“Giang tổng, buổi sáng chúng ta vừa gặp Phó tổng xong, khi trở về cô lại đăng gói biểu tượng cảm xúc này, như vậy không phải quá rõ ràng rồi sao?”
Trương Viên Viên đang cầm một chiếc bánh sandwich trong nhà hàng thường xuyên lui tới, cô ấy cố gắng sắp xếp lại ngôn ngữ, khéo léo nhắc nhở Giang Tầm.
“Bây giờ dù sao anh ấy cũng là ông bố bên A của chúng ta, tôi lo như vậy có thể sẽ chọc tức….”
Cô ấy vừa nói vừa chú ý đến bình luận trên mạng, tiện tay quét một bình luận mới thì đột nhiên sửng sốt.
“Trời ạ, tại sao Em Trai cũng chia sẻ rồi?” Trương Viên Viên không nhịn được mà che mặt, thấp giọng kêu một tiếng: “Cậu ấy còn nhớ rõ hình tượng của mình là người cao ngạo lạnh lùng không vậy? Cứ đăng weibo loạn như vậy mà quản lý và phòng làm việc của cậu ấy không đánh chết cậu ấy ư?”
Giang Tầm liếc mắt nhìn màn hình điện thoại của cô ấy.
Giang Nhuy vừa mới chia sẻ gói biểu tượng cảm xúc của cô sáu giây trước, còn thêm vào —-
Giang Nhuy V: Gói biểu tượng cảm xúc của chị rất tốt, nhưng bây giờ nó là của em. (Đầu chó)
Cô bật cười.
Trương Viên Viên chỉ cảm thấy kinh hồn bạt vía: “Giang tổng, sao cô còn cười?”
Giang Tầm hơi thu lại ý cười, nói: “Viên Viên, tôi cảm thấy cô lo lắng thái quá rồi. Không có chuyện gì đâu, nếu có chuyện gì thì tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Cô lại bổ sung thêm: “Cô xem, khi về tôi đăng nhiều như vậy mà anh ấy cũng không hề tức giận.”
Trương Viên Viên dùng tay đỡ trán: “Giang tổng, cho dù cô nói như vậy, tôi vẫn….”
Lúc này ở bên cạnh truyền đến một âm thanh quen thuộc: “Tiểu Tầm, Viên Viên?”
Trương Viên Viên ngẩng đầu nhìn về phía người đi tới: “Tần tổng?”
Tần Dĩnh Xuyên đi về phía bàn của các cô, trên tay anh ấy còn mang theo túi công văn.
Giang Tầm hỏi: “Đàn anh cũng tới đây ăn cơm sao?”
Tần Dĩnh Xuyên nhìn chỗ ngồi bên cạnh cô rồi hỏi: “Anh ngồi đây có phiền không?”
Giang Tầm cầm túi xách của mình, nói: “Anh ngồi đi, chỗ này không có ai cả.”
Tần Dĩnh Xuyên sau khi ngồi xuống lại hỏi: “Giờ này các em mới ra ngoài ăn trưa sao? Buổi sáng có đi ra ngoài hả?”
Trương Viên Viên cắn một miếng sandwich, lúng búng trả lời: “Chúng tôi ra ngoài vừa mới về, hôm nay chúng tôi đi gặp một khách hàng đặc biệt khó chơi nên có chút phiền phức, nhưng cũng may cuối cùng đã giải quyết ổn thỏa rồi.”
“Vậy sao, thế thì tốt rồi.”
Giang Tầm hỏi: “Đàn anh cũng vừa mới về sao?”
Tần Dĩnh Xuyên nói: “Ừm, anh vừa gặp khách hàng xong.”
Anh ấy giống như nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, cuối tuần này các em có rảnh không? Có một cuộc hội thảo truyền thông tổ chức ở thành phố B, anh có ba tấm vé vào, có thể đưa các em đi mở mang kiến thức một chút.”
Giang Tầm khẽ giật mình: “Đàn anh, em xin lỗi, cuối tuần này em có hẹn rồi.”
Trương Viên Viên nhìn cô chớp mát vài cái, dáng vẻ như tôi hiểu rồi: “Giang tổng lại có hẹn sao? Có phải là…..”
Giang Tầm cướp lời của cô ấy: “Là sinh nhật anh rể của em, chị của em gọi em qua bên chỗ chị ấy.”
Cô lại nhìn về phía Tần Dĩnh Xuyên, áy náy nói: “Đàn anh, em rất xin lỗi, em hình như không đủ tư cách làm CEO rồi, chuyện gì cũng phải làm phiền anh đi xử lý.”
“Không sao, chẳng qua chỉ là một cuộc hội thảo không quan trọng lắm, ai tham dự cũng đều giống nhau.”
