% cổ phần so với .% cổ phần càng nguy hiểm hơn nhiều.
Đây là điểm mấu chốt để nắm quyền khống chế công ty.
Điều này có nghĩa là nhà đầu tư ngay lập tức có thể nắm giữ quyền hành ngang hàng với bọn họ.
Giang Tầm nhìn những dòng chữ đang sáng kia, trong lòng cảm thấy vô cùng bất lực.
Là do cô bất cẩn.
Cô hoàn toàn không nghĩ đến công ty Vốn Tầm Tinh còn có cái tên khác chính là Fscaital.
“Tiểu Tầm, có chuyện gì vậy?” Tần Dĩnh Xuyên đi đến phía sau cô, anh ấy lập tức sửng sốt khi nhìn vào giao diện web trên màn hình.
Giang Tầm nhìn thẳng vào màn hình máy tính, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: “Tất cả chúng ta đều bất cẩn, bản dịch tiếng Trung của Fscaital không phải là Vốn FS. Chắc hẳn đàn anh cũng biết nếu dịch sang tiếng Trung thì tên của nó là Vốn Tầm Tinh.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Vốn Tầm Tinh là công ty riêng do Phó Dĩ Hành thành lập, nó không có bất kỳ quan hệ gì với tập đoàn Quân Trạch.
Các hoạt động kinh doanh chính của Vốn Tầm Tinh đều ở nước ngoài, ngay cả trụ sở chính của công ty cũng ở nước ngoài. Chi nhánh trong nước là một cái thùng rỗng chỉ dùng để thuận tiện cho hoạt động kinh doanh.
Nhắc đến Phó Dĩ Hành, phần lớn mọi người chỉ nghĩ đến tập đoàn Quân Trạch chứ rất ít khi nghĩ đến công ty Vốn Tầm Tinh.
Ở trên mạng, Vốn Tầm Tinh thậm chí còn không cập nhật phần giới thiệu trong từ điển bách khoa toàn thư. Chỉ có phần giới thiệu tóm tắt khi mới được thành lập. Tìm kiếm với từ khóa Fscaital sẽ thấy xuất hiện một vài tin tức tiếng nước ngoài đi liền với nhau, nhưng cả hai công ty này … có vẻ không liên quan gì đến nhau.
Người bình thường gần như sẽ không nghĩ đến việc Fscaital và Vốn Tầm Tinh có liên quan với nhau.
Tần Dĩnh Xuyên đã bị đánh lừa bởi những thông tin do bạn bè cung cấp, anh ấy chỉ tìm kiếm được thông tin liên quan ở vòng ngoài và đương nhiên cũng sẽ không nghĩ đến việc nó có liên quan tới Vốn Tầm Tinh.
Nếu không phải vì cô đột nhiên nhanh trí nhớ ra các doanh nghiệp trong nước đều phải lập hồ sơ kiểm tra trực tuyến thì chắc giờ này bọn họ cũng không hay biết gì.
Tần Dĩnh Xuyên nhìn về phía Giang Tầm với vẻ mặt không thể tin nổi: “Nhà đầu tư của chúng ta là Phó tổng?”
Giang Tầm tắt trang web rồi đứng lên nói: “Chính là anh ấy.”
Không khí trong văn phòng trở nên lạnh lẽo.
Trương Viên Viên gõ cửa đi vào: “Giang tổng, Tần tổng, nghe nói hai người đều ở…”
“Ủa? Sao hai người nhìn nghiêm trọng thế?” Cô ấy nhận thấy bầu không khí có gì đó bất ổn liền ngạc nhiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Có liên quan đến nhà đầu tư của chúng ta?”
Cô ấy suy đoán một chút rồi nói: “Nhưng không phải sáng nay vừa mới ký hợp đồng nhận đầu tư rồi sao? Tài chính sắp ổn định không phải chúng ta cũng nên vui mừng ư? Tôi còn đang suy nghĩ có nên gọi mọi người tối nay đi ăn mừng một chút không đây.”
Giang Tầm cất giọng chế giễu: “Hiện tại tôi thà không nhận được tiền đầu tư này còn hơn.”
Trương Viên Viên thắc mắc: “Tại sao vậy? Chẳng lẽ nhà đầu tư có vấn đề?”
Giang Tầm thở dài, nói thật: “Bọn tôi vừa mới biết được thân phận thực sự của nhà đầu tư.”
