Giang Lăng bị sự vô liêm sỉ của anh làm cho choáng váng, nhất thời không nói được gì.
Giang Tầm vươn tay che miệng anh, nhưng vẫn chậm một bước: “Chị, chị đừng nghe anh ta nói nhăng nói cuội!”
Nhưng nghĩ lại thấy không hợp lý, cô lại hoảng hốt rút tay về.
Phó Dĩ Hành nhìn cô, nụ cười ẩn trong ánh mắt.
Giang Tầm trừng mắt liếc anh một cái, sau đó lại bất an nhìn Giang Lăng, thận trọng hỏi: “Nhưng mà, chị, sao chị lại ở đây?”
Giang Lăng hoàn hồn, nhìn về hướng cô, trầm giọng nói: “Tiểu Nhuy vừa mới chạy vào phòng thay đồ tìm chị, nói vừa rồi gặp được em ở dưới tầng, em kêu cậu ấy chạy qua chỗ chị giúp đỡ.”
“Chị cảm thấy lạ nên xuống đây tìm em.” Khi nói chuyện, ánh mắt sắc bén của chị ấy lướt qua người Phó Dĩ Hành.
Lúc này, bên kia bức tường có tiếng nói cười thấp thoáng vang lên.
Giang Lăng vô thức liếc nhìn phía sau, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với hai người: “Hai người đi với tôi.”
Nói xong thì chị ấy hờ hững xoay người rời đi.
Giang Tầm lại nhìn chằm chằm Phó Dĩ Hành.
Khóe miệng Phó Dĩ Hành khẽ cong lên, vẻ mặt dửng dưng vươn tay ra: “Đi chứ? Phu nhân?”
“Tôi tự đi được.” Giang Tầm hất tay anh ra rồi chạy theo bước chân Giang Lăng.
Mười phút sau.
Giang Lăng đóng cửa phòng thay đồ, quay đầu lại, hít một hơi thật sâu nhìn hai người bọn họ.
“Bây giờ có thể nói rõ ràng được rồi.”
Vẻ mặt của chị ấy vô cùng nghiêm túc, trước tiên là đưa mắt nhìn Giang Tầm, ôn hòa nói: “Tầm Tầm, chuyện này là thế nào?”
Giang Tầm như đang ngồi trên đống lửa, lông mi rũ xuống, lí nhí nói: “Chị, chị cũng biết nửa năm trước em kết hôn, là…”
Giang Lăng nhìn cô, sau đó nhìn về phía Phó Dĩ Hành: “Cho nên, đối tượng thực sự kết hôn với em là anh ta? “
Giang Tầm ngập ngừng gật đầu.
Phó Dĩ Hành lặng lẽ cười một tiếng, không nói chuyện.
Giang Tầm lập tức ném ánh mắt bất mãn về phía anh, Phó Dĩ Hành không chút do dự mà chuyển tầm mắt về phía bức tường.
Một lúc lâu sau, Giang Lăng bình tĩnh lại.
“Vậy có bao nhiêu người biết chuyện này?” Chị ấy lại hỏi.
Giang Tầm nhỏ giọng nói: “Chị là người thứ tư.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày, nhưng không lên tiếng sửa sai cho cô.
Giang Lăng ngồi xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô rồi thấp giọng nói: “Tầm Tầm, em đừng sợ, chị không hề trách em.” Chị ấy liếc nhìn Phó Dĩ Hành, “Nói chị nghe xem, anh ta có uy hiếp hay bức bách gì em không?”
“Không, không phải như vậy.” Giang Tầm ngập ngừng nói, “Là em tìm đến anh ấy trước. Anh ấy là đàn anh thời đại học của em. Bọn em…”
Giang Lăng sửng sốt, nhìn Phó Dĩ Hành với vẻ khó tin: “Thời đại học? “
Giang Tầm cúi đầu, vẻ mặt đầy áy náy: “Chị, em xin lỗi, em không cố ý nói dối chị.”
Giang Lăng trừng mắt nhìn Phó Dĩ Hành, có chút đau lòng ôm lấy cô: “Tầm Tầm, nói gì vậy chứ, đây có phải là lỗi của em đâu.”
Chị ấy hơi dừng lại, sau đó cúi đầu thì thầm: “Tầm Tầm, em sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát nhé?” Chị ấy hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Phó Dĩ Hành, “Có một số việc chị muốn nói chuyện rõ ràng với Phó tổng.”
