Giang Tầm đang cầm điện thoại suy nghĩ xem nên trả lời anh như thế nào. Đột nhiên có một giọng nói vang lên bên ngoài phòng làm việc.
“Tần tổng.”
Cô ngừng suy nghĩ, cất điện thoại đi, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Vừa mới mở cửa ra, cô đã thấy Tần Dĩnh Xuyên đang đứng ở ngoài văn phòng nói chuyện với một đồng nghiệp.
Nói được vài câu thì người đồng nghiệp đó quay lại bàn làm việc của mình. Tần Dĩnh Xuyên quay người lại, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Giang Tầm.
Anh ấy vô thức dừng bước.
Giang Tầm đi đến chào hỏi: “Đàn anh về thật đúng lúc, em đang có chuyện muốn bàn bạc với anh một chút.”
Tần Dĩnh Xuyên gật đầu: “Được, chúng ta vào phòng họp rồi nói.”
Giang Tầm cầm tập tài liệu đi theo anh ấy vào phòng họp.
Cô tiện tay đóng cửa lại rồi ngồi xuống bên cạnh Tần Dĩnh Xuyên.
“Đây là báo cáo tổng kết về các dự án mà công ty chúng ta đã thực hiện dạo gần đây, anh xem qua đi.”
Giang Tầm giải thích và trình bày ngắn gọn nội dung báo cáo trước mặt mình.
“Các dự án này đều do em phụ trách nên anh rất yên tâm.” Tần Dĩnh Xuyên cười nói.
Giang Tầm tạm ngừng lại rồi nói: “Nhưng mà đối với dự án của tập đoàn Quân Trạch, em đang nghĩ muốn thay đổi lại một chút.”
Tần Dĩnh Xuyên đột nhiên ngưng cười.
Giang Tầm cũng không để ý đến sắc mặt có chút thay đổi nhỏ của anh ấy, cô tiếp tục nói: “Em hy vọng mỗi người trong công ty chúng ta đều có thể phát huy hết điểm mạnh của chính mình.”
“Ví dụ như Trương Viên Viên là người có tư duy nhạy bén và chủ động nhưng lại quá mức nhảy vọt, như vậy chúng ta có thể nhắm vào đặc điểm này của cô ấy…”
Sau khi đưa ra ví dụ xong, cô hỏi: “Đàn anh, anh thấy thế nào?”
Tần Dĩnh Xuyên suy nghĩ một chút rồi mới trả lời cô: “Nghe em phân tích xong anh cũng cảm thấy khá ổn. Nhưng việc lên kế hoạch cụ thể như thế nào thì anh không rành vấn đề này cho lắm, nên việc này em cứ tự mình quyết định đi.”
“Được ạ.”
Giang Tầm gấp lại bảng kế hoạch trên tay: “Đúng rồi, còn có một việc rất là quan trọng. Cuối tuần rồi em đã cẩn thận suy nghĩ rất lâu, công ty chúng ta cũng đã từng bước đi vào nề nếp làm việc quy, đã đến lúc nên cho mọi người nghỉ ngơi xả hơi một chút. Cho nên, em có ý tưởng thế này ….”
Cô nói ra ý tưởng của mình.
“Ý tưởng này rất tuyệt.” Tần Dĩnh Xuyên ủng hộ, đồng thời cũng khá ngạc nhiên: “Phương pháp quản lý này là tự em nghĩ ra sao?”
Giang Tầm mỉm cười nói: “Không phải, cái này là do một người bạn đã mách nước cho em.”
“Bạn sao?” Tần Dĩnh Xuyên giống như là nghĩ đến điều gì đó, chợt nói: “Có phải là người bạn cùng em đến quán Trúc Lý hôm thứ Sáu không?”
Tự nhiên nhắc đến chuyện này làm Giang Tầm hơi giật mình: “Đúng vậy, là người đó.”
“Người bạn này của em hình như anh cũng biết phải không? ” Tần Dĩnh Xuyên đột nhiên hỏi bất ngờ: “Có phải là Phó tổng không?”
