Đại khái là vì đắc ý quên thân mà Giang Tầm quên luôn phía trước có một đoạn đường gập ghềnh không bằng phẳng.
Lúc xe đạp chạy qua đã lập tức nghiêng ngả xiêu vẹo.
Với quán tính như thế, cô gần như sẽ bị ngã bay ra ngoài.
Giang Tầm thét lên một tiếng kinh hãi rồi giơ tay ôm lấy người ngồi trước theo bản năng.
Khuôn mặt cô dán vào lưng anh.
Phó Dĩ Hành cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ cơ thể ấm nóng sau lưng, cơ thể lập tức cứng đờ, ngay cả tốc độ xe dường như cũng thả chậm không ít.
Giang Tầm ổn định lại thân thể, lúc này mới phát hiện ra mình đang làm gì, tim bỗng đập hẫng một nhịp.
“Xin lỗi.”
Cô nhỏ giọng nói với Phó Dĩ Hành, tay cũng nhanh chóng rút khỏi người anh, lại nắm lấy góc áo của anh.
Phó Dĩ Hành không nói gì, Giang Tầm cũng không chú ý thấy bàn tay nắm lấy tay cầm xe đạp của anh đang siết chặt.
Vì che giấu nội tâm lúng túng, Giang Tầm cúi đầu lấy tay đè váy lại, định tìm đề tài khác: “Đàn anh Phó, anh… Có bạn gái chưa?”
“…”
Giang Tầm hơi lúng túng trong lòng.
Vốn tưởng rằng anh sẽ không trả lời.
Không ngờ mấy giây sau, Phó Dĩ Hành đột nhiên nói: “Chưa có.”
Giang Tầm không ngờ được nhìn về phía anh, một lúc lâu sau mới phản ứng được. Cô có chút kinh ngạc: “Hả? Vậy trước cũng không có sao?”
“Không.”
Giang Tầm do dự một chút, lại tò mò hỏi: “Vậy tại sao anh lại có quy tắc xe chỉ chở bạn gái?”
Vừa nói những lời này ra khỏi miệng, cô đột nhiên cảm thấy vấn đề này hình như không thích hợp lắm, lại sửa lời: “Được rồi, coi như em chưa hỏi đi.”
Đến căn hộ thuê.
Tốc độ của xe đạp chậm lại, cuối cùng vững vàng dừng lại trước của căn hộ.
Hai chân Giang Tầm vừa chạm đất đã nghe Phó Dĩ Hành nói: “Sợ sau này cô ấy sẽ hiểu lầm.”
Cô ngớ người ra, sau đó mới phản ứng được anh nói những lời này là đang trả lời cho câu hỏi kia.
“Ồ.”
Giang Tầm dời mắt, cô ôm chặt cặp sách đổi chủ đề: “Đàn anh Phó, hôm nay cảm ơn anh. Anh đưa xe cho em đi, em đậu xe.”
Phó Dĩ Hành xuống xe nhưng lại không buông tay ra: “Không cần, em vào trước đi, anh đậu giúp em.”
“Hả?”
Không đợi Giang Tầm kịp phản ứng thì anh đã đẩy xe đạp đi về chỗ cô thường đậu.
Giang Tầm đưa mắt nhìn Phó Dĩ Hành rời đi, trong lòng có chút khó hiểu.
Nhưng cô cũng không thể đuổi theo hỏi, chỉ đành vào căn hộ trước.
Mấy phút sau Phó Dĩ Hành cũng đi vào trả chìa khóa xe đạp lại cho cô.
“Cảm ơn đàn anh Phó.”
Giang Tầm nhận lấy chìa khóa, đang phải đi thì lại nghe anh nói.
“Gần đây có một cuộc thi, buổi tối có thể anh sẽ về rất khuya.”
Giang Tầm ngẩng đầu lên kinh ngạc nhìn về phía anh: “Hả?”
“Tại sao đột nhiên lại nói với em…?”
Khuôn mặt Phó Dĩ Hành không đổi sắc: “Không phải em nói bạn cùng phòng với nhau thì ít nhất cũng nên báo cáo lịch trình cho nhau biết sao?”
