Giang Tầm tắm xong đi ra lại phát hiện Phó Dĩ Hành không ở trong phòng ngủ.
Cô cũng không quan tâm lắm, một mình lên giường nằm chơi điện thoại.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên một bóng đen từ trên đỉnh đầu phủ xuống, cô vô thức quay đầu.
Phó Dĩ Hành ngồi xuống bên cạnh, ôm lấy cô từ phía sau, áo tắm dài trên người anh lỏng lỏng lẻo lẻo, thắt lưng thắt bừa cho có, cổ áo hơi rộng, có thể loáng thoáng thấy được cơ ngực bên trong.
Cảnh tượng trước mắt đầy sự quyến rũ.
Giang Tầm không chút dao động, thậm chí còn chủ động vươn tay giúp anh buộc lại nút cho chắc hơn.
“Phó tổng, lớn như vậy rồi mà ngay cả thắt dây lưng áo tắm cũng không biết thắt sao?”
Phó Dĩ Hành khẽ cười một tiếng, giọng nói trầm thấp: “Cho nên mới nhờ phu nhân giúp đỡ.”
Giang Tầm: “…”
Anh sáp lại gần, muốn nằm luôn lên đùi cô.
Giang Tầm vội vàng ngăn anh lại: “Chờ chút đã! Tóc anh vẫn chưa lau khô.”
Phó Dĩ Hành ngồi thẳng người dậy rồi đưa khăn lông trên tay qua, nhướng mày: “Giúp anh lau nhé?”
Giang Tầm bất mãn nói: “Hình như em chỉ đồng ý cá cược với anh chứ đâu có đồng ý những chuyện khác nhỉ? Anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Phó Dĩ Hành không nói gì mà chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Bị anh nhìn chăm chú với ánh mắt sâu thẳm như vậy, Giang Tầm nhanh chóng bại trận. Cô giật lấy khăn lông trên tay anh, tức giận nói: “Được rồi được rồi, ngồi qua đây.”
Khóe miệng Phó Dĩ Hành nhếch lên độ cong nhỏ.
Giang Tầm ngồi sau lưng cầm khăn lông lau tóc giúp anh: “Vừa nãy anh đi làm gì vậy?” Cô cúi đầu quan sát anh: “Còn cười gian như vậy, có phải lại giấu em làm gì đó rồi đúng không?”
“Vừa rồi đi nghe điện thoại.”
Phó Dĩ Hành nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh: “Tuần này Tạ Gia Minh sắp về đến thành phố B, nên định thứ này gọi thêm Diệp Châu rồi tụ tập với nhau một chút, em muốn đi không?”
Động tác trên tay Giang Tầm thoáng dừng lại, giọng điệu hơi mất tự nhiên: “Các anh tụ tập với nhau mà em đi theo làm gì?”
Phó Dĩ Hành nói: “Đâu phải em không quen biết bọn họ.”
“Là quen nhưng không thân.” Giang Tầm nhấn mạnh.
Phó Dĩ Hành cười: “Sao lại không thân, bọn họ… có ấn tượng cực kì sâu sắc với em.”
Câu nói đầy hàm ý này lập lức gợi lên những kí ức không mấy đẹp đẽ của Giang Tầm.
“Anh còn dám nói chuyện này!” Cô xấu hổ buồn bực lấy khăn quất nhẹ lên người anh rồi che mặt mình lại: “Mất mặt quá đi.”
Tạ Gia Minh và Diệp Châu đều là bạn thân từ nhỏ của Phó Dĩ Hành, ba người cùng nhau lớn lên, cùng học tiểu học rồi lên đến trung học, tình cảm cũng phải hơn hai mươi năm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Tạ Gia Minh ở lại nước M phát triển, mà Diệp Châu lại lựa chọn về nước và hiện đang là một kỹ sư hàng không.
Nhớ lại năm hai đại học, Tạ Gia Minh và Diệp Châu sang bên Stanford tìm Phó Dĩ Hành.
Khi đó bọn họ cũng đang du học ở nước M, chẳng qua ở khác thành phố.
