Gõ xong dấu chấm hỏi này, Nguyễn Tương Nghi lập tức ngẩng đầu lên luôn, ở chỗ mà tầm mắt có thể nhìn thấy, cô nhìn thấy một bóng người thon dài cao lớn ở ngoài phòng riêng phía xa xa.
Còn không phải là Hà Hú Dĩ sao?
Cô vẫy vẫy tay với người thanh niên này từ phía xa, gõ một câu tối gặp nhé vào WeChat, sau đó đi thẳng vào phòng riêng của mình.
Tụ tập ăn cơm xong, Nguyễn Tương Nghi nói mình có việc, sau đó đường ai nấy đi với đám người Đại Hùng, trực tiếp lên xe của Hà Hú Dĩ.
Hôm nay anh rất kỳ quặc, cũng rất ít nói.
“Anh làm gì thế, sao không nói lời nào?” Vất vả lắm Nguyễn Tương Nghi mới trốn về trước một lần, thế mà lại bị Hà Hú Dĩ đối xử như vậy, cô có chút không vui.
Môi mỏng của Hà Hú Dĩ mím thành một đường thẳng tắp, rất lâu sau anh mới chậm rãi mở miệng: “Anh thấy rồi.”
“Hả? Cái gì?” Nguyễn Tương Nghi không hiểu ra sao, như lọt vào trong sương mù.
Hà Hú Dĩ cứ như vậy, không hé răng nữa, chỉ lưu loát xoay tai lái.
Xe từ từ chạy ra ngoài, Nguyễn Tương Nghi cảm thấy tò mò.
“Rốt cuộc anh thấy cái gì?”
Hà Hú Dĩ cố gắng hết sức để bản thân duy trì sự lạnh lùng, nhưng nhịn một lúc lâu mà vẫn không nhịn nổi, trực tiếp chọc thủng: “Anh nhìn thấy em và Trình Liệt.”
“À.” Sao Nguyễn Tương Nghi có thể nghĩ đến chuyện anh đang nói chính là cái này, cô lơ đễnh đáp lại.
Thấy Nguyễn Tương Nghi không có phản ứng gì, Hà Hú Dĩ nhíu chặt hàng lông mi dài.
“Anh còn thấy cậu ta ôm em.”
“Em không từ chối.”
“Hai người ôm nhau.”
“Em là người có bạn trai, thế mà em lại ôm người khác.”
“Người khác này lại còn là Trình Liệt.”
Hà Hú Dĩ nói một tràng này mà không cần tạm dừng.
Sao anh! Không đi!! Niệm kinh đi chứ?!!!
Nguyễn Tương Nghi bỗng chốc chưa kịp phản ứng lại, chỉ nghe thấy cái gì mà ôm với không ôm, cái gì mà Trình Liệt với không Trình Liệt.
Nhưng thấy Hà Hú Dĩ khó chịu đến mức sắp xuyên thủng chân trời, Nguyễn Tương Nghi quyết định phải giải thích rõ ràng một phen.
Cô khẽ ho khan: “Em không hề làm gì có lỗi với anh hết, hai bọn em chỉ tạm biệt quá khứ mà thôi.”
Hà Hú Dĩ nhanh chóng tiếp lời, bắt lấy một từ không bỏ, hỏi ngược lại: “Hai người còn từng có quá khứ à? Qúa khứ mà anh không biết sao?”
Nguyễn Tương Nghi không thể nhịn được nữa, nếu không phải thấy anh đang lái xe, suýt chút nữa cô đã trực tiếp tát cho anh một cái ngay tại chỗ: “Anh suy diễn vớ vẩn quá đấy!”
Sau khi Hà Hú Dĩ thấy cô như vậy thì thành thật yên tĩnh trong chốc lát, nhưng sau đó lại chứng nào tật nấy: “Tối nay chúng ta không về ký túc xá nữa, cùng anh tới một nơi đi.”