Giang Tầm hơi ngẩn ra.
Chờ tới khi cô lấy lại tinh thần thì Phó Dĩ Hành đã vào phòng.
Giang Tầm ôm cặp sách nhìn về hướng anh rời đi, không nhịn được cúi đầu mỉm cười.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Sự thật chứng minh yêu cầu nghiêm khắc của Phó Dĩ Hành rất hữu dụng.
Cố gắng của cô cũng không uổng phí.
Khoảng thời gian này khẩu ngữ và khả năng nghe của Giang Tầm đột nhiên tiến bộ vùn vụt.
Khi đi học cô đã dần dần có thể đuổi kịp tiến độ giảng bài của giáo viên, lúc nghe giáo viên giảng bài cũng không cần phải cố sức như trước kia nữa.
Cùng với khả năng ngôn ngữ tiến bộ, cô cũng thoải mái hơn không ít.
Giang Tầm đã quen biết được không ít bạn mới bằng tuổi với mình.
Một trong những người bạn mới đó là Từ Phi Phi, đến từ tỉnh Z của Trung Quốc.
Giờ lên lớp của hai người gần giống nhau, lại cùng tới từ một quốc gia nên khi đi học thường xuyên ngồi chung một chỗ.
Trong giờ học.
Giang Tầm mở laptop ra soạn lại những ghi chép vừa ghi được ở môn học vừa rồi.
Từ Phi Phi thì lấy điện thoại ra mở một video lên.
Giang Tầm đột nhiên thấy miệng hơi khát nên lấy một chai nước trái cây từ trong cặp ra, vặn nắp.
Từ Phi Phi đột nhiên la lên: “Tiểu Tầm, nhìn này nhìn này, em trai này thật là đáng yêu, mình muốn pick cậu ấy!”
Giang Tầm liếc nhìn sơ qua màn hình điện thoại của cô ấy, cô mới vừa nhấp một ngụm nước trái cây, cái nhìn này đã làm cho cô thiếu chút nữa thì phun ra.
Đây là video của một chương trình tuyển chọn idol, mấy nam sinh trông như thần tượng đang ca hát nhảy nhót trên sân khấu.
Nhưng cô đã thấy gì? Giang Nhuy?
Giang Tầm nhìn kỹ hơn.
Chương trình này tên “Bồi dưỡng thần tượng thanh xuân đầy sức sống”, là một chương trình thực tế để các thi sinh cạnh tranh với nhau và được bồi dưỡng thành thần tượng, đánh giá thứ hạng và độ nổi tiếng của Giang Nhuy đều đứng nhất, thậm chí số phiếu còn bỏ xa hạng nhì một khoảng lớn.
Sau khi tan lớp, Giang Tầm tạm biệt Từ Phi Phi rồi đi trước một bước.
Trên đường đến thư viện, cô không kịp chờ đã nhắn tin cho Giang Nhuy: 【Giang Nhuy, chương trình “Bồi dưỡng thần tượng thanh xuân đầy sức sống” kia là gì thế? Sao em lại xuất hiện trong đó?】
Đúng lúc Giang Nhuy có thời gian rảnh rỗi nên trả lời cũng nhanh: 【Hôm đó bạn học em nói bên ngoài trường học có nhà hàng kiểu Nhật muốn tổ chức cuộc thi vua dạ dày, sau khi tan học em đã đi đăng ký ngay. Lúc em đến thì thấy có một đám người đang xếp hàng, nghĩ rằng đó là chỗ đăng ký nên đã xếp hàng theo. Không ngờ sau khi đăng ký mới biết bọn họ đang đăng ký tham gia chương trình tuyển chọn idol.】
Giang Tầm: 【???】
Giang Tầm: 【Nếu đã đăng ký sai thì sao em còn tham gia?】
Giang Nhuy: 【Lúc báo danh, có một ông chú đột nhiên chạy đến nói với em là em được chọn rồi, còn bảo em ký vào một cái hợp đồng. Hợp đồng nói không thể rút lui khỏi chương trình nửa đường, nếu không sẽ phải bồi thường tiền vi phạm. Số tiền vi phạm kia cũng đủ cho em ăn một tháng rồi, em không dám cho ba mẹ biết chuyện này.】
Giang Nhuy gửi tới một biểu tượng cảm xúc tủi thân: 【Hôm nay luyện nhảy suốt một ngày, mệt quá, chị, an ủi chút đi.】
Giang Tầm: 【…】
Giang Tầm: 【Vậy em cố gắng lên.】
Đúng như Phó Dĩ Hành nói, gần đây anh bộn bề nhiều việc, quả thật phải rất khuya mới trở về căn hộ.