“Thân phận thật sự của nhà đầu tư?” Trương Viên Viên càng thêm u mê: “Nhà đầu tư mới không phải là một công ty đầu tư nước ngoài sao?”
Giang Tầm lắc đầu: “Cô cứ tìm kiếm tin tức về Vốn Tầm Tinh mà xem.”
“Vốn Tầm Tinh, cái tên này hình như nghe rất quen tai.”
Trương Viên Viên đi đến trước máy tính, gõ những chữ này xong thì nụ cười trên mặt cũng đột nhiên biến mất.
“Vốn Tầm Tinh? Fscaital? Vốn Tầm Tinh chính là Fscaital? Người sáng lập chính là …”
“Phó… Phó… Phó Dĩ Hành?” Trương Viên Viên mở to hai mắt mà nhìn: “Anh ta trở thành nhà đầu tư của công ty chúng ta rồi sao? Anh ta làm chuyện này không phải là muốn trả thù chúng ta đấy chứ?”
Cô ấy nắm lấy tay Giang Tầm, lo lắng nói: “Thôi xong rồi, xong rồi Giang tổng, anh ta chắc chắn còn nhớ chuyện lần trước. Anh ta đầu tư cho công ty của chúng ta rồi có phải việc đầu tiên làm là đuổi việc chúng ta đi không?”
“Chuyện lần trước?” Tần Dĩnh Xuyên vô thức nhìn về phía Giang Tầm.
Giang Tầm hỏi lại: “Đàn anh, số tiền đầu tư kia vẫn chưa chuyển tới phải không?”
Tần Dĩnh Xuyên hơi ngẩn người, gật đầu: “Hợp đồng vừa mới ký kết mà, không nhanh như vậy đâu.”
Giang Tầm hít một hơi thật sâu: “Vậy thì tốt, chúng ta không cần số tiền này nữa, nói bên đó hủy bỏ đầu tư đi.”
Trương Viên Viên lập tức luống cuống, vội vàng ngăn cản: “Giang tổng, cô đừng có kích động như thế. Có người đầu tư không tốt sao?” Cô ấy nhẹ nhàng khuyên bảo: “Lúc này mà để ý đến chuyện cá nhân thì công ty chúng ta phải tính sao bây giờ? Tuy rằng người chủ đầu tư này……”
Tần Dĩnh Xuyên cũng đã bình tĩnh lại, nói xen vào: “Nhưng cổ phần chuyển nhượng vừa mới ký hợp đồng xong, cho dù có thuyết phục đối phương huỷ bỏ đầu tư đi nữa thì Vốn Tầm Tinh cũng đã nắm giữ % cổ phần.”
Đầu óc đang nóng rực của Giang Tầm cũng dần bình tĩnh trở lại, cô hiểu rằng bản thân mình đang rất bốc đồng.
Với tư cách là CEO của công ty truyền thông Nghịch Phong, cô không phải chỉ vì bản thân mà còn là đại diện cho cả công ty, cô nên vì công ty và nhân viên ở đây mà suy sét mọi việc.
“Xin lỗi, là do tôi hơi nóng vội.” Cô thở dài: “Thôi quên đi, để tôi bình tĩnh lại một chút đã.”
Giang Tầm quay người rời khỏi văn phòng, không chú ý có tiếng gọi phía sau.
“Tiểu Tầm…”
“A, Giang tổng…”
Trương Viên Viên nhìn về phía Tần Dĩnh Xuyên, bối rối hỏi: “Giang tổng làm sao vậy?”
“Viên Viên, cô nhớ chú ý giúp đỡ Tiểu Tầm.” Tần Dĩnh Xuyên nói rồi cầm áo khoác lông lên.
Trương Viên Viên gật đầu, hỏi lại: “Vậy còn anh thì sao, Tần tổng?”
“Tôi đi tìm…” Tần Dĩnh Xuyên nhìn ra hướng cửa, ánh mắt phức tạp: “Tìm người đó nói chuyện.”
“Vậy tôi qua xem tình hình của Giang tổng sao rồi.”
Mặc dù Trương Viên Viên không hiểu rõ nguyên nhân, nhưng cô ấy vẫn gật đầu đi theo phía sau Giang Tầm đến văn phòng của cô.
“Giang tổng, cô không sao đó chứ? Cô muốn làm…”
Giang Tầm nhìn thẳng vào màn hình máy tính, sau đó mở hồ sơ ra: “Không có chuyện gì, tôi chỉ là đang suy nghĩ xem có khi mình cứ đưa đơn từ chức cho xong.”