“Chỗ nào?” Nguyễn Tương Nghi nhìn thấy ngón tay thon dài như ngọc của anh chạm chạm vào màn hình, dáng vẻ như đang nhập cái gì đó.
“Đi rồi em sẽ biết.” Hà Hú Dĩ không nói.
Nhưng anh vừa dứt lời, tiếng chỉ dẫn của định vị xe lập tức vang lên.
“Sau đây sẽ bắt đầu chỉ đường cho anh chị, đích đến, khách sạn lớn Hoa An Đình Thành.”
Nguyễn Tương Nghi: “…”
Đích đến gì thế này?
Khách sạn?? Khách sạn lớn??
Lại còn là khách sạn lớn Hoa An Đình Thành nữa chứ!!
“Hà Hú Dĩ, anh định làm gì! Anh là đồ không biết xấu hổ!” Cho dù Nguyễn Tương Nghi có điềm tĩnh như thế nào thì lúc này cũng không thể bình tĩnh nổi.
Hà Hú Dĩ ngoảnh mặt làm ngơ, nắm lấy móng vuốt vung đến đây của Nguyễn Tương Nghi, hôn một cái.
Khi Nguyễn Tương Nghi lấy lại tinh thần rồi yên tĩnh lại thì người đã ở trong phòng của Hoa An Đình Thành.
Cô chống cự trong chốc lát, nhưng sự thẹn thùng bống nhiên ập tới.
Sau đó mặt cô âm thầm đỏ lên, chẳng khác gì đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao.
Hà Hú Dĩ đè cô ở sau cánh cửa, đôi mắt đen như mực bao vây lấy cô gái nhỏ: “Sau này còn ôm ôm ấp ấp với Trình Liệt nữa không?”
“Làm gì có sau này, bọn em chỉ là bạn thôi!” Hôm nay, Hà Hú Dĩ trông có vẻ rất nguy hiểm, Nguyễn Tương Nghi không dám lại khiêu khích anh mà chẳng kiêng dè điều gì. Cô bắt đầu ra sức, điên cuồng giải thích cho bản thân, cầu nguyện có thể tránh thoát được.
“Chỉ là bạn thôi à?” Hà Hú Dĩ nhướng mày.
“Nếu không thì sao, đương nhiên chính là bạn bè, chỉ là bạn mà thôi, chỉ là bạn.” Nguyễn Tương Nghi gạt tay anh ra, nhưng lại vô ích, sức lực của thanh niên hơn cô rất nhiều.
“Anh tin em.” Hà Hú Dĩ tựa trán vào trán cô: “Nhưng mà em đối xử với bạn như vậy, thì có thể đối xử càng tốt hơn với người yêu của em không?”
Anh còn dúng tới cả người yêu rồi, đến lúc này, không hiểu sao Nguyễn Tương Nghi lại cảm thấy hơi buồn cười.
“Tốt hơn như nào?”
“Chính là càng tốt hơn ấy…” Lời nói của Hà Hú Dĩ có ý ám chỉ vô cùng rõ ràng.
Nguyễn Tương Nghi nhỏ giọng nói, bắt đầu lảng sang chuyện khác: “Đây là anh ghen rồi, đừng giận, bây giờ em sẽ đi… rót cốc nước cho anh nhé?”
“Ừ.” Hà Hú Dĩ nhanh chóng thừa nhận mình đang ghen, sau đó, dùng một tay kéo cô lại: “Em đừng đánh trống lảng, chúng ta đã ở bên nhau đủ lâu rồi, hôm nay, anh không muốn đợi nữa.”
Nguyễn Tương Nghi cảm thấy sự ngượng ngùng trực tiếp đốt thẳng lên não rồi, cô nói không nên lời, sau đó, bắt đầu nhỏ giọng từ chối.
Hà Hú Dĩ ngoảnh mặt làm ngơ, bế ngang cô lên, đi vào phòng ngủ của căn hộ: “Em chỉ được nhìn anh thôi, không được nhìn người khác.”