Giang Tầm ngẩng đầu, lo lắng nắm lấy tay chị ấy: “Chị.”
Giang Lăng thu lại ánh mắt, an ủi cô: “Đừng lo, chị sẽ không làm anh ta khó xử đâu.”
Giang Tầm giống như một cái bánh mì kẹp giữa hai người, nhất thời khó xử.
“Vậy… được rồi.”
Cô liếc nhìn hai người rồi đứng dậy rời khỏi phòng thay đồ.
Chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Giang Tầm nhất thời không tiêu hóa kịp.
Cô sang phòng bên cạnh mà lòng cứ cảm thấy không yên. Cô suy nghĩ một chút, bước nhanh đến sát vách phòng thay đồ, từ từ áp tai vào tường, cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên cạnh.
Trong phòng thay đồ.
Cánh cửa đóng lại.
Giang Lăng kìm nén cơn giận, quay lại nhìn Phó Dĩ Hành, nhịn không được giễu cợt một tiếng: “Không ngờ Phó tổng lại là công nhân khuân vác gạch trong lời đồn.”
Phó Dĩ Hành khẽ cười: “Có thể khuân vác gạch vì Tầm Tầm là niềm vinh hạnh của tôi.”
Giang Lăng nở nụ cười mỉa mai: “Thế nên Phó tổng, có phải anh nên cho tôi một lời giải thích không?”
Vẻ mặt Phó Dĩ Hành vẫn rất bình tĩnh: “Không phải chị rất muốn có được quyền phát triển Vịnh Tinh Sinh sao? “
“Đây xem như là lợi ích cho Tầm Tầm.” Giọng điệu của anh rất bình thản. “Đối với dự án phát triển Vịnh Tân Sinh, tôi có thể đồng ý với yêu cầu ban đầu của chị. Dựa vào cơ sở này, tôi sẽ bỏ thêm % vốn cổ phần, và chấp nhận không can thiệp vào các quyết định kinh doanh của bên chị.”
Anh nhướng mắt nhìn Giang Lăng: “Chị nghĩ thế nào về điều kiện này?”
Giang Lăng sửng sốt.
“Phó tổng, anh đúng là giỏi tính toán thật. Nhưng có điều, anh coi Tầm Tầm là cái gì?” Chị ấy hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đừng cho rằng lợi dụng những điều kiện này để bắt thóp thì tôi sẽ thỏa hiệp. Tôi sẽ không bao giờ hy sinh Tầm Tầm vì lợi ích công ty. “
“Tôi không có ý đó.” Phó Dĩ Hành thu lại tầm mắt, đi đến trước cửa sổ rồi quay đầu lại mỉm cười nói, “Đều là người nhà cả, hà tất gì phải xa cách như vậy.”
“Đôi bên cùng có lợi là chuyện bình thường mà, không phải sao?”
Giang Lăng trừng mắt nhìn anh: “Ai cùng anh… Không phải, ai là người một nhà với anh chứ!”
“Chị gia nhập tập đoàn Giang thị không phải là để bảo vệ em gái mình sao?” Phó Dĩ Hành nhướng mày, “Nếu là như vậy, chi bằng vui vẻ hợp tác với nhau?”
Giang Lăng im lặng, sau đó lại nhìn anh bằng ánh mắt sâu thẳm. Một lúc sau, chị ấy hờ hững đáp lại: “Hợp tác vui vẻ.”
Nói xong lại lạnh lùng bổ sung một câu: “Nhưng nếu anh dám làm chuyện tổn thương Tầm Tầm, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
Phó Dĩ Hành đang định trả lời thì đột nhiên có tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa hai người.
Giọng của trợ lý truyền đến, có chút gấp gáp: “Giang tổng, cựu chủ tịch và cậu nhà đến rồi.”
Giang Lăng khẽ cau mày, không trả lời.
Người bên ngoài lại gọi thêm một tiếng: “Giang tổng?”
Giang Lăng hoàn hồn, hít sâu một hơi: “Tôi đến đây.”
Vừa mở cửa, Giang Tầm nghe thấy động tĩnh liền bước ra khỏi phòng bên cạnh.
“Chị, bố và cậu con riêng của ông ta cũng đến đây ư?” Giang Tầm bước lên đón đầu.
“Ừm.” Giang Lăng nghiêm mặt, “Chị ra ngoài xem một chút, em cứ đợi ở đây đi.”