Trương Viên Viên vội vàng ngồi xuống, ngăn cản nói: “Giang tổng, cô đừng có kích động như vậy.”
“Tôi vừa nhớ ra chẳng phải nhà đầu tư đã hứa sẽ không can thiệp vào hoạt động hàng ngày và quyết sách của chúng ta sao? Điều khoản này có trong hợp đồng, cho dù là người kia cũng không thể thay đổi được, đúng không?”
“Nếu thực sự một ngày nào đó thay đổi được thì sao?” Giang Tầm dừng lại, quay đầu nhìn cô ấy.
Trương Viên Viên sửng sốt.
Giang Tầm bình tĩnh phân tích: “Hiện tại trong tay anh ấy đang sở hữu một nửa cổ phần của công ty chúng ta, cùng ngồi ngang hàng với chúng ta. Chỉ với việc góp vốn đầu tư anh ấy đã có thể tính toán đưa chúng ta vào tình huống này thì khó tránh khỏi về sau sẽ không có thủ đoạn khác. Lại tính đến sau này nếu như anh ấy trở mặt, muốn loại bỏ đội ngũ của chúng ta cũng là điều bình thường.”
Trương Viên Viên cẩn thận suy nghĩ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu thực sự có một ngày như vậy tôi cũng sẽ từ chức ra đi cùng với cô, cùng nhau đưa đội ngũ của chúng ta rời đi.”
Giang Tấn có chút cảm động, sau đó nở nụ cười.
“Cảm ơn cô, Viên Viên.”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Trước giờ tan làm, Giang Tầm đã gửi một tin nhắn cho Phó Dĩ Hành để anh không ghé lại đây.
Cô cùng với Trương Viên Viên đi dạo ở bên ngoài tới mười giờ mới bắt xe về nhà.
Phó Dĩ Hành ở trên tầng hai cũng vừa đúng lúc kết thúc một cuộc họp video, bước ra khỏi phòng làm việc.
Hai người chạm mặt nhau ngay trước cửa phòng ngủ.
Giang Tầm làm như không có gì mà đi vào phòng, cô nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, vô thức nói: “Gần đây anh đang bận rộn việc gì vậy?”
“Không có gì.”
Phó Dĩ Hành dừng chân hỏi: “Sao lại hỏi như vậy?”
Giang Tầm xoay người lại, yên lặng nhìn anh, khóe miệng đột nhiên cong lên.
Ánh mắt Phó Dĩ Hành đen lại: “Sao vậy?”
Giang Tầm cũng không nói gì, cô nhón chân hôn lên môi anh.
Phó Dĩ Hành hơi đơ người một chút, sau đó liền thuận tay ôm lấy cô.
“Sao hôm nay đột nhiên lại chủ động như vậy?” Giọng nói của anh so với lúc nãy càng trầm khàn hơn.
Giang Tầm cười hỏi: “Em chủ động không tốt sao?”
“Rất tốt.”
Lúc tiến độ đạt tới quá nửa, đang ý loạn tình mê sắp tiến tới trạng thái cao hơn.
Giang Tầm đột nhiên chen ngang: “Chờ đã, em chưa tắm.”
Phó Dĩ Hành kéo cô lại: “Phu nhân, em làm việc gì cũng không thể bỏ dở giữa chừng như vậy.”
“Nhưng hiện tại em không muốn làm việc này, ưm …”
Yên lặng.
Sự việc phát sinh phía sau…là chuyện không thể diễn tả được.
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Vốn dĩ muốn dạy cho Phó Dĩ Hành một bài học, nhưng không ngờ bản thân cô lại đang tự đào hố chôn mình.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, tâm trạng Giang Tầm vẫn cứ bao phủ một màu u ám.
Sau khi đến công ty cô vẫn luôn nhốt mình trong văn phòng.
Trương Viên Viên đương nhiên nhìn ra được sự khó ở của cô nên đã tìm cớ vào phòng làm việc.
Vừa mở cửa ra liền nghe thấy tiếng máy in đang hoạt động truyền tới.
Trương Viên Viên kinh ngạc, thật cẩn thận hỏi: “Giang tổng đang muốn làm gì thế?”
Cô ấy vừa dứt lời thì máy in cũng chạy ra một đống giấy đã in.
Trên trang giấy in rất rõ ràng các biểu hiện cảm xúc của Phó Dĩ Hành
Cô ấy lập tức kinh ngạc đến ngây người: “Cô đang làm gì vậy?”