Bất kể như thế nào, Nguyễn Tương Nghi cũng không ngờ nổi, hai người vừa vào Hoa An Đình Thành thì đã ở liền một ngày một đêm.
Ban đầu, hai người không biết cách, loạn cào cào tới hơn nửa đêm.
Sáng hôm sau, cô lại bị lật qua lật lại như cái bánh bị nướng, còn nướng tận hai lần.
Ba bữa cơm của hai người đều được phục vụ tận phòng.
Khi đèn lại sáng lên lần nữa, Nguyễn Tương Nghi khàn giọng, lúc này mới phát hiện di động có vô số cuộc gọi đến.
Cô không về, Đại Hùng và các thành viên trong nhóm sắp phát điên rồi.
Nguyễn Tương Nghi báo bình an cho từng người, sau khi bảo bọn họ không cần lo lắng thì đạp cho kẻ vẫn còn đang ngủ mê man là Hà Hú Dĩ một phát.
Người đàn ông này!!
Uổng công trước đây cô còn tưởng rằng anh tốt với cô thế nào, kết quả, đàn ông ở trong chuyện này đều dã man chẳng khác gì lang sói, nó đã ngủ đông lâu ngày, vừa thấy một tia sáng vào sớm mai thì đã khởi động tứ chi.
Sau khi hai người sửa sang lại xong xuôi thì mới quay về ký túc xá. Trong mấy ngày ngắn ngủi sau đó, hiển nhiên là Hà Hú Dĩ đã được nếm ngon ngọt thì lại lén lút thêm vài lần.
Váy ngủ sườn xám mà cô mới mua đều bị anh coi thành tài liệu thực tế, bị anh lợi dụng triệt để.
Mà bởi vậy, vì một nguyên nhân nào đó mà Nguyễn Tương Nghi không hề để ý tới anh trong mấy ngày sau.
Chủ yếu là bởi vì sườn xám của cô đắt lắm đấy:)
Tình hình này vẫn luôn kéo dài tới tận cuộc họp thường niên của công ty giải trí Nhất Thiên.
Ánh mắt của Hà Hú Dĩ liếc tới đây rất nhiều lần, nhưng Nguyễn Tương Nghi vẫn cố tình không thèm nhìn anh.
Mãi cho đến khi Đại Hùng kéo cô đi, mặt đen như đáy nối: “Nguyễn Tương Nghi, tốt nhất là em nói với anh đây chỉ là hiểu lầm.”
Nguyễn Tương Nghi cũng nhìn thấy hot search rồi, đơn giản chính là ngày hôm đó, hai người không hề kiêng dè, trực tiếp bị người ta chụp được ảnh vào khách sạn.
Những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là tiêu đề của tin đó vô cùng hấp dẫn ánh mắt của người ta, nhấn mạnh điểm chính ở chỗ một ngày một đêm.
Nguyễn Tương Nghi không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì đây chính là sự thật.
Sau đó, cô ngước mắt lên nhìn về phía Hà Hú Dĩ.
Người thanh niên đó đã đi tới, lén lút nắm chặt tay cô.
Cũng không hiểu vì sao, Nguyễn Tương Nghi nhìn anh yên lặng điềm tĩnh, mà trong lòng cô lại vô cùng kiên định tựa như thuyền buồm đột nhiên tìm thấy cảng dừng chân.
Không hề bất ngờ, hai người trực tiếp bị kéo thẳng tới phòng họp của cao tầng công ty.
Công ty mở họp suốt đêm, bàn bạc cách xử lý.
Đại Hùng vừa mới cãi nhau một trận với Lý Ca, anh ấy quay đầu nhìn vẻ mặt thản nhiên không quan tâm của hai người, nói với vẻ hận sắt không thành thép: “Lúc trước, anh khai quật hai đứa thế nào? Sao lại?? Sao lại thế chứ???”
Nguyễn Tương Nghi nhún nhún vai, không dám cãi lại vào thời khắc như thế này.