Ngón tay Giang Tầm cứng đờ, nhịp tim trong nháy mắt đập dồn dập, nhưng trên mặt vẫn giữ được nét bình tĩnh: “Làm sao lại là anh ấy được? Người bạn kia của em mới từ nước ngoài trở về, chắc là đàn anh không biết cậu ấy đâu.”
Cô nhanh chóng bước qua thu dọn giấy tờ trên bàn, một lúc sau lại hỏi: “Nhưng sao đàn anh lại nhắc tới Phó tổng?”
Ánh mắt Tần Dĩnh Xuyên trầm tĩnh, trên mặt không chút biểu hiện gì, anh ấy nói: “Anh thấy trong vòng bạn bè của em nói là đi với một người bạn cùng trường, nên anh nghĩ là anh ấy.”
Đúng là trên vòng bạn bè cô từng nói qua với Trương Viên Viên một câu ‘Chỉ là bạn học cũ thôi’.
“Hóa ra là vậy.”
Giang Tầm rũ mắt, nhanh chóng thay đổi đề tài: “Phải rồi, vừa rồi Trương Viên Viên có đề nghị là mọi người đều muốn đến Trúc Lý Quán ăn thử, nên em định địa điểm tổ chức liên hoan công ty lần tới sẽ mời mọi người đến đó. Em cũng sẽ nhờ bạn em đặt chỗ trước, anh thấy thế nào?”
Tần Dĩnh Xuyên cười cười: “Quán đó khá tốt, anh không có ý kiến gì.”
Giang Tầm đứng lên: “Vậy được rồi, hôm nay chúng ta họp đến đây thôi nhé. Em về phòng làm việc trước đây, em còn bảng kế hoạch khác cần xem xét……”
Tần Dĩnh Xuyên cũng đứng lên theo, gọi cô quay lại: “Chờ đã.”
“Đàn anh, anh còn việc gì sao?” Giang Tầm quay đầu lại.
Tần Dĩnh Xuyên: “Tầm Tầm, em gần đây……”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.
Cửa phòng họp mở ra, Trương Viên Viên ló đầu vào: “Xin lỗi Tần tổng Giang tổng, tôi có làm phiền hai người không?”
Giang Tầm nói: “Không sao, vừa đúng lúc chúng tôi kết thúc cuộc họp. Có chuyện gì vậy?”
Sắc mặt Trương Viên Viên không được tốt: “Giang tổng, người phụ trách của bên cảng biển Minh Châu vừa mới gọi điện thoại đến, họ nói đã tuyên truyền theo bảng kế hoạch lúc trước của chúng ta, nhưng nó lại không phù hợp với mong muốn của bọn họ.”
Giang Tầm kinh ngạc: “Không phù hợp với mong muốn? Sao lại như thế? Hôm trước người phụ trách của bên họ không phải đã rất hài lòng sao?”
Cảng biển Minh Châu là dự án gần đây nhất mà công ty thực hiện, chủ yếu là mở rộng kế hoạch tuyên truyền nhằm tăng khả năng buôn bán bất động sản.
Trương Viên Viên nói: “Vâng ạ, dự án này mới đổi người phụ trách, người phụ trách mới nói phương án mở rộng truyền thông của chúng ta không phù hợp mong muốn của họ, ý tưởng mở rộng tuyên truyền của bản kế hoạch cũng không phù hợp với hình tượng thực tế của họ.”
“Phía họ đưa tới tài liệu tham khảo chỉ mới có bản vẽ, tôi nhớ không nhầm thì bên họ nhanh nhất tới lúc này cũng chỉ có thể xây dựng được nền móng, hình dáng còn chưa có được, không có tòa nhà thật thì lấy đâu ra cơ sở để so với hình tượng thực tế?”
Trong lòng Giang Tầm vừa có suy đoán mơ hồ thì đã lập tức hành động.
“Đi thôi.”