Đều là trở về sau khi cô đã ngủ.
Mấy ngày nay hai người chỉ có thể chạm mặt nhau vào buổi sáng.
Còn chưa kịp nói được một câu thì Phó Dĩ Hành đã ra cửa.
Có điều hôm nay lúc Giang Tầm trở lại căn hộ thì Phó Dĩ Hành đã về.
Phản ứng đầu tiên của cô không phải kinh ngạc mà là kích động chạy đến ôm lấy anh.
“Đàn anh Phó, cảm ơn anh!”
“Luận văn của em được điểm A!”
Mấy ngày trước giáo sư sắp xếp một bài luận văn coi như bài tập.
Giáo sư đã không chút keo kiệt mà đánh giá bài luận văn cô nộp lên đạt điểm A.
Tâm trạng Giang Tầm vui sướng suốt cả ngày.
Phó Dĩ Hành bất ngờ không kịp trở tay, cả người cứng đờ.
Giang Tầm đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, cô vội vàng buông tay ra: “Xin lỗi, em xúc động quá.”
Phó Dĩ Hành xoay người, cất giọng nhàn nhạt: “Không sao, anh về phòng trước đây.”
“Đàn anh Phó, chờ một chút.”
Nhớ tới một chuyện, Giang Tầm vội vàng đuổi theo.
Phó Dĩ Hành dừng bước quay đầu lại hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
Giang Tầm lấy ra một túi bánh quy trong cặp sách, lấy dũng khí nói: “Đàn anh, cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ em, đây là bánh quy tự tay em làm, hy vọng anh không chê.”
Đón lấy ánh mắt thấp thỏm mong đợi của cô, Phó Dĩ Hành dời tầm mắt, giọng điệu không có gì thay đổi: “Để đây trước đi.”
“Được.”
Giang Tầm đặt túi bánh quy lên bàn sách của anh, ngập ngừng một chút rồi nói: “Vậy… em về phòng trước, đàn anh ngủ ngon.”
Cô đi ra khỏi phòng anh.
Sau khi cửa đóng lại, ánh mắt Phó Dĩ Hành dừng lại trên bàn sách.
Túi đựng bánh quy rất tinh xảo, miệng túi giấy dùng một sợi dây nhỏ thắt lại thành hình con bướm, trên túi còn vẽ hình mô phỏng cái bánh quy rất tỉ mỉ.
Mở túi ra, mỗi một cái bánh quy bên trong đều được bọc túi nhựa riêng, hình dáng và màu sắc cũng không giống nhau.
Anh nếm một cái.
Ngọt.
Hôm sau trở lại trường học.
Giang Tầm hẹn gặp Tần Dĩnh Xuyên để trả sách tham khảo đã mượn lại cho anh ấy.
“Đàn anh Tần, cảm ơn anh đã cho em mượn sách tham khảo sách, những quyển sách này rất có ích, nó đã giúp đỡ em rất nhiều.”
Lúc vừa tựu trường, Tần Dĩnh Xuyên biết cô đang gặp khó khăn trong việc học nên đã đưa mấy quyển chuyên môn cơ bản cho cô mượn tham khảo.
Tần Dĩnh Xuyên mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn, giúp được em là tốt rồi.”
Giang Tầm cười nói: “Đây là món quà nhỏ nhờ anh chuyển cho đàn chị Bố Lãng và đàn chị Lâm giúp em, phần còn lại là của anh, đây là bánh quy tự tay em làm. Từ khi tựu trường tới nay các anh chị bận rộn giúp đỡ em nhiều như vậy, đây là chút tâm ý của em, mong mọi người đừng chê.”