Bộ phận quan hệ công chứ của công ty giải trí Nhất Thiên nhanh chóng đưa ra cách xử lý, trực tiếp từ chối, không công khai quan hệ của hai người.
Thật ra công ty cũng không vặn hỏi về quan hệ của hai người, Hà Hú Dĩ và Nguyễn Tương Nghi tựa như đánh thái cực quyền, hỏi có phải không thì không nói gì, hỏi có ở bên nhau không thì cũng không nói.
Hà Hú Dĩ liếc mắt nhìn Nguyễn Tương Nghi đang cúi đầu ở một bên, anh hiểu một khi công khai đột ngột thì sẽ có rất nhiều chuyện bất ngờ nối gót nhau ập tới.
Mà mấy ngày nay, Nguyễn Tương Nghi lạnh nhạt với anh, chắc chắn là vì trong lòng còn chưa suy xét kĩ lưỡng.
Hà Hú Dĩ không đắn đo quá lâu, nói thẳng với Lý Ca, cứ làm theo ý của công ty.
Dù sao tên phóng viên giải trí kia cũng chỉ chụp được cảnh hai người ra vào khách sạn, nhưng không có đầy đủ tin tức, nói cách khác, không đủ chứng cứ.
Những bài thảo luận có liên quan tới chuyện này ở trên mạng vẫn luôn rất sôi nổi, công ty cố ý kiểm soát bình luận thì mới phát tán được sự chú ý của fans.
Nguyễn Tương Nghi nhìn Hà Hú Dĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy có lẽ mình có vẻ… có vẻ như… hơi ức hiếp anh nhỉ?
Bởi vì đoạn nhạc đệm nhỏ này, cô cố ý muốn bồi thường cho anh, trái lại, hai người còn ngọt ngọt ngào ngào một thời gian.
Ngày tháng trôi qua trong yên bình, trong lúc đó, Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh âm thầm đi đăng kí kết hôn.
Hà Hú Dĩ lấy hai người này làm ví dụ, trong tối ngoài sáng đều ám chỉ cho Nguyễn Tương Nghi rất nhiều lần.
Nguyễn Tương Nghi nhận ra nhưng không nói rõ, chỉ cười cười.
Mấy năm nay, hai người che giấu rất tốt, mặc dù trước đây đã bị phát hiện nhưng lại không công khai là một đôi.
Nguyễn Tương Nghi đi theo Hà Hú Dĩ về nhà họ Hà một chuyến, nhờ sự thử thách của năm tháng, mẹ Hà cũng càng hài lòng với Nguyễn Tương Nghi hơn. Thái độ nói không rõ ràng và tự cho là đúng của bà trước đây cũng đã biến mất hoàn toàn từ lâu.
Thấy hai người về, bà cười đến không khép được miệng, chỉ cảm thấy hai người vô cùng hợp nhau.
Mặc dù đều là ngôi sao nhưng trong mắt người lớn, bọn họ chính là một đôi thích hợp để kết hôn, vì thế lời giục kết hôn hoàn toàn không phải nói đùa.
Sau khi quay về thành phố Z, Hà Hú Dĩ đồng ý lời mời của bạn thân, tham gia một bộ phim thần tượng, nhân vật này không được yêu mến, chỉ đơn thuần là làm nền cho nhân vật chính.
Hà Hú Dĩ vẫn luôn rất chú ý trong phương diện này, địa vị của ACE cũng khiến cho bọn họ có thể có lựa chọn riêng của mình. Nếu như không phải bạn bè xin xỏ thì anh tuyệt đối sẽ không tham gia diễn loại phim thần tượng này. Trước đây, công ty giải trí Nhất Thiên sắp xếp vai khách mời, tất cả đều là anh nể mặt Nguyễn Tương Nghi.
Chỉ có điều, lần này, Hà Hú Dĩ nghĩ rất chu đáo, nhưng lại hoàn toàn bỏ qua các nhân tố khác.
