Giang Tầm hoàn toàn không ngờ cuối cùng cô lại là người bị đưa vào bệnh viện.
Không khí trong bệnh viện tràn ngập mùi thuốc khử trùng, bóng đèn sợi đốt trên đầu toả ra thứ ánh sáng chói mắt.
Miếng bông đã được thấm cồn chạm vào miệng vết thương gây nên cảm giác đau xót nhè nhẹ.
Giang Tầm giật mình hoàn hồn, hơi khó chịu nhíu mày.
Phó Dĩ Hành nắm chặt lấy tay cô, lo lắng hỏi: “Có đau lắm không?”
Giang Tầm gật đầu rồi lại lắc đầu: “Em không sao. Chỉ bị ngã thôi mà, cũng không có vấn đề gì quá nghiêm trọng. Về nhà xử lý là được rồi.”
“Da đã bị trầy xước thế này rồi.” Phó Dĩ Hành cúi đầu nhìn vết thương của cô: “Tốt hơn hết vẫn nên xử lý qua cho yên tâm.”
Giang Tầm ngã hai cái rất đau, cả khuỷu tay và cẳng chân đều bị thương, tuy vết thương không sâu nhưng miệng vết thương lại rất lớn.
Cô y tá đứng bên cạnh băng bó vết thương, vừa làm vừa khuyên nhủ: “Vợ chồng son cáu kỉnh giận dỗi là chuyện bình thường, nhưng đừng đánh nhau trên mặt tuyết trơn như thế. Nguy hiểm lắm biết không?”
Giang Tầm có chút xấu hổ giải thích: “Chúng tôi không có…”
Cô y tá vừa nghe tới đây đã quay sang dạy dỗ Phó Dĩ Hành: “Còn anh nữa, làm một người chồng phải biết nhường nhịn vợ của mình một chút. Ai lại để cho vợ của mình bị thương như thế. Còn ra thể thống gì nữa?”
“Tôi hiểu rồi.” Vẻ mặt Phó Dĩ Hành như đang nghiêm túc lắng nghe lời dạy bảo.
Sau khi xử lý xong miệng vết thương, cô y tá cầm cái khay bước ra khỏi phòng điều trị.
Giang Tầm ngẩng đầu nhìn Phó Dĩ Hành, có chút khó hiểu hỏi: “Chuyện này vốn không phải vậy, sao vừa rồi anh không phản bác lại?”
Phó Dĩ Hành bước tới gần, đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào má của cô rồi thì thầm: “Cô ấy nói rất đúng. Là do anh làm chồng chưa đủ tốt nên mới để cho em bị thương thế này.”
Hai má Giang Tầm chợt nóng lên, cô cúi thấp đầu hỏi khẽ: “Vừa rồi tại sao trợ lý Từ lại trả lời điện thoại của anh? Làm hại em tưởng rằng anh…”
“Lúc đó anh đang bận giải quyết hậu quả để lại sau vụ tai nạn ô tô nên trước mắt để trợ lý Từ nói với em một tiếng, tránh cho em phải lo lắng vì anh.” Phó Dĩ Hành nhìn cô giải thích: “Trợ lý Từ nói với anh là cậu ấy còn chưa kịp nói hết câu em đã cúp điện thoại mất rồi.”
“Sao em lại nóng vội như vậy chứ? Cũng không đợi anh ta nói cho xong?” Anh lại hỏi cô.
Giang Tầm hơi bối rối: “Em, lúc đó em nghe thấy mấy chữ ‘tai nạn xe cộ’, thật sự còn tưởng rằng đã có chuyện gì đó không may xảy ra với anh rồi, đầu óc rối tung hết cả lên nên mới vội vã…”
Một tiếng cười khe khẽ truyền tới tai cô.
Giang Tầm ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh: “Anh cười gì vậy? Chắc là đang cười nhạo em ngu ngốc chứ gì?”
Phó Dĩ Hành không nói mà chỉ vươn tay ra kéo cô vào lòng, lặng lẽ ôm chặt lấy cô.
Trong tim Giang Tầm chợt dâng lên cảm giác nao nao.
“Anh chỉ thấy mình thật hạnh phúc.” Giọng của Phó Dĩ Hành vẫn trầm ấm nhưng dường như ẩn chứa ý cười: “Có phu nhân quan tâm đến anh nhiều như vậy, anh thấy rất hạnh phúc.”