Tần Dĩnh Xuyên cười cười, chuyển hướng qua hỏi Trương Viên Viên: “Còn Viên Viên thì sao?”
“Có có!” Trương Viên Viên thả sandwich trong tay xuống, liên tục gật đầu: “Nhất định phải có, tôi vẫn chưa được chứng kiến hội thảo lớn là như thế nào.”
“Đúng rồi, Tần tổng. Cuộc hội thảo ngày hôm đó có tiệc buffet không?”
Tần Dĩnh Xuyên cười nói: “Đương nhiên là có.”
Trương Viên Viên: “Vậy thì tốt quá!”
Tần Dĩnh Xuyên mỉm cười: “Vậy cuối tuần này, tôi sẽ đưa cô và Dư Giản cùng đi.”
“Được!” Trương Viên Viên vui mừng không ngớt, lập tức cầm điện thoại di động lên gửi tin nhắn cho Dư Giản: “Bây giờ tôi sẽ nói cho anh ta biết.”
Ánh mắt Tần Dĩnh Xuyên lại dời về phía Giang Tầm: “Anh mới nhớ ra là sinh nhật Dư Ngôn đúng là trong tháng này.” Anh ấy hơi ngừng lại, nói: “Thứ Bảy đến đó em gửi lời chúc mừng sinh nhật tới anh ấy giúp anh.”
Giang Tầm gật gật đầu, cười nói: “Được, em hiểu rồi.”
Qua một lát, cô lại vô ý hỏi: “Nhưng mà đàn anh này, sau đám cưới ngày hôm đó, anh và anh rể của em không gặp nhau sao?”
Tần Dĩnh Xuyên lắc đầu: “Không có, em quên rồi sao? Lần trước anh cũng đã nói với em sau khi tốt nghiệp đại học thì bọn anh rất ít liên lạc với nhau.”
“A, đúng rồi.” Giang Tầm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thì thào nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Tần Dĩnh Xuyên không nghe rõ, hỏi lại: “Hửm?”
“Em muốn nói là chúng ta đã nói chuyện lâu như vậy mà đàn anh vẫn chưa gọi món nào.” Cô cầm thực đơn đưa tới: “Đàn anh nhìn xem muốn gọi món nào.”
“Cảm ơn.”
Tần Dĩnh Xuyên nhận lấy thực đơn, cúi đầu nhìn.
Lúc này màn hình điện thoại của Giang Tầm khẽ rung lên.
Cô cúi đầu mở khóa màn hình ra.
Lương Hiểu Hàm gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc “Cô bé xinh xắn của bạn đột nhiên xuất hiện”: 【Tương Tương, mình đã nhìn thấy biểu tượng cảm xúc của cậu rồi, Phó tổng lại làm trò gì với cậu hả?】
Giang Tầm trả lời: 【Làm chuyện khiến cho mình không vui.】
Lương Hiểu Hàm: 【Lời này của cậu nói như không nói.】
Giang Tầm hơi do dự một chút rồi gửi đi một câu: 【Hiểu Hàm, mình có chút rối rắm.】
Lương Hiểu hàm: 【Rối rắm chuyện gì?】
Giang Tầm: 【Tạm thời không thể nói rõ ràng, lần sau gặp nhau sẽ nói cặn kẽ với cậu.
Lương Hiểu Hàm: 【Được.】
Tập đoàn Quân Trạch.
Hội nghị vừa kết thúc, Phó Dĩ Hành tiễn Tôn tổng và nhóm người của Tư Bản Truyền Nhất ra khỏi phòng họp.
Tôn tổng đi tới cửa thì dừng bước lại, trên mặt nở nụ cười, sảng khoái nói: “Phó tổng, vậy trước hết hôm nay tới đây, mong là tiếp theo sẽ hợp tác vui vẻ.”
“Được, hợp tác vui vẻ.” Phó Dĩ Hành mỉm cười: “Tôn tổng đi thong thả.”
Từ Minh Ngạn đưa tay ra phía trước dẫn đường: “Tôn tổng, mời đi bên này, tôi tiễn ông ra ngoài.”
Phó Dĩ Hành sau khi tiễn đoàn người Tôn tổng thì quay trở lại văn phòng, anh lấy điện thoại di động ra nhìn, không ngờ lại nhìn thấy thông báo đặc biệt chú ý trên Weibo.
Anh ấn mở ra.
Tương Tương Thích Ăn Đường V: Biểu tượng cảm xúc được cập nhật [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]….
Phó Dĩ Hành nhìn con mèo giương nanh múa vuốt ở trong bức ảnh chân dung, khẽ mỉm cười.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Nhiệm vụ ở công ty hôm nay cũng không quá nặng nề nên Giang tầm về nhà sớm.
