày học bổ túc này, Phó Dĩ Hành ngoại trừ sửa lại cách đọc của cô, còn bảo cô học thuộc từ vựng và thành ngữ, sẽ còn sắp xếp rất nhiều bài tập cho cô… còn bảo cô dùng từ ngữ chuyên ngành viết tiểu luận.
Hôm nay vừa đúng là thứ Bảy.
Bắt đầu từ một giờ ba mươi phút buổi chiều, Giang Tầm luôn ở trong phòng khách viết luận văn mà Phó Dĩ Hành đã sắp xếp.
Sau khi viết xong từ vựng cuối cùng, mí mắt của cô càng ngày càng nặng nên thuận theo tâm ý, nằm sấp trên mặt bàn.
Lúc Phó Dĩ Hành đi ra khỏi phòng đã là bảy rưỡi tối.
Lúc đi ngang qua bàn ăn, anh nhìn thấy Giang Tầm đang gục xuống bàn ngủ rất say, anh lại thu hồi tầm mắt đi về phía tủ lạnh.
Anh lấy một hộp nguyên liệu nấu ăn ra, cầm đến bàn bếp để xử lý.
Lúc gần kết thúc, dường như anh nghĩ đến cái gì đó, động tác đột nhiên ngừng một lát.
Anh ngẩng đầu lên liếc về phía Giang Tầm rồi lại thu hồi tầm mắt, khẽ nhếch khóe miệng.
Giang Tầm bị đói nên tỉnh dậy.
Buổi trưa cô cũng không ăn thứ gì nên bây giờ bụng đã đói đến mức sôi ục ục.
Sau khi tỉnh lại, cô ngửi được có một mùi thơm bay tới, con sâu thèm ăn cũng bị câu dẫn.
Giang Tầm ngẩng đầu lên đã thấy Phó Dĩ Hành đang bận rộn trước bàn bếp.
Không thể không thừa nhận tướng mạo của Phó Dĩ Hành đúng là rất đẹp. Chỉ tùy ý đứng một chỗ đã tự tạo thành một phong cảnh.
Lúc anh không mở miệng đúng là làm người ta nhìn thấy cảnh đẹp mà vui vẻ.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Lúc Giang Tầm đi tới, Phó Dĩ Hành đang để thịt bò bít tết đã áp chảo xong lên trên đĩa.
“Đàn anh Phó, anh còn biết nấu cơm sao?” Cô hơi kinh ngạc: “Anh đang làm món gì vậy?”
Phó Dĩ Hành cũng không nhìn cô: “Không cần nhìn, không có nấu phần của em.”
Giang Tầm nhìn anh, dò xét hỏi: “Vậy em trả tiền, anh cũng không thể…”
Phó Dĩ Hành từ chối: “Anh chỉ nấu cơm cho bạn gái.”
Giang Tầm: “…”
Đây là câu trả lời trong dự liệu của cô.
Giang Tầm nhìn Phó Dĩ Hành bưng thịt bò bít tết rán lên bàn ăn, nhất thời không phản ứng kịp, đột nhiên nghe anh ung dung thong thả nói: “Trong tủ lạnh còn dư lại ít nguyên liệu nấu ăn.”
Anh lại giương mắt bổ sung một câu.
“Muốn ăn thì tự nấu đi.”
Giang Tầm hơi sửng sốt, phản ứng lại bước nhanh tới tủ lạnh.
Mở cửa tủ lạnh ra, cô ngạc nhiên phát hiện trong tủ lạnh có một hộp thịt bò viên đã được cắt gọn.
Cô lấy thịt bò viên ra, suy nghĩ rồi lại lấy ra một quả trứng gà.
Nhìn bóng lưng của Giang Tầm đang bận rộn ở trong bàn bếp, Phó Dĩ Hành bưng ly lên uống một ngụm, khẽ nhếch môi.
Với nguyên liệu nấu ăn hiện có, Giang Tầm chỉ đơn giản làm cho mình một món cơm xào trứng với thịt bò. Cơm là do buổi trưa còn dư lại, tài nấu nướng của cô cũng không tốt lắm, mặc dù ra thành phẩm có mùi vị bình thường, nhưng cuối cùng cũng lấp đầy bụng.
Ăn xong bữa tối, cô dọn dẹp chén đĩa bỏ vào máy rửa chén.
Vừa ấn nút khởi động, điện thoại trong túi đã vang lên.
Giang Tầm lau sạch tay, cầm điện thoại ra liếc nhìn hiển thị người gọi tới, nhận điện thoại: “Đàn anh sao?”
Phó Dĩ Hành đang muốn đứng dậy trở về phòng, nghe thế anh quay đầu lại.
Giang Tầm đang nghiêng người đối diện với anh, một tay cầm điện thoại đang nói chuyện.
Tiếng đàn anh vừa rồi kia rõ ràng không phải gọi anh.
Tầm mắt của Phó Dĩ Hành rơi xuống khuôn mặt cô.
Khóe môi của Giang Tầm cong lên, thoạt nhìn nụ cười sáng rỡ: “Hoạt động của chiều thứ Ba sao?”
“Được, có thể, em sẽ đến tham gia. Chiều hôm đó vừa hay em không có tiết.”
“Vâng, được. Cảm ơn anh đã nói cho em biết. Được rồi, đến lúc đó gặp anh.”
Đôi mắt của Phó Dĩ Hành sâu sắc lạnh lùng. Dừng tại chỗ mấy giây, anh không có cảm xúc gì đặt ly lên trên bàn, lặng lẽ xoay người trở về phòng.