Hai người cách nhau rất gần, gần đến mức Biên Lê hơi nghiêng người về phía trước là có thể tựa sát vào ngực anh.
Hạ Vân Tỉnh lười nhác tựa lên trên nền gạch men, hai chân cong lên, thản nhiên đứng. Vì anh hơi cúi đầu, nên lúc này mặt hai người kề sát gần nhau, hơi thở gần trong gang tấc.
Đôi bàn tay nhỏ của Biên Lê níu cổ áo của Hạ Vân Tỉnh, nhưng là vô tri vô giác, một lòng đặt hết lên trên động tĩnh bên ngoài của.
Cô hít vào rồi lại thở ra, toàn bộ những sợi tóc con trên đầu đều tỏ ra đang cực kỳ căng thẳng.
Dáng người đàn ông cao gầy, bị cô áp như thế này, lúc đầu chỉ là hơi ngạc nhiên, sau đó thì nhanh chóng thích ứng với vai trò mới thế này, để mặc Biên Lê muốn làm gì thì làm.
Bên ngoài cửa phòng tắm, Ninh Tiết Sơ thấy mãi lâu không được đáp lại bèn tiếp tục lê bước đi về phía này.
“Lão đại sao anh không lên tiếng thế?” Anh ta khó hiểu, rõ ràng người ở đây, mà không có lấy một lời.
“Phòng em hết sữa tắm rồi, sang mượn anh một ít.”
Ninh Tiết Sơ vẫn ở sát bên ngoài lải nhải, vừa nói vừa bước về phía phòng tắm, tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Giờ đây, Biên Lê nào quản được nhiều như vậy, cô duỗi tay xuống dưới, dùng chút sức véo một cái ở trên mông Hạ Vân Tỉnh.
Anh không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, bất ngờ bị véo nên rên lên một tiếng khàn khàn.
Thật ra cũng không đau, mèo nhỏ gãi ngứa, đau được đến mức nào chứ?
Biên Lê trợn tròn mắt, cô thấy mình cũng đâu dùng quá nhiều sức đâu, mà kết quả bộ dạng gã này nhăn mặt nhíu mày, làm như đau lắm không bằng.
Cô ngước mắt lên, vừa vặn nhìn vào đôi mắt mang chút đùa giỡn của Hạ Vân Tỉnh.
Trong lòng Biên Lê lúc ấy từ từ nổi lên một ý nghĩ chẳng hay ho.
Quả nhiên, một giây sau.
Giọng Ninh Tiết Sơ cất cao thêm vài phần, nói về phía bên này: “Thật sự đủ rồi đó anh, trong phòng tắm thì cứ nói luôn ra, ở trong đó rê/n rỉ cái gì?”
Vừa dứt lời, tay nắm cửa đã bị Ninh Tiết Sơ tùy tiện chạm vào, ra vẻ muốn đẩy cửa bước vào.
Biên Lê quên cả nhúc nhích, quay đầu nhìn tay nắm cửa.
Ban nãy cả hai đều vội vàng đi vào, ai mà rảnh đi lo chuyện khóa cửa hay không khóa cửa.
Nhìn Biên Lê càng lúc càng sốt ruột, Hạ Vân Tỉnh duỗi tay dài ra, vươn qua tay Biên Lê, ngay khi Ninh Tiết Sơ đẩy cửa đi vào, anh đóng cửa vào rồi sau đó “lạch cạch” một tiếng, nhanh gọn khóa lại.
Ninh Tiết Sơ bị giam ngoài cửa nên thấy khó hiểu, gãi đầu.
“Anh làm cái trò gì thế?”
Giọng Hạ Vân Tỉnh rất lãnh đạm: “Tắm không được à?”
“Anh tắm phải khóa cửa?” Ninh Tiết Sơ thấy lạ lùng, theo lý mà nói trong phòng tắm có vòi hoa sen giữa và bồn tắm lớn, có cửa dời là nửa tấm kính trong mờ che khuất, kể cả đi từ ngoài vào cũng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ.