Phó Dĩ Hành vẫn chưa quay về, sau khi cô tắm rửa xong, tự rót cho mình một ly sữa bò rồi bước vào phòng ngủ làm việc.
Không biết qua bao lâu đã nghe thấy âm thanh đẩy cửa vang lên.
Giang Tầm nghe thấy động tĩnh, liếc mắt nhìn về phía cửa: “Về rồi sao?”
Phó Dĩ Hành đi tới, tiện tay kéo cà vạt ra, giọng điệu mang theo chút mệt mỏi: “Chưa ngủ nữa à?”
Giang Tầm vẫn nhìn máy tính, bày ra dáng vẻ chăm chỉ làm việc: “Có một dự án kế hoạch phải sửa chữa lại một chút.”
“Ồ?”
Phó Dĩ Hành chăm chú nhìn cô nhưng lại không nói gì, anh cầm quần áo rồi bước vào phòng tắm.
Cửa vừa đóng lại, động tác Giang Tầm liền ngừng lại. Cô quay người cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ở bên trong.
Tiếng nước ngừng lại.
Giang Tầm vội vàng xoay người lại đối mặt với màn hình máy tính.
Cô nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, làm bộ dừng tay trên bàn phím rồi ra vẻ lơ đãng hỏi: “Buổi sáng em nghe trợ lý nói anh gặp Tôn tổng của Tư Bản Truyền Nhất, các anh nói chuyện gì vậy?”
Phó Dĩ Hành đứng ở sau lưng cô, nhíu mày: “Công việc làm ăn bình thường mà gần đây hợp tác thôi, có thắc mắc gì sao?”
“Không có gì.”
Giang Tầm tắt máy tính, nhớ tới một chuyện quan trọng lại hỏi: “Đúng rồi, thứ Bảy tuần này là sinh nhật của anh rể, anh có muốn tặng quà gì cho bọn họ không?”
Phó Dĩ Hành có chút giật mình nhìn cô, ánh mắt trở nên sâu xa, nhất thời cũng không biết nói gì.
“Hỏi ý kiến anh mà sao anh lại nhìn chằm chằm em như vậy?” Giang Tầm nghi ngờ.
Giọng điệu Phó Dĩ Hành nhàn nhạt: “Phu nhân, sinh nhật của anh cũng không thấy em để ý chuẩn bị quà như vậy đâu.”
Giang Tầm tức giận: “Phó tổng, hôm nay mới là ngày bao nhiêu, sinh nhật của anh còn lâu mới tới.”
Phó Dĩ Hành nhíu mày: “Món quà kia anh sẽ chuẩn bị tốt, chuyện này không cần em phải quan tâm.”
“Vậy được rồi.”
Giang Tầm miễn cưỡng đồng ý, quay người trèo lên giường.
“Em muốn đi ngủ.” Cô quay đầu lại cảnh cáo: “Ngày mai rất bận rộn nên hôm nay anh không được phép làm bậy.”
Phó Dĩ Hành tắt đèn, cũng nằm xuống bên cạnh cô. Ban đầu anh thật sự rất quy củ, rất an phận nhưng cũng không quá lâu….
Dưới chăn có tiếng động xột xoạt.
Giang Tầm kháng cự: “Này, Phó Dĩ Hành, anh làm gì vậy, em đã nói anh không được phép làm bậy mà.”
Phó Dĩ Hành rất nghiêm túc: “Anh không làm bậy, chỉ thay em gãi ngứa thôi.”
“Ha ha, nhột quá đi, đừng gãi nữa.” Giang Tầm khó khăn nhịn cười, cuối cùng nhịn không được mà ngả vào trong ngực anh.
Phó Dĩ Hành hôn lên môi cô, thanh âm trầm thấp: “Còn muốn tiếp tục không?”
Giang Tầm ngẩng đầu, hơi nước mờ mịt trong mắt bị anh mê hoặc, không tự chủ được mà gật đầu.
“Vậy thì được như em muốn.”
Phó Dĩ Hành cười khẽ, cúi đầu hôn lên môi cô.
Giang Lăng gửi trước địa chỉ của bữa tiệc cuối tuần cho cô.
Địa chỉ cũng không phải là nhà cũ của nhà họ Giang mà là một địa điểm xa lạ.
Giang Tầm đoán đây là địa chỉ của Chu Dư Ngôn.
Lái xe vào bên trong khu biệt thự yên tĩnh, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự ba tầng đơn lẻ.
Vị trí của biệt thự vô cùng tốt, tầm nhìn rộng lớn, trước biệt thự còn có các gian chòi nghỉ và cầu nhỏ có nước chảy.