“Ừm.” Giang Tầm trả lời, cô nhắm mắt lại, dựa sát vào người anh.
Ngừng một chút, Phó Dĩ Hành lại lên tiếng: “Tầm Tầm, chuyện gần đây anh xin lỗi em.”
“Không công khai chuyện chúng ta đã kết hôn ra cho mọi người biết là ước định ban đầu giữa anh và em. Bây giờ lại do anh nói ra trước.”
Anh biết rõ Giang Tầm và chị gái có quan hệ rất tốt, sau khi Giang Lăng biết chuyện của hai người chắc chắn chị ấy sẽ ngăn cản.
Đó là lý do tại sao anh đưa ra một thỏa thuận như vậy.
Nhưng nửa tháng sau, Giang Tầm đã biết được anh đang tính toán điều gì. Thế là bản thỏa thuận này lại trở thành công cụ để kìm hãm anh.
“Việc đặt cược cho công ty của em cũng là do anh nói trước.” Anh tiếp tục nói: “Nhưng anh lại bí mật đứng phía sau gây cản trở. Hết lần này đến lần khác anh đã vi phạm ước định với em. Đều là lỗi của anh.”
Anh thì thào: “Tầm Tầm, anh xin lỗi, anh sai rồi, tha thứ cho anh có được không?”
Giang Tầm dựa vào vai anh, nhẹ gật đầu.
“Được.”
Trong bệnh viện có máy sưởi, nhưng vì Giang Tầm phải điều trị vết thương nên cô xắn tay áo và ống quần lên.
Phó Dĩ Hành cởi áo khoác ngoài ra khoác lên người cô, sau đó đứng dậy nói: “Em tạm thời nghỉ ngơi ở đây một lát nhé, anh ra ngoài thanh toán tiền viện phí, nhân tiện đi xem tình hình tài xế luôn.”
Bây giờ Giang Tầm mới nhớ tới chuyện này, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, tài xế làm sao vậy? Anh ta có sao không?”
Phó Dĩ Hành đáp: “Người thì không có việc gì. Đã được chụp CT rồi nhưng não bị chấn động nhẹ. Nghỉ ngơi một lát là có thể xuất viện về nhà.”
“Thật là may quá.”
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Giang Tầm nhìn anh bước ra khỏi phòng điều trị, chiếc áo khoác bọc kín cả người cô, cô cảm nhận được hơi ấm còn sót lại bên trong, khóe miệng vùi vào trong áo gió khẽ nhếch lên.
Lúc này điện thoại di động của cô bất ngờ vang lên.
Giang Tầm định thần lại, cô lấy điện thoại từ trong túi xách bên cạnh ra, trên màn hình hiện ra tên người gọi tới: “Tần Dĩnh Xuyên”.
“Đàn anh?” Giang Tầm nhanh chóng trả lời điện thoại.
Tần Dĩnh Xuyên hỏi: “Tiểu Tầm, vừa rồi anh nghe đồng nghiệp trong công ty nói trông thấy em lo lắng rời khỏi công ty, có chuyện gì vậy?”
“À, bây giờ không sao rồi…” Giang Tầm hơi dừng lại, sau đó giải thích: “Là chuyện riêng thôi, em đã xử lý xong rồi, anh đừng lo.”
Tần Dĩnh Xuyên dừng lại vài giây rồi nói: “Nếu em không sao thì tốt rồi.”
“À đúng rồi, anh vừa xem một bản tin.” Đột nhiên anh ấy thay đổi chủ đề: “Nghe nói trên cầu vượt sông ở đại lộ Duyệt Phong đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Hình như có liên quan đến Phó Dĩ Hành…”
Giang Tầm giật mình: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, anh ấy không sao, hiện giờ em đang ở bệnh viện.”
“Vậy là tốt rồi.” Giọng nói của Tần Dĩnh Xuyên rất bình tĩnh: “Không có chuyện gì anh cúp máy trước, ngày mai gặp lại ở công ty.”
“Được rồi, ngày mai gặp lại.”
Bíp.
Kết thúc cuộc gọi sẽ phát ra âm thanh.