Không phải anh chưa sang bao giờ, Hạ Vân Tỉnh cũng chưa từng khóa cửa, bây giờ lại còn thấy ngại.
“Tắm không có tiếng nước, anh tắm rửa cái rắm?” Anh ta nhịn hồi lâu thì không chịu được nữa, lại đưa tay lên gõ cửa.
Biên Lê không hiểu sao thấy xấu hổ, nhưng lại sợ Hạ Vân Tỉnh tự nhiên sẽ nói ra điều gì kinh thế hãi tục, nên vội vàng lấy tay che miệng anh lại.
Ninh Tiết Sơ đợi cả nửa buổi, bên trong không có lấy một tiếng động, nhịn đến quá đỗi oan uổng.
Hôm nay cái cửa này hoàn toàn không vào được, anh ta nghiêng người tựa lên trên tường: “Cũng được thôi, không cho em vào, thì em ở đây, đợi anh ra, mượn sữa tắm còn cho em mượn cả cảm giác ưu việt rồi.”
Biên Lê nghe thấy thế, càng gấp hơn, dùng khẩu ngữ nói: “Anh để anh ấy mau đi đi.”
Nếu Ninh Tiết Sơ thật sự đợi ở đây, cô phải làm sao.
Hạ Vân Tỉnh bị cô che miệng, lòng bàn tay mềm mại của cô gái nhỏ tràn đầy hương sữa, thanh thanh ngọt ngọt.
Anh đưa tay lên ôm cô sát vào mình, nhường mày nhìn cô.
Biên Lê nhảy dựng lên dùng bàn tay khác tách tay của anh ra, thế nhưng tay Hạ Vân Tỉnh trông mảnh khảnh, nhưng cực kỳ dẻo dai, dùng lực cũng không được.
Cô đẩy một lúc lâu, nhưng cũng không thể gỡ tay anh ra được.
“Cậu đi trước, anh đợi lát rồi đưa sang cho cậu.”
Ninh Tiết Sơ không biết đã đợi bao lâu, cuối cùng thì bên trong cũng có một câu tiếng người.
Ô ha, đây lại là chuyện lạ gì đây.
Chẳng đầy lâu nữa, Hạ Vân Tỉnh sẽ tự đưa đồ cho anh ta??
“Lão đại, nếu anh bị bắt cóc rồi, em cũng sẽ không cứu anh đâu, anh đừng mơ tưởng đẹp quá nhé.”
Ninh Tiết Sơ tiến lại gần, tiếp tục nói: “Nhưng mà sao anh tiếng anh nói ồm ồm vậy?”
Nghe có vẻ giống như cái kiểu đục khàn đang trong cổ, còn có cả âm mũi nữa.
Nghĩ đến đây, anh ta không khỏi thắc mắc.
Lại liên tưởng đến âm rên khàn đục ban nãy của Hạ Vân Tỉnh…
Ninh Tiết Sơ cho là phải, tự dưng nghĩ đến điều lệch lạc hết sức.
“Anh kiềm chế chút nha lão đại, ai mà lại không dùng năm ngón tay của con gái giải quyết khi nhu cầu, anh trốn vào trong phòng tắm một mình, lại không dặn trước…” Ninh Tiết Sơ càng nói càng hăng, không có ý dừng lại dẫu nửa phần.
“Cậu cút ra ngoài.” Hạ Vân Tỉnh trực tiếp ngắt lời anh ta.
“Được thôi.” Ninh Tiết Sơ cũng không màu mè, anh ta vỗ nhẹ lên đùi mình, cười đến độ cực kỳ phơi phới: “Đàn ông sao, em đều hiểu, em để anh chút thời gian, lát nữa mang sữa tắm qua cho em.”