Sau khi Giang Lăng cùng trợ lý rời đi, phòng thay đồ lại chìm vào im lặng.
Giang Tầm đứng im tại chỗ, đầu óc có chút hỗn loạn.
“Phu nhân, em không sao chứ?” Mãi cho đến khi Phó Dĩ Hành bước đến bên cạnh, đặt tay lên trán cô.
Giang Tầm thôi không nghĩ nữa, gạt tay anh ra rồi ngoảnh đầu nhìn anh, dáng vẻ như vừa bắt thóp được anh, trịnh trọng tuyên bố: “Phó Dĩ Hành, anh đã vi phạm thỏa thuận!”
Phó Dĩ Hành hơi nhướng mày, ra vẻ không hiểu. “Hửm?”
Giang Tầm hất cằm lên: “Điều trong hợp đồng tiền hôn nhân, nếu một bên chủ động công khai mối quan hệ hôn nhân của cả hai cho bên thứ ba mà không được sự cho phép của đối phương, thì đó là vi phạm hợp đồng, bên nguyên đơn có quyền khiếu nại với bên vi phạm … “
Phó Dĩ Hành bình tĩnh ngắt lời: “Nhưng mà, vừa nãy chị gái em là người phát hiện ra chúng ta trước mà, đúng không? “
Giang Tầm sửng sốt, vô thức đáp: “Đúng là như vậy, nhưng mà anh … “
Phó Dĩ Hành ngước mắt lên, từ tốn hỏi ngược lại cô: “Chuyện kết hôn của chúng ta không phải chính miệng phu nhân đã nói với chị ấy ư? “
Hình, hình như là như vậy.
Không đúng, lại bị anh đưa vào tròng rồi.
Giang Tầm vặn lại: “Anh đang lén lút đánh tráo khái niệm! Đó là bởi vì chị gái tôi đã phát hiện ra–”
“Vậy thì vấn đề lại quay về điểm ban đầu.” Khóe miệng Phó Dĩ Hành treo ý cười nhàn nhạt, “Phu nhân, cho phép tôi giúp em nhớ lại một chút, trong điều của hợp đồng tiền hôn nhân có nói, ngoại trừ mối quan hệ bị phơi bày do những nguyên nhân sau, một trong số đó là bị bên thứ ba phát hiện trong tình huống bị động.”
“Chị gái em tự mình phát hiện ra mối quan hệ của chúng ta, vừa hay là kiểu tình huống này. Trong tình huống không thể kiểm soát như vậy thì đâu phải do tôi chủ động.”
Anh hỏi ngược lại: “Vậy, đây cũng được xem là vi phạm thỏa thuận sao?”
“Phó Dĩ Hành, anh— ” Giang Tầm không còn gì để nói, cuối cùng chỉ có thể phồng má, tức giận quay đầu đi.
“Tôi đi gặp chị gái.” Cô bất mãn nói “Lát nữa rồi anh hẵng xuống.”
Vừa đẩy cửa đi ra ngoài, cô lại quay đầu cảnh cáo: “Đừng có đi theo tôi!”
Dáng vẻ của cô hiện tại chỉ thiếu nước viết lên mặt dòng chữ “Tôi đang tức giận” mà thôi.
Phó Dĩ Hành thản nhiên mỉm cười, nhìn cô giận dữ rời đi.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Tầm đi thang máy lên tầng hai.
Vừa ra khỏi thang máy cô đã đụng phải Tần Dĩnh Xuyên đang đứng trước thang máy.
Tần Dĩnh Xuyên dừng bước, ngạc nhiên nhìn cô: “Tiểu Tầm?”
Giang Tầm cũng ngạc nhiên: “Đàn anh?”
“Anh… sao lại ở đây?” Cô ngập ngừng hỏi, chợt nhớ lại cuộc nói chuyện ngày hôm đó, bỗng nhiên nhận ra, “Chẳng nhẽ anh nói tiệc đính hôn của người bạn ngày hôm đó là -”
Tần Dĩnh Xuyên gật đầu, “Bạn của anh là anh Chu.”
Anh ấy cũng ngập ngừng hỏi: “Vậy chị gái của em là?”
Giang Tầm nói, “Giang Lăng là chị gái của em.”