Trương Viên Viên nhanh chóng đuổi theo phía sau, kinh ngạc hỏi: “Giang tổng, chúng ta đi đâu vậy?”
Giang Tầm trả lời: “Cứ ngồi ở đây đoán già đoán non không có căn cứ, thì chi bằng chúng ta đi khảo sát thực tế một chút, nói không chừng có thể giải quyết được vấn đề.”
Như sực nhớ tới gì đó, cô quay lại đối mặt với Tần Dĩnh Xuyên: “Xin lỗi đàn anh, em phải đi sang công trình bên kia xem thử một chút, lúc nãy anh đang muốn nói ……”
Tần Dĩnh Xuyên hơi nheo mắt: “Không có gì đâu, em đi lo công việc trước đi, việc anh định nói cũng không có gì quan trọng.”
“Được.”
Từ taxi bước xuống, Trương Viên Viên không ngừng nhìn vào bảng hướng dẫn trên di động.
Trong khu công trình có khá nhiều dự án xây dựng, muốn tìm được nơi cần đến ở chỗ này quả thật không dễ dàng.
Cảng biển Minh Châu là dự án nằm ở vị trí trung tâm trong khu công trình, được xây dựng ở vị thế dựa núi gần sông, xây dựng bên cạnh con sông. Nghe đâu chủ thầu xây dựng muốn biến nó thành một khu đô thị cao cấp xứng tầm quốc tế.
Hôm nay mặt trời nắng nóng gay gắt hơn mọi khi, Trương Viên Viên một tay cầm tập tài liệu che ngang đỉnh đầu để cản bớt lại ánh nắng.
“Giang tổng, cô không biết đâu, người phụ trách vừa nãy nói chuyện với tôi trong điện thoại nói rằng chủ thầu xây dựng trước đó đã phá sản, cảng biển Minh Châu này được công ty bất động sản Quân Trạch tiếp nhận, chính là công ty con trực thuộc tập đoàn Quân Trạch.”
Giang Tầm thoáng ngẩn người: “Là công ty bất động sản Quân Trạch sao?”
Trương Viên Viên trả lời lại một câu “Đúng thế” sau đó nói tiếp: “Nhưng mà vì nguyên nhân là ở chủ thầu cho nên mới có có chủ thầu xây dựng khác muốn chen chân vào.”
Đi đến lối vào khu công trình, phía trước mơ hồ truyền tới tiếng nói chuyện.
“Tôi đã nói trước với cô rồi, muốn liên hệ với người kia ở trụ sở chính của tập đoàn Quân Trạch không dễ đâu, cô nên bắt đầu từ những đơn vị nhỏ hơn.”
“Bất động sản này hiện tại do công ty bất động sản Quân Trạch thuộc tập đoàn Quân Trạch tiếp nhận. Nếu cô dự định đầu tư vào đây, thì bốn bỏ lên năm cũng miễn cưỡng được coi như là có mối quan hệ rồi, đến lúc đó cô cũng có lý do có thể…”
Tô Khả Lam cùng nhóm người của cô ta đang đi tới.
Ở đây chỉ có một lối ra vô duy nhất cho nên hai bên không tránh khỏi chạm mặt.
Đối phương thấy cô và đồng nghiệp thì liền im bặt.
Tô Khả Lam ngừng chân, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Giang Tầm.
Vẻ mặt Giang Tầm vẫn bình thường, cô gật đầu chào sau đó liền đi qua.
Tô Khả Lam nhìn theo bước chân cô, sau đó cau mày lại.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Đồng nghiệp bên cạnh cô ta cúi thấp người xuống nói nhỏ: “Đúng rồi, bộ đồng phục mà chúng ta nhìn thấy lần trước chính là của công ty bất động sản này.”
“Cô Giang kia từ xa chạy tới đây chắc không phải là để gặp chồng cô ta đấy chứ?” Cô ta lại mỉa mai: “Tôi đoán quả nhiên không sai, chồng cô ta đang làm việc ở công trường này”.