“Được.”
Giang Tầm nghĩ đến gì đó lại nói: “Đúng rồi, thứ Bảy này đàn anh Tần có rảnh không? Em mời anh và nhóm đàn chị Bố Lãng đi ăn bữa cơm coi như cảm ơn.”
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Tuần này có thể không được, đúng lúc anh phải tham gia thi đấu, khi khác nhé.”
Giang Tầm kinh ngạc: “Là cuộc thi sáng lập trí tuệ nhân tạo sao?”
Tần Dĩnh Xuyên hơi sững sốt: “Em cũng có nghe nói?”
Giang Tầm gật đầu một cái: “Em có quen một người cũng tham gia cuộc thi này.”
Mấy ngày trước trong lúc vô tình nhìn thấy tài liệu tham khảo Phó Dĩ Hành mang về, cô đã biết anh sẽ tham gia thi đấu, chính là cuộc thi sáng lập trí tuệ nhân tạo này.
Hai người nói mấy câu, không biết thế nào mà lại nhắc tới chuyện party tuần trước.
Giang Tầm thở dài: “Lần trước đã đồng ý sẽ tham gia party, kết quả lại có chuyện phải rời đi, thật là có lỗi quá.”
“Không sao, vẫn còn rất nhiều cơ hội.”
Tần Dĩnh Xuyên cười một tiếng, anh nhớ tới một chuyện nên lại hỏi: “Đúng rồi, thứ Bảy tới bên này có một buổi tiệc người Hoa, em có hứng thú tham gia không?”
“Tiệc người Hoa?” Giang Tầm ngẩn ra.
“Đúng, còn mấy ngày nữa, em có thể suy tính trước.” Tần Dĩnh Xuyên cười một cái, dường như anh không có nhiều thời gian, thỉnh thoảng lại giơ tay lên nhìn vào đồng hồ đeo tay. “Anh còn có hẹn, đã đến giờ rồi, đi trước nhé.”
Giang Tầm gật đầu một cái: “Dạ.”
Ở khúc cua cách đó không xa, có người đang đứng đó.
Anh trai châu Âu dùng cùi chỏ đụng Phó Dĩ Hành một cái, có chút kinh ngạc nói: “Ôi Phó, đó không phải là cô gái lần trước cùng đi nghe giảng bài với cậu sao?”
Phó Dĩ Hành không nói một lời, ánh mắt đang nhìn thẳng vào hai người phía trước lại cất giấu một thứ cảm xúc khó mà phân biệt.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Thứ Bảy, bên trong sân vận động trong nhà của trường học.
Tất cả học sinh tới tham gia sáng lập trí tuệ nhân tạo đều tề tựu về nơi đây.
Cuộc thi lần này được tiến hành theo hình thức tổ đội tự do.
Trận đấu vẫn chưa chính thức bắt đầu, học sinh bên trong hội trường giao lưu với nhau.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành liếc nhìn một vòng xung quanh rồi dừng lại ở một nơi.
Anh trai châu Âu cùng tổ đội với anh hỏi: “Ha, Phó, sao đột nhiên cậu lại có hứng thú tham gia loại hoạt động này vậy?”
Giọng Phó Dĩ Hành rất lạnh nhạt: “Tôi cảm thấy thỉnh thoảng tham gia hoạt động như vậy cũng không tệ.”
Anh đi về phía Tần Dĩnh Xuyên.
Tần Dĩnh Xuyên tưởng rằng anh tới giao lưu nên cũng chủ động tự giới thiệu mình với anh.
“Chào cậu, tôi là Tần Dĩnh Xuyên của Khoa Truyền thông.”
“Phó Dĩ Hành của Học viện Thương mại, rất vui được làm quen.”
Hai người bắt tay nhau.
“Rất hân hạnh được biết cậu.”
Tần Dĩnh Xuyên mỉm cười nói: “Chờ chút nữa thi đấu còn phải xin chỉ giáo nhiều.”
Phó Dĩ Hành cong môi, giọng điệu ý vị sâu xa: “Hy vọng có thể chạm mặt với cậu ở trận bán kết.”