Tần Dĩnh Xuyên nhìn lời nhắc đã kết thúc cuộc gọi trên màn hình điện thoại, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt vừa trầm ngâm vừa sâu kín.
Ngày đó sau khi biết Vốn FS là Vốn Tầm Tinh, anh ấy đã đến nói chuyện với Phó Dĩ Hành.
Kết quả cuộc nói chuyện lại chẳng mấy vui vẻ.
Nhưng cuối cùng, Phó Dĩ Hành đã đưa ra một yêu cầu với anh ấy.
“Phó Tổng, tại sao anh nghĩ tôi sẽ giúp anh?”
Tần Dĩnh Xuyên cảm thấy buồn cười, xoay người rời đi.
Phó Dĩ Hành chậm rãi quay người lại, nhìn bóng lưng của anh ấy rồi đột nhiên hỏi: “Có muốn đánh cược không?”
Tần Dĩnh Xuyên dừng bước, đột ngột quay lại.
Kết quả của lần đánh cược này không cần nói cũng biết.
Khóe miệng Tần Dĩnh Xuyên nhếch lên tự giễu.
Anh ấy quên mất khi mình ở nước ngoài, bản thân không có dũng khí bước trước một bước nên đã hoàn toàn thua cuộc rồi.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Giang Tầm cúp điện thoại, sau khi nhớ lại cuộc nói chuyện với Tần Dĩnh Xuyên khi nãy mới nhận ra mình vẫn chưa hỏi rõ Phó Dĩ Hành về vụ tai nạn xe hơi.
Cô nhấp vào trang web di động và tìm kiếm từ khóa.
Nhấn vào xác nhận tìm kiếm.
“Chiếc xe thể thao màu đỏ mất kiểm soát đâm gãy lan can cầu rồi rơi xuống sông, không may tài xế đã thiệt mạng”.
“Một chiếc ô tô thể thao mất kiểm soát đã tông gãy lan can cầu rơi xuống sông, một người trên xe tử vong …”
Ngoài ra còn có các video giám sát tại thời điểm xảy ra vụ tai nạn trong báo cáo.
Cô thoáng do dự rồi bấm vào video.
Đoạn phim rất ngắn, chỉ có mười giây nhưng nội dung trên màn ảnh cũng đủ gây cấn.
Vương Tử Phong lái một chiếc xe thể thao đuổi theo xe của Phó Dĩ Hành. Đột nhiên, một chiếc xe tải đột ngột chuyển làn, chiếc xe của Phó Dĩ Hành quá gần với chiếc xe tải nên không kịp phanh lại. Dù đã nhanh chóng chuyển hướng nhưng đầu xe đã tông vào hông xe tải.
Xe ô tô và xe tải di chuyển khỏi vị trí ban đầu buộc phải dừng lại.
Chiếc xe thể thao màu đỏ phía sau vốn có ý định lao vào chiếc ô tô con để cùng nhau đồng quy vu tận, nhưng không nghĩ tới việc xe ô tô của anh lại đột ngột quay đầu.
Không hiểu sao chiếc ô tô thể thao màu đỏ lại ngoặt gấp độ, chạy thẳng đến lan can cầu rồi lao gãy lan can rơi xuống dưới.
Không có bất kỳ âm thanh nào trong đoạn video giám sát, nhưng chỉ cần nhìn vào màn hình cô cũng có thể hình dung ra tình huống khi đó nguy hiểm như thế nào.
Giang Tầm nhanh chóng đóng trang web lại, không dám nhìn nữa. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó cô đã thấy tim mình loạn nhịp.
Cô ôm chặt điện thoại di động, mừng thầm trong lòng.
Vẫn may, anh không xảy ra chuyện gì.
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Khi đến chỗ không người, Từ Minh Ngạn dừng lại nhìn người trước mặt.
“Phó Tổng.”
Phó Dĩ Hành hỏi: “Người sao rồi?”
Từ Minh Ngạn bình tĩnh kể lại: “Xe của Vương Tử Phong đâm gãy lan can cầu, cả xe và người đều rơi xuống sông. Người và xe vừa được vớt lên, nghe nói là đã tắt thở rồi.”
Phó Dĩ Hành nghe xong, im lặng một hồi.