“Thật là đáng tiếc, hôm đó tôi ở xa quá không nhìn rõ mặt chồng của cô ta. Khả Lam, cô có tìm hiểu xem chồng cô ta tên gì không?”
Tô Khả Lam hoàn hồn, chầm chậm mở miệng: “Tôi có một người chú cùng quê đang làm việc ở Cục Dân Chính, có nhờ chú ấy kiểm tra hộ rồi, nhưng bởi vì quy định bảo mật của công việc nên ông ta cũng không để lộ quá nhiều tin tức, chỉ nói chồng cô ta họ Hồ.”
“Họ Hồ?” Đồng nghiệp đi theo vô thức nhìn về phía chủ thầu đang đi cùng mình: “Đội trưởng Tiền, trong nhóm của các ông có công nhân nào họ Hồ không?”
Nhà thầu cẩn thận suy nghĩ một chút, cau mày lại: “Trong đội công trình của chúng tôi hình như không có ai họ Hồ……”
“Không có?” Người đồng nghiệp sửng sốt: “Đội trưởng Tiền, ông suy nghĩ lại cẩn thận xem.”
Ông chủ thầu bỗng dưng nhớ ra điều gì đó: “Từ từ đã, hình như thật sự có một người.”
Ông ta liền vội vàng nói: “Thật ra là có một kỹ sư xây dựng trên công trường là họ Hồ.”
“Xây dựng? Vậy đúng thật là công nhân khuân gạch rồi.” Người đồng nghiệp nở nụ cười nhạo báng.
Nhà thầu lại nói: “Nhưng mà vị kỹ sư họ Hồ kia là được công ty xây dựng mới phái đến đây, tôi không có quyền quản lý anh ta.”
“Công ty xây dựng mới, không phải là bất động sản Quân Trạch sao?” Tô Khả Lam hình như nghĩ ra được điều gì đó.
“Không ngờ công nhân dọn gạch như chồng cô ta lại có thể phấn đấu lên được cái chức vị đó ở công ty bất động sản Quân Trạch, cũng xem như là có bản lĩnh.” Người đồng nghiệp lại cười lạnh, giọng điệu càng tỏ ra khinh thường.
Người đồng nghiệp đó quay đầu lại hỏi: “Khả Lam, bây giờ chị tính sao?”
“Lát nữa tôi sẽ liên hệ trước với giám đốc Hoàng bên phòng kỹ thuật công trình.”
Tô Khả Lam lấy lại tinh thần, nhếch khóe môi: “Không cần phải vội, chúng ta sẽ tìm một cơ hội, trước tiên cứ vờn cô ta chút đã.”
Kiểm tra hết một vòng bên trong và bên ngoài tòa nhà, lúc kết thúc xong công việc cũng đã là bốn giờ rưỡi chiều.
Giang Tầm cùng Trương Viên Viên bắt taxi về lại nội thành.
“Giang tổng, em về trước đây.”
“Ừ, nhớ chú ý an toàn trên đường.”
Hai người tách nhau ra ở trạm xe điện ngầm gần đó.
Nơi xuống xe là địa điểm gần trụ sở chính của tập đoàn Quân Trạch, Giang Tầm nhìn Trương Viên Viên rời đi xong, sau đó liền lập tức xoay người thay đổi phương hướng, đi thẳng về hướng tập đoàn Quân Trạch.
Đến gần đại sảnh quen thuộc, không chờ cô mở lời thì lễ tân đã đứng lên, chủ động chào hỏi: “Cô Giang, trợ lý Từ đã dặn dò, nếu là cô tới thì cứ trực tiếp đi lên là được.”
Giang Tầm: “……”
Nhìn lễ tân đang giữ nụ cười trên môi, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khó tả.
“Cảm ơn.”
Cô lịch sự trả lời rồi đi về phía thang máy.
Đi thang máy lên tầng , Giang Tầm quen đường quen nẻo đi thẳng đến phòng làm việc của Phó Dĩ Hành.