Cô nhớ mang máng hôm ấy đúng dịp cuối tuần.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Mọi hôm vào cuối tuần Giang Tầm đều ngủ mãi đến khi tự tỉnh giấc.
Nhưng sáng sớm hôm đó cô bị một loạt âm thanh ầm ĩ đánh thức.
Vừa mới tỉnh lại vẫn còn đang mơ mơ màng màng, cô nghe thấy tiếng động bên ngoài bèn lấy bừa một bộ quần áo, chẳng thèm nhìn nó ra sao đã mặc vào.
Cô dụi mắt, đôi chân trần bước ra khỏi phòng: “Phó Dĩ Hành, mới sáng sớm mà sao lại ồn như vậy?”
Vừa dứt lời, tạp âm bên ngoài lập tức biến mất.
Cô vẫn còn đang trong trạng thái mơ ngủ, vừa nhấc mí mắt lên đột ngột không kịp đề phòng đối diện với sáu con mắt.
Thấy ba người đàn ông đứng ở cửa, tức thì Giang Tầm tỉnh ngủ, cũng hoàn toàn ngơ ngác.
Ngoài Phó Dĩ Hành còn có hai thanh niên lạ mặt đang đứng ở đó.
Dường như hai người họ còn cảm thấy ngạc nhiên hơn cả cô, bọn họ nhìn Phó Dĩ Hành với vẻ khó tin: “Dĩ Hành, không ngờ nha, cậu lại còn… kim ốc tàng kiều á?”
“Cậu được đấy, lù lù vác lu mà chạy.”
Lúc này Giang Tầm mới phát hiện ra mình mặc nhầm áo sơ mi của Phó Dĩ Hành. Áo sơ mi cỡ lớn mặc trên người cô tạo cảm giác rộng thùng thình. Áo chỉ che đến bắp đùi, để lộ đôi chân thẳng tắp trần trụi đang giẫm trên sàn gỗ.
“Á!”
Cô hét lớn rồi quay đầu chạy về phòng, đóng cửa cái rầm.
…
Nhớ lại lịch sử đen tối mà đau lòng.
Vất vả lắm cô mới nhét đoạn kí ức này vào xó xỉnh nào đó, vậy mà giờ lại bị anh nhắc lại.
“Mất mặt chỗ nào?” Phó Dĩ Hành ôm lấy cô, khẽ cười: “Anh cảm thấy lúc đó phu nhân rất đáng yêu.”
Giang Tầm hoàn hồn, không nhịn được trừng anh một cái, rề rà hỏi: “Bọn họ biết chuyện chúng ta đã kết hôn không?”
Phó Dĩ Hành nói: “Anh không nói chuyện này với bọn họ.”
Cô vừa định thở phào một hơi đã nghe thấy anh đảo vấn đề: “Nhưng em cảm thấy bọn họ không đoán ra được sao?”
Giang Tầm: “Phó Dĩ Hành, anh…”
Phó Dĩ Hành trực tiếp cắt ngang: “Vậy có muốn đi không?”
Vì phòng ngừa anh nói bậy nói bạ trước mặt bạn thân, Giang Tầm hít một hơi thật sâu rồi nói:
“Em đi với anh có ổn không?”
Khóe môi Phó Dĩ Hành mang theo ý cười: “Vậy thứ Sáu này sau khi tan ca anh đến đón em.”
“Vậy…”
Giang Tầm đang định đồng ý nhưng chợt nhớ ra gì đó lại thay đổi ý định: “Chờ chút, lúc anh tới không được đậu xe ở vị trí lần trước.”
Phó Dĩ Hành hơi ngập ngừng: “Vậy có thể đậu ở đâu?”
“Tóm lại…” Giang Tầm nghĩ ngợi một chút: “Đến lúc đó em sẽ chia sẻ vị trí cho anh rồi anh qua đó.”
Điện thoại bị cô vứt trên giường bỗng kêu lên.
Có tin nhắn WeChat mới gửi đến.
Giang Tầm cầm điện thoại lên rồi mở khóa màn hình.
Đồng nghiệp gửi video tới.
Cô mở ra xem.