Vẻ mặt Giang Tầm không hề thay đổi: “Không phải hôm nay chủ đầu tư sẽ tới công ty chúng ta sao, chúng ta tất nhiên phải làm lễ chào đón chào thật nhiệt liệt rồi.”
“Nhưng này là …”
Giang Tầm không để ý đến cô ấy mà tiếp tục thu dọn các tờ giấy biểu tượng cảm xúc đã in sẵn, sau đó xoay người rời khỏi văn phòng, bắt đầu dán những tờ giấy vừa in ra lên các mặt tường và những góc khuất của công ty.
“Giang tổng đừng làm như vậy, như thế này có phải hơi quá không …” Trương Viên Viên đi theo phía sau cô, kiềm chế giọng nói đang run rẩy của mình, cố gắng thuyết phục cô dừng lại.
Nhưng không thể nào thuyết phục được.
Chủ đầu tư mới sắp đến làm cho trên dưới truyền thông Nghịch Phong đều phủ đầy một tầng áp suất thấp.
“Tới rồi.” Gần mười một giờ sáng, đồng nghiệp ngồi canh cửa thang máy cũng chạy về lại văn phòng kêu gọi mọi người ra sảnh chính.
Trong nháy mắt cửa thang máy đã mở ra.
Phó Dĩ Hành từ bên trong bước ra, theo sau anh là hai vị đại diện ưu tú đã đến đàm phán ngày hôm đó.
Tần Dĩnh Xuyên đang đợi ở cửa liền đi lên đón tiếp.
“Phó tổng.”
“Tần tổng.”
Phó Dĩ Hành bắt tay với Tần tổng nhưng ánh mắt lại nhìn vào Giang Tầm đang ở phía sau: “Xem ra Tần tổng và Giang tổng không có chút ngạc nhiên nào nhỉ?”
“Hóa ra nhà đầu tư mới của công ty chúng tôi lại là anh à?” Nụ cười trên mặt Giang Tầm mang theo ý tứ sâu xa mà gằn giọng nói: “Phó tổng, như vậy thật sự làm cho người khác rất ngạc nhiên đó.”
Phó Dĩ Hành nhìn cô vài giây rồi hướng ánh mắt nhìn vào bên trong công ty đánh giá một lượt.
Nhìn thấy các trạng thái cảm xúc của mình được dán trên tường, anh nhướng mày: “Giang tổng, đây chính là cách công ty cô hoan nghênh nhà đầu tư mới sao?”
Giang Tầm cười như không cười: “À, đây là văn hóa đặc biệt của công ty chúng tôi. Nó thể hiện thành ý hoan nghênh, Phó tổng không thích sao?”
Hành động khiêu khích này làm Trương Viên Viên toát cả mồ hôi lạnh.
Cô ấy nhanh chóng đứng ra hòa giải: “Phó tổng, vào trong ngồi trước đã. Anh muốn uống trà hay món nào khác? Chúng tôi ở đây đều ….”
Giang Tầm ngăn cô ấy lại, nhìn Phó Dĩ Hành hỏi: “Phó tổng có thời gian nói chuyện với tôi một chút không?”
Phó Dĩ Hành và cô nhìn nhau trong ba giây: “Được thôi, hôm nay tôi đến đây cũng là muốn biết về tình hình hoạt động của truyền thông Nghịch Phong.”
Tần Dĩnh Xuyên đang muốn đi theo sau thì Giang Tầm quay đầu lại ngăn cản anh ấy.
“Đàn anh, em muốn nói chuyện riêng với anh ấy một chút.”
Tần Dĩnh Xuyên không còn cách nào khác, đành dừng lại: “Được rồi, có chuyện gì nhớ gọi anh.”
Ngày hôm qua tin tức Phó Dĩ Hành trở thành nhà đầu tư cho truyền thông Nghịch Phong đã truyền đi khắp công ty.
Các nhân viên khác cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì, nhưng sau khi anh tới thì bầu không khí trong công ty lại tràn ngập một sự quái lạ.
Nhìn hai người đi lên lầu hai, các nhân viên liền cẩn thận liếc mắt nhìn về phía hai người đại diện đang đứng bên kia, sau đó chụm lại nhỏ giọng bàn tán với nhau.
“Xong rồi xong rồi, hai người Giang tổng và Phó tổng sẽ không đánh nhau đấy chứ?”
“Tôi thấy Giang tổng đã bắt đầu khó chịu từ hôm qua rồi.”