Đang muốn gõ cửa thì phát hiện cửa văn phòng chỉ khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể mở cửa ra.
Cửa không đóng kín nên tiếng nói chuyện ở bên trong truyền ra tới tai khá rõ ràng.
“Bên phía tập đoàn cổ phần khống chế Vương Sinh…”
Tập đoàn cổ phần khống chế Vương Sinh?
(Cổ phần khống chế: nắm trong tay một số lượng cổ phần nhất định, khống chế các nghiệp vụ trong công ty.)
Giang Tầm dừng lại hành động, tay đặt trên tay nắm cửa phòng không định dùng sức nhưng lại không chú ý mà đẩy cửa ra.
Hai người ở trong phòng liền dừng nói chuyện, đồng loạt nhìn ra phía cửa.
Phó Dĩ Hành đứng dậy khỏi chỗ ngồi: “Đã đến rồi sao không vào trong?”
Anh vừa nói vừa nhìn về phía Từ Minh Ngạn, lời ích ý nhiều nói: “Cậu cứ làm theo những gì tôi đã nói đi.”
“Vâng, vậy Phó tổng, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Từ Minh Ngạn hơi gật đầu với Giang Tầm, sau đó liền rời khỏi văn phòng.
Giang Tầm quay đầu lại liếc nhìn anh ta một cái, đến khi cửa văn phòng đóng lại cô mới thu hồi tầm mắt đi về phía Phó Dĩ Hành: “Em mới nghe anh và trợ lý Từ nhắc đến tập đoàn cổ phần khống chế Vương Sinh……”
Cô dừng lại một chút, hơi có phần tò mò hỏi: “Anh đang muốn làm gì vậy?”
Khoé miệng Phó Dĩ Hành giống như mang theo ý cười, gợi lên độ cong như có như không nói: “Qua mấy ngày nữa em sẽ biết.”
Vẫn còn úp úp mở mở với cô?
Giang Tầm cũng không dây dưa với anh, ngược lại nói tới lí do mình đến đây: “Vậy thì Phó tổng này, anh bảo em tới đây đón anh giờ em cũng đã tới rồi, Phó tổng cũng nên thực hiện lời hứa của mình đi chứ?”
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, Phó Dĩ Hành cười nhẹ: “Được rồi, đi thôi, đi ăn cơm trước.”
“Sao lại tới đây sớm vậy?” Anh ta đi về phía sô pha, cầm lấy áo khoác vest: “Ở công ty không có việc gì làm sao?”
Giang Tầm thản nhiên nói: “Không phải, buổi chiều đi xem công trình nên xong việc sớm”
“Đi cùng với ai?” Phó Dĩ Hành dừng chân, nghiêng đầu nhìn cô: “Là đàn anh Tần của bọn em sao?”
Giang Tầm tức giận nói: “Không phải.”
Hình như nghĩ tới điều gì đó cô bỗng nhiên ngừng lại, biểu cảm có chút ngượng ngùng.
Phó Dĩ Hành thấy cô hơi kỳ lạ bèn hỏi: “Sao vậy?”
Giang Tầm ngập ngừng, giọng nói chần chừ: “Hôm nay em có nói chuyện với đàn anh, trong lời nói của anh ấy có chút ý tứ.”
“Em cảm thấy có vẻ anh ấy đoán được điều gì rồi.”
Phó Dĩ Hành ngưng lại một chút, nhướng mày: “Đàn anh nào?”
Giang Tầm sửng sốt, anh biết rõ còn cố ý hỏi: “Là đàn anh Tần đó.” Cô đuổi kịp bước chân của anh, vừa đi vừa nói chuyện: “Sáng nay anh ấy đột nhiên nhắc tới anh, hình như nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta…”
Phó Dĩ Hành dừng bước trước cửa thang máy, cúi đầu thong thả sửa lại ống tay áo, lãnh đạm nói: “Vậy thì liên quan gì tới anh?”