Thấy cô nhìn mê mẩn, Phó Dĩ Hành xích lại gần hỏi: “Đang xem gì vậy?”
“Phim ngắn tập của công ty chúng em.” Giang Tầm ngẩng đầu lên cười với anh: “Muốn xem thử không?”
Video đồng nghiệp gửi qua là “Chó tiếp thị cũng có mùa xuân” tập đã được biên tập.
Tập này chèn vào một đoạn quảng cáo bữa sáng dinh dưỡng Mạch Mạch, thừa dịp đang còn hot trên mạng xã hội mà tung ra tập phim tiếp theo.
Là khách mời vương bài của hai tập trước, tất nhiên trong tập mới nhất Giang Nhuy vẫn sẽ ra sân.
Nhưng Giang Nhuy là người phát ngôn cho bữa sáng dinh dưỡng Mạch Mạch, lần này cậu ấy có thể quang minh chính đại xuất hiện trong cảnh quay dù chỉ dưới hình thức poster.
Giang Tầm vừa đưa điện thoại qua lại sực nhớ tới gì đó: “Ý, suýt chút nữa em quên mất, Phó tổng chắc không xem mấy kiểu phim ngắn nhàm chán này đâu.”
Cô định thu điện thoại lại thì Phó Dĩ Hành đã giật mất điện thoại.
Giang Tầm có chút kinh ngạc: “Ơ? Anh…”
Phó Dĩ Hành mở video rồi im lặng xem đến hết.
Cô quan sát nét mặt anh, chờ đến hết video mới không nhịn được mà sáp lại gần hỏi: “Anh cảm thấy sao?”
Trong giọng nói chứa sự mong đợi mà bản thân cô cũng không nhận ra.
Phó Dĩ Hành trả điện thoại lại cho cô, giọng điệu bình đạm: “Khá ổn.”
“Khá ổn Chỉ như vậy?” Giang Tầm không hài lòng lắm: “Anh qua loa lấy lệ quá rồi.”
Phó Dĩ Hành đưa một tay vòng qua eo cô, nhích lại gần hạ giọng hỏi: “Vậy phu nhân cảm thấy như thế nào mới gọi là không qua loa lấy lệ?”
Giang Tầm đẩy tay anh ra: “Đang nói chuyện nghiêm túc với anh đấy, đừng có táy máy tay chân.”
Phó Dĩ Hành khẽ cười, lúc này mới buông tay ra.
“Ý tưởng khá ổn, nhưng nội dung phim hơi nhạt nhòa, quảng cáo chèn vào quá lộ liễu.” Anh đưa ra đánh giá, dừng một chút rồi nói tiếp: “Nếu Giang Nhuy cũng xuất hiện, vì sao không để cậu ấy xuất hiện dưới dạng người thật? Chỉ xuất hiện trên poster thì quá ít.”
Giang Tầm hơi ngẩn ra, cô vô thức trả lời: “Chuyện đó không được.”
Cô cũng nghiêm túc lên: “Mặc dù Tiểu Nhuy là người phát ngôn nhưng lần này có thể đối diện trực tiếp với ống kính vẫn phải nhờ vào nhà quảng cáo, nhưng cũng chỉ có thể xuất hiện dưới dạng poster.”
“Vậy tại sao không khai thác thêm lợi ích của poster?” Phó Dĩ Hành nói: “Ngoại trừ bề nổi thì vẫn còn rất nhiều chỗ có thể tạo điểm nhấn.”
Được anh gợi ý, trong đầu Giang Tầm chợt nảy lên ý tưởng: “Chờ một chút.”
Cô quay đầu nhìn về phía Phó Dĩ Hành.
“Phó tổng, anh thật đúng là…”
Đúng là nhà tư bản lòng dạ đen tối không có lương tâm, vừa ra tay đã vắt kiệt chút giá trị còn thừa lại của Giang Nhuy.
Phó Dĩ Hành gặng hỏi: “Đúng là cái gì?”
Tất nhiên không thể nói câu đó ra miệng được.