Trong biệt thự còn có vườn hoa riêng và bể bơi. Trong vườn hoa trồng một bụi hoa hồng được chăm sóc rất tốt, cánh hoa và lá vẫn còn đọng lại vài giọt sương sớm.
Giang Tầm sau khi xuống xe thì đi tới cửa ấn chuông cửa điện tử.
Mãi lúc sau Giang Lăng mới xuất hiện trước cửa ra vào.
Giang Tầm cười chào: “Chị.”
“Tầm Tầm, em đến rồi.”
Giang Lăng cũng mỉm cười: “Nào, vào trong rồi hãy nói.”
Chị ấy nói xong giương mắt nhìn Phó Dĩ Hành đang ở phía sau Giang Tầm, thái độ trở nên lạnh nhạt: “Phó tổng, cậu cũng vào trong đi.”
Phó Dĩ Hành cũng không thèm để ý, cất bước đi vào trong nhà.
Giang Tầm vừa vào cửa đã thấy Chu Dư Ngôn ở bên trong. Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, cúc áo được đóng cẩn thận tỉ mỉ, đang đứng ở đó chờ bọn họ. Giang Tầm hơi sửng sốt, vẻ mặt thản nhiên nói: “Anh rể, sinh nhật vui vẻ.”
Chu Dư Ngôn thản nhiên nhìn cô gật gật đầu.
“Chu tổng, sinh nhật vui vẻ.” Phó Dĩ Hành liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó rũ mắt xuống, dừng lại trên đùi của anh ta: “Chân của anh tốt rồi sao? Chúc mừng.”
Chu Dư Ngôn không tỏ rõ ý gì.
Anh ta nhìn Phó Dĩ Hành, ánh mắt đầy ẩn ý: “Không ngờ sẽ trở thành người một nhà với Phó tổng, thật là bất ngờ.”
Phó Dĩ Hành mặt không biến sắc nở nụ cười: “Tôi cũng thật sự rất bất ngờ.”
Giang Tầm mơ hồ phát hiện từ khi hai người chạm mặt nhau, trong nháy mắt không khí trong phòng đã có sự thay đổi nhỏ.
Nhưng cô không muốn dính vào câu chuyện không tên này, nên quay đầu hỏi Giang Lăng: “Chị đang chuẩn bị bữa trưa sao? Có cần em giúp không?”
“Không cần, sẽ có người xử lý. Tầm Tầm đến đây, chị có lời muốn nói với em.”
Giang Lăng kéo tay cô lại, quay về phía Chu Dư Ngôn nói: “Dư Ngôn, anh đi làm việc trước đi. Em và Tầm Tầm đã lâu không gặp nên có chuyện riêng muốn nói với em ấy.”
“Được.” Chu Dư Ngôn đáp lại quay người rời đi.
Giang Tầm có chút ngoài ý muốn.
Chỗ mà anh ta đến….Hình như là phòng bếp?
Giang Lăng nhìn về phía Phó Dĩ Hành, khách sáo nói: “Phó tổng, cậu không cần phải đi theo, có thể tới phòng khách ngồi một chút.”
“Để anh ấy giúp một tay đi.”
Giang Tầm vội vàng liếc mắt ra hiệu với Phó Dĩ Hành: “Phó Dĩ Hành, anh cũng tới phòng bếp giúp đi, em và chị nói chút chuyện.”
Phó Dĩ Hành nhướng mày không nói lời nào, nghe lời đi về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp, nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị xong và được phân loại đặt trên kệ.
Hai chị em nói chuyện thì thầm ở bên ngoài.
Khi Phó Dĩ Hành tiến vào phòng bếp liền thuận tay kéo cánh cửa kính.
Chu Dư Ngôn liếc mắt nhìn bóng dáng đang tiến đến kia, trong giọng nói mang theo một tia đùa cợt: “Xem ra Phó tổng không có địa vị trong gia đình rồi.”
Phó Dĩ Hành không nhìn anh ta, đi thẳng tới trước bàn bếp, anh vén tay áo lên lộ ra một nửa cánh tay, hờ hững đáp: “Hình như Chu tổng cũng giống như vậy.”
Anh cầm lấy hai quả cà chua bên cạnh đặt lên thớt. Ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng đè lên quả cà chua cắt một cách mượt mà, kỹ thuật điêu luyện làm cho người ta vui tai vui mắt.
Chu Dư Ngôn khẽ xùy một tiếng: “Ít nhất thì tôi cũng có danh phận, còn Phó tổng cậu thì sao?”
Động tác trên tay Phó Dĩ Hành dừng lại, ngẩng đầu đón tiếp ánh mắt của anh ta: “Nhưng tôi có giấy đăng ký kết hôn do nhà nước cấp cho. Nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như Chu tổng….” Anh hơi dừng lại, giống như cười mà không cười: “Chỉ là đính hôn?”