Tần Dĩnh Xuyên khẽ giật mình, sau đó mỉm cười: “Không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Giang Tầm trong đầu chỉ nghĩ đến Giang Lăng, thế nên không mấy để ý đến sự kỳ lạ của anh ấy.
Cô gật đầu với anh ấy: “Đàn anh, chúng ta nói chuyện sau nhé, bây giờ em phải đi tìm chị gái.”
“Được.”
Tần Dĩnh Xuyên đang định đi theo vào phòng tiệc, vừa quay đầu lại thì bước chân đột nhiên dừng lại.
Phó Dĩ Hành đang từ từ bước xuống cầu thang, bắt gặp ánh mắt của anh ấy, hai người liền bốn mắt nhìn nhau.
Giang Tầm vừa bước vào phòng tiệc đã nghe thấy một giọng nói tức giận vang lên.
“Giang Lăng, con đúng là có bản lĩnh!”
Cô vô thức dừng lại, nhìn về phía âm thanh phát ra.
Trong sảnh tiệc rất náo nhiệt, người vừa nói chuyện là Giang Thiệu Quân, bố ruột của cô và Giang Lăng. Đứng bên cạnh Giang Thiệu Quân còn có một người thanh niên, ba người họ đứng cùng một chỗ quả thực rất bắt mắt.
Vẻ mặt Giang Thiệu Quân đầy sự tức giận: “Ai cho con quyền khai trừ hết đám quản lý cấp cao kia? Sa thải hết các nhân tài của tập đoàn rồi còn loại bỏ bố ra khỏi hội đồng quản trị? Bố đồng ý cho con gia nhập công ty, còn đây là cách con báo đáp bố sao?” “
Giang Lăng đứng song song với hai người, mặt không đổi sắc nói: “Bố, là bố đã quá nhân từ rồi. Nếu cứ mặc kệ cho đám sâu bọ đó làm xằng làm bậy, sớm muộn gì cũng sẽ kéo tập đoàn đi xuống. Huống hồ, bố đã vất vả cống hiến cho tập đoàn lâu như vậy rồi, cũng đã đến lúc nên nghỉ hưu hưởng phúc.” Chị ấy khẽ cười, “Bố cứ yên tâm, con sẽ thay bố xử lý tốt công việc của tập đoàn. Còn về phần vụ án mà bố đang bị điều tra, con sẽ thuê luật sư tốt nhất cho bố. “
Giang Thiệu Quân chỉ vào chị ấy, tức giận đến mức run rẩy: “Mày! Mày! Thứ đứa con phản nghịch!”
Ông ta sầm mặt, phất áo bỏ đi.
Người thanh niên liếc nhìn Giang Lăng một cái rồi nhanh chóng theo chân Giang Thiệu Quân rời khỏi.
Cả hai vừa rời khỏi sảnh tiệc, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.
Giang Lăng đứng im bất động, đưa mắt tiễn hai người rời khỏi.
Sau đó nhanh chóng phát hiện Giang Tầm đang đứng ở lối vào bên cạnh, chị ấy bèn bước tới trung tâm phòng tiệc, mỉm cười nói: “Vừa hay tối nay tôi cũng muốn giới thiệu một người cho mọi người cùng làm quen.”
Sau đó, chị ấy quay đầu lại, vẫy tay với Giang Tầm đang đứng một bên: “Tầm Tầm, lại đây.”
Giang Tầm giật mình.
Phó Dĩ Hành không biết từ lúc nào cũng đã bước vào, từ phía sau cô bước qua đó. Khi lướt qua người cô, anh hơi cúi đầu, nói với tông giọng mà chỉ hai người họ mới có thể nghe thấy: “Đi qua đi.”
“…”
Giang Tầm không quay đầu lại, nhấc chân đi về phía Giang Lăng.
“Chị?”
Giang Lăng mỉm cười nắm lấy tay cô, cao giọng tuyên bố: “Đây là em gái tôi, Giang Tầm, cô hai nhà họ Giang.”
Cuộc thảo luận trong phòng tiệc gần như lắng xuống.
Trong khi nói, chị ấy làm như vô tình liếc về hướng Phó Dĩ Hành, trong ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo.
“Chỉ cần có chị ở đây, Giang gia và tập đoàn Giang thị sẽ luôn là chỗ dựa vững chắc của em.”
Chị ấy lại nhìn về phía Giang Tầm, khẽ cười một tiếng.
“Giang Tầm, chào mừng em về nhà.”