Giang Tầm suýt chút nữa buột miệng thốt ra, lời nói tới bên mép nhanh chóng được đổi lại: “Đúng là nhà tư bản tài ba.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày không nói gì.
“Tóm lại, cảm ơn anh.”
Giang Tầm ném khăn lông lại cho anh, vui vẻ xoay người xuống giường: “Anh tự lau trước, em đi sửa kịch bản đây.”
Phó Dĩ Hành nhìn khăn lông trên tay, cười khẽ.
Quà cảm ơn này…
Có phải hơi không đủ thành ý rồi không?
Được Phó Dĩ Hành dẫn lối, Giang Tầm sửa kịch bản cả đêm. Cô gửi kịch bản đã sửa gửi cho Giang Nhuy để cậu ấy tự chụp mấy tấm hình gửi qua đây.
Giang Nhuy:【Em chắc hẳn là khách mời có suất diễn nhiều hơn cả vai chính trong lịch sử, QAQ.】
Hôm sau đến công ty, Giang Tầm tập hợp đồng nghiệp quay bổ sung mấy cảnh rồi biên tập lại lần nữa.
Mà cốt truyện sau khi sửa càng trọn vẹn hơn.
Mỗi ngày trước khi Tiểu Tiêu đi làm đều phải đến quán ăn sáng dưới lầu mua bữa sáng. Nhưng hôm nay anh ta dậy trễ, bánh bao súp thường hay mua đã bán hết, lồng bánh mới mười lăm phút nữa mới ra lò.
“Vậy phải làm sao giờ? Tôi sắp trễ rồi.” Tiểu Tiêu nhìn giờ, vẻ mặt càng sốt ruột.
“Hay là cậu thử túi bữa sáng dinh dưỡng Mạch Mạch xem?”
Ông chủ quán ăn sáng đề cử cho anh ta túi bữa sáng dinh dưỡng Mạch Mạch.
Túi bữa sáng này gồm các loại hạt, trái cây sấy khô và bột thay thế bữa ăn, cho nước nóng hoặc sữa bò nóng vào ngâm là có thể ăn được, vừa rẻ vừa nhanh chóng lại tiện lợi.
Tiểu Tiêu ôm tâm lý nếm thử mua một túi bữa sáng dinh dưỡng. Đến công ty, anh ta vừa mới dùng sữa bò ngâm bữa sáng đã bị ông chủ gọi qua.
Bức tường sau bàn làm việc của anh ta có dán một tấm poster của người phát ngôn cho Mạch Mạch.
Anh ta vừa bước chân đi khỏi, Giang Nhuy trên tấm poster bỗng đảo mắt một cái, tầm mắt rơi xuống cái ly trên bàn làm việc.
Lúc này ống kính được đưa lại gần rồi phóng to, có một cánh tay cầm cái ly đi, cái ly đó biến mất khỏi ống kích. Sau đó cái ly được trả về vị trí cũ, nhưng đáy ly lại sạch sẽ mới tinh.
Ống kính lại lần nữa kéo ra xa, mọi thứ quay về dáng vẻ ban đầu.
Tiểu Tiêu từ phòng làm việc của ông chủ đi ra với vẻ mặt buồn bã.
“Không đúng, tôi vẫn còn túi bữa sáng dinh dưỡng Mạch Mạch.”
Nghĩ lại, anh ta lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, quay lại vị trí của mình.
Nhưng khi cúi đầu nhìn thử, anh ta lại sửng sốt…
Bữa sáng dinh dưỡng đã được ngâm xong không cánh mà bay!
“Túi bữa sáng dinh dưỡng của tôi đâu?”
Anh ta huơ huơ cái ly trống không tìm kiếm khắp nơi, nhưng chỉ tìm được túi đựng trống không bị anh ta vứt đi.
Tiểu Tiêu ôm đầu kêu rên…
“Ai đã ăn túi bữa sáng của tôi rồi. Mặc dù tôi chỉ là chó tiếp thị nhưng cũng muốn ăn sáng mà!”
Mà trong tấm poster sau lưng anh ta, khóe miệng Giang Nhuy rõ ràng còn vương chút sữa bò.
Tập , hết.