Tuy rằng không phải vai chính nhưng Hà Hú Dĩ lại là người có lưu lượng lớn nhất, nổi tiếng nhất trong bộ phim này.
Đoàn phim có một nữ phụ vào bằng tiền, là một cô người mẫu nhỏ vô danh, bởi vì muốn nổi tiếng mà đầu óc bị sai lệch.
Khi Hà Hú Dĩ biết được tin tức đó, tai tiếng đã bay đầy trời ở trên mạng.
Động tác của công ty giải trí Nhất Thiên còn nhanh hơn cả Hà Hú Dĩ, sau khi xác nhận với anh là không có bất kì quan hệ gì thì trực tiếp tát mạnh vào mặt người tung tin vịt.
Hà Hú Dĩ vẫn cảm thấy chưa đủ, định bảo phòng làm việc của mình bổ sung thêm văn kiện của luật sư.
Anh giải thích với Nguyễn Tương Nghi ở trên WeChat một phen, tỏ vẻ mình hoàn toàn không quen biết người nọ, còn không nhớ hết tên của người ta, cực kì oan ức.
Nguyễn Tương Nghi nói ừ ngoài mặt, nhưng khi anh về nơi ở của hai người thì lại phát hiện có một quả sầu riêng rất to đặt ở chỗ cửa vào trong nhà.
Hà Hú Dĩ: “...”
Mấy năm nay, hai người đã sống chung với nhau.
Anh yên lặng xách quả sầu riêng kia lên, mở cửa phòng, đi tới trước mặt Nguyễn Tương Nghi đang ngồi ở trên ghế sofa
Hà Hú Dĩ đặt sầu riêng xuống đất, là thật sự định quỳ xuống,
Thật ra, Nguyễn Tương Nghi làm như vậy chỉ là muốn ra oai phủ đầu với anh, không phải thật sự muốn anh quỳ.
Vả lại, cô cũng rất tin tưởng anh.
“Được rồi được rồi, anh giả vờ giả vịt quỳ một phút đi, em chụp một bức đăng lên vòng bạn bè thì coi như không có gì.”
Hà Hú Dĩ hít sâu một hơi, nhưng cũng đành chịu.
Sau khi quỳ xong, anh ngồi vào bên cạnh Nguyễn Tương Nghi: “Vẫn còn giận à?”
Nguyễn Tương Nghi thuận thế hôn Hà Hú Dĩ một cái: “Hết từ lâu rồi.”
Công ty giải trí Nhất Thiên và Weibo chính thức của phòng làm việc bên phía anh đều có thái độ cứng rắn với chuyện này, anh đã nhìn thấy trên Weibo, cô người mẫu vô danh kia đã xám xịt nói xin lỗi rồi.
Cô dùng hai tay bưng mặt người thanh niên, bỗng dưng bật cười: “Hà Hú Dĩ, chúng ta tranh thủ cơ hội lần này, công khai đi.”
Hà Hú Dĩ ngơ ngác nhìn cô, tinh thần cực kì chấn động.
Anh nhìn cô chăm chú một hồi lâu, thậm chí còn không hề chớp mắt.
“Anh phát ngốc rồi à?” Nguyễn Tương Nghi ôm anh, nghi ngờ nói.
Hà Hú Dĩ nheo mắt liếc cô, khàn giọng mở miệng: “Không, đây là anh quá vui.”
Anh nắm chặt tay của Nguyễn Tương Nghi, chậm rãi nói: “Vậy thì nói xong, sau này chúng ta ở cùng một chỗ nhé.”
Nguyễn Tương Nghi nghe câu nói tựa như đã từng quen này, trí nhớ lại bay về cửa nhà ăn vào cuối mùa hè năm đó.
Mặc dù đã từng bỏ lỡ, đã từng có hiểu lầm, đã từng có không hiểu nhau.
Nhưng mà yêu thì vòng đi vòng lại, đi hết một vòng, cuối cùng, lại về điểm xuất phát.