Vừa nói vừa liếc cửa phòng tắm đầy thâm ý, trước khi đi còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại.
Lúc Ninh Tiết Sơ đóng cửa phòng vẫn nhỏ giọng thầm thì, xem ra thời gian và sức bền của lão đại nhà mình, đều không tệ.
Người đi rồi, đầu óc Biên Lê vẫn còn treo đầy căng thẳng.
Lúc Hạ Vân Tỉnh vừa mới mở miệng lên tiếng, bở môi anh lúc mở lúc khép, rìa môi nâng lên như có như không chạm vào lòng bàn tay cô, tựa như bông liễu bập bềnh trong không khí ngày xuân, phun lên toàn thân khiến người ta ngứa ngáy.
Da thịt như gần như xa dính sát nhau mang đến cảm giác tựa run rẩy, lưng căng thắt lại một hồi rồi một hồi.
Thật ra cô đã muốn buông tay từ lâu, nhưng không hiểu sao Hạ Vân Tỉnh lúc này đây cứng rắn vô cùng, ôm chặt cô lại.
“Anh có ý gì?” Biên Lê nhỏ giọng ấp úng, hoàn toàn mất hết sự thẳng thắng vừa rồi.
“Anh có ý gì?” Hạ Vân Tỉnh miệng thì hỏi như thế, lặp lại lời cô nói, không nhanh không chậm.
Hành động chẳng mảy may ngập ngừng, vô cùng nhanh gọn.
Anh đứng thẳng người, vịn vào eo của cô, hơi dùng chút sức xoay người lại, đè Biên Lê lên trên trên lớp gạch men, đảo khách thành chủ.
Hạ Vân Tỉnh nghiêng người ghé đầu lên trước, gần như là dán dán tai cô, trầm khàn nói: “Em chiếm được lợi của anh lâu thế rồi, có phải giờ nên đến lượt anh hay không?”
“Được lợi gì?” Biên Lê cố làm như trấn tĩnh trả lời lại, tiếng buột thốt ra mềm mại, mềm yếu không có lực.
Chỉ cần cẩn thận nhìn kỹ, thì thật sự không khó phát hiện ra đầu ngón tay cô đều nổi lên sự tê dại, đang khẽ run lên.
Hạ Vân Tỉnh nhìn đầu vành tai của cô gái, đỏ ửng cả một mảng, giống như vầng đỏ của ráng chiều đượm lửa, bập bùng thiêu đốt một đường, cháy lan đến tận cổ.
Chiếc cổ thiên nga ưu nhã giờ đây vì tư thế của Biên Lê, mà trở thành một đường cong xinh đẹp, trắng trơn như tuyết, cực kỳ hấp dẫn.
Tay Hạ Vân Tỉnh dò theo sau lưng Biên Lê đưa lên, rồi nhẹ nhàng vu.ốt ve gáy cô, người đàn ông vu.ốt ve một lát, rồi thoáng dừng lại: “Em biết ý của anh mà, Biên Lê.”
Đêm nay hoàn toàn là chuyện ngoài ý muốn, không hề nằm trong kế hoạch của Hạ Vân Tỉnh.
Anh đã sắp xếp hết thảy, một ngày nào đó chẳng bao lâu nữa, ở một nơi kia sẽ trịnh trọng bày tỏ, để cô hiểu rõ tâm tư của mình.
Nhưng thân trong cảnh này, Hạ Vân Tỉnh quyết định không nhịn nữa.
Lòng anh vui sướng khi người con gái ấy đang quấn chặt trong ngực anh, mà cô, có lẽ cũng có cùng tình cảnh giống với anh.
Khắc này người nọ kẻ kia hòa hợp chắc chắn sẽ có sự hiểu ngầm tâm ý tương thông.
Cùng nhau lo được lo mất, cùng nhau xót xa trắc trở, cùng nhau tự mình nghi vấn, cùng nhau ngọt ngào mặn nồng.