“Tôi chỉ định cho anh ta một bài học. Không ngờ anh ta lại chọn làm một việc cực đoan như vậy.” Anh cười mỉa mai: “Có thể kêu những vệ sĩ âm thầm bảo vệ phu nhân rút lui được rồi.”
“Vâng.”
Từ Minh Ngạn thoáng dừng lại, sau đó do dự hỏi: “Phó tổng, đã đến bước cuối cùng rồi, vậy tại sao anh lại… không kiên trì đến cuối?”
Phó Dĩ Hành cười khẽ, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tôi không muốn ép buộc cô ấy.”
“Tuy nhiên có một số việc phải ép buộc một chút mới có kết quả.”
Anh khẽ nói: “Nhưng… đây là lần cuối cùng, tôi không muốn để cô ấy thất vọng nữa.”
Truyện [Ngọt Ngào Em Trao] được Làn Truyện edit và đăng tải tại lantruyen.vn!
Tối về đến nhà, Giang Tầm quyết định tự mình nấu ăn.
Sống sót sau tai nạn đúng là nên ăn mừng.
“Anh ở đây đi, để em làm là được rồi.”
Để Phó Dĩ Hành ở lại phòng khách, Giang Tầm vào bếp.
Trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu.
Cô mở điện thoại ra tìm một công thức phù hợp, nhấp vào rồi đặt nó lên kệ bếp.
Đã lâu không xuống bếp, cô cảm thấy có chút lạ lẫm.
Giang Tầm không dám sơ suất, vừa đọc công thức trên điện thoại vừa cẩn thận làm theo từng bước chế biến nguyên liệu.
Bỗng nhiên có một đôi tay vòng ra trước người cô, ôm lấy cô.
Giang Tầm vừa đập một quả trứng gà vào bát thủy tinh đã bị Phó Dĩ Hành ôm vào lòng.
“Làm sao vậy?” Cô liếc mắt nhìn người phía sau, hỏi: “Không phải đã kêu anh đợi ở ngoài rồi sao?”
Phó Dĩ Hành ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô, hỏi: “Em có chắc đồ em nấu có thể ăn được không?”
“Em… từng bí mật học qua.”
Mặt Giang Tầm ửng đỏ, có chút chột dạ trả lời. Khi nói chuyện, cô nhanh chóng đưa tay ra che màn hình điện thoại lại.
“Thật không?” Mắt Phó Dĩ Hành cụp xuống, lặng lẽ mỉm cười.
“Đương nhiên.”
Nhìn thấy màn hình điện thoại tối đen, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, bỏ tay ra rồi nói sang chuyện khác.
“Máy đánh trứng để chỗ nào vậy?”
“Mấy hôm trước bị hư nên anh đã vứt nó đi rồi.” Phó Dĩ Hành nói ngắn gọn.
Không có máy đánh trứng nên chỉ có thể đánh bằng tay.
Nhưng bị anh ôm khiến việc di chuyển rất khó khăn. Giang Tầm lấy một đôi đũa bên cạnh ra, tay cầm bát thủy tinh, chọc đũa vào chất lỏng trong bát, bắt đầu đánh trứng.
“Trứng không phải đánh như vậy đâu.”
Phó Dĩ Hành nhìn thấy động tác cứng đờ của cô thì đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Anh đưa tay ra, một tay tự nhiên lấy đi cái bát trong tay cô, tay kia thì lấy đôi đũa của cô.
Hai người tiếp xúc thân mật với nhau.
Giang Tầm dựa lưng vào trong ngực anh, cả người bị ôm lấy. Nghe thấy nhịp tim đều đặn và mạnh mẽ của anh, hai tai cô lặng lẽ đỏ bừng.
“Nào.” Phó Dĩ Hành nắm tay cô, anh thì thầm bên tai cô, tay nắm tay dạy cô cách làm: “Như vậy mới đúng.”
“Này, anh như vậy là…”
“Ừm?”
Anh hơi cúi đầu, còn Giang Tầm thì đang ngẩng đầu, nụ hôn cứ như vậy mà rơi xuống.
Giang Tầm sửng sốt.
Khi cô định thần lại thì Phó Dĩ Hành đã lui người ra, giọng nói tự nhiên rơi xuống đỉnh đầu cô.
“Anh thu học phí trước.”