“Chẳng lẽ Giang tổng thật sự rất ghét Phó tổng sao? Cô ấy còn đem nhiều biểu cảm khác nhau của anh ấy dán lên khắp nơi nữa.”
“Đúng đó, cô ấy còn sử dụng thay phiên mấy hình đó trong nhóm nữa.”
“Có phải Phó tổng đầu tư vào công ty chúng ta chỉ vì muốn trả thù Giang tổng …”
“Giang tổng đã làm ra nhiều biểu tượng cảm xúc của anh ấy như vậy, tôi đoán cũng là vì điều này.”
“Nhưng có thể không chớp mắt lấy một cái mà bỏ ra mấy ngàn vạn để đầu tư thì đâu giống là trả thù?”
“Nói không chừng anh ấy muốn khống chế công ty trước rồi sau đó mới trả thù.”
“Theo tôi thấy bầu không khí vừa rồi giữa Giang tổng và Phó tổng thật sự không đúng lắm, rất giống kẻ thù gặp nhau liền chướng mắt.”
“Trời ạ, vậy thì Giang tổng chẳng phải sẽ tiêu đời luôn sao?”
Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn!
Giang Tầm dẫn Phó Dĩ Hành lên văn phòng.
Phó Dĩ Hành ngồi xuống, nới lỏng cà vạt, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi: “Em muốn nói chuyện gì với anh?”
Giang Tầm đóng cửa phòng làm việc của mình lại, quay đầu nhìn về phía anh, không chờ anh kịp nói gì đã phủ đầu ném tới trước mặt anh một phong thư.
Phó Dĩ Hành cúi đầu nhìn phong thư trên bàn: “Giang tổng, thế này là có ý gì?”
Vẻ mặt Giang Tầm đầy lạnh lùng: “Ý tứ của em không phải rõ ràng sao? Đây là đơn từ chức.”
“Em không làm nữa.”
Cô nói từng chữ một.
Phó Dĩ Hành bình tĩnh ngước mắt lên nhìn cô: “Em đã phát hiện ra vào hôm qua rồi đúng không?”
Giang Tầm cũng nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Từ ngày đầu đánh cược với em anh đã sớm đoán được kết quả của ngày hôm nay rồi đúng không?”
Phó Dĩ Hành im lặng, thành thật đáp lời: “Đúng vậy.”
Giang Tầm tức giận nói: “Phó Dĩ Hành, anh đã vi phạm thỏa thuận! Anh đã nói là không can thiệp vào hoạt động của công ty em. Anh xem đi, bây giờ anh đang làm gì?”
Phó Dĩ Hành dừng một chút, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Anh cần phải đính chính lại một chút. Anh chỉ nói rằng sẽ không sử dụng tiềm lực của tập đoàn Quân Trạch để giúp em, thế nhưng không hề nói sẽ không sử dụng những tiềm lực khác.”
Giang Tầm tức giận bật cười: “Anh là tên lừa đảo! Còn dùng hết tâm tư đem bản thân biến thành công ty đầu tư bên ngoài, trò này chơi vui lắm sao?” Cô hít sâu một hơi: “Từ đầu đến cuối anh chưa từng nghĩ tới việc để cho em thắng.”
“Không sai, anh đúng thực là một tên lừa đảo.”
Phó Dĩ Hành dừng lại vài giây rồi chuyển cuộc trò chuyện: “Tuy nhiên chỉ cần em để ý một chút thì đã có thể tìm thấy thông tin này. Là chính bọn em đã lựa chọn anh, thỏa thuận đầu tư là em tự nguyện ký, vậy tất cả trách nhiệm đều là của anh sao?”
Giang Tầm im lặng một lúc, sau đó cầm lấy lá đơn từ chức ném về phía anh.
Phó Dĩ Hành tiện tay bắt lấy, nhìn lá đơn trên tay không nói lời nào.
Anh ngẩng đầu nhìn về phía Giang Tầm.
Ánh mắt Giang Tầm lạnh thấu xương: “Nếu đã như vậy thì em xin từ chức ngay bây giờ. Anh muốn công ty này thì em sẽ đưa cho anh.”
“Em biết rõ ý anh không phải như vậy”. Phó Dĩ Hành nhắm mắt, giọng điệu hòa giải: “Vậy em muốn anh phải làm thế nào?”
Giang Tầm không chút do dự: “Rút tiền đầu tư!”
“Không có khả năng.”
Câu trả lời của anh thật sự đúng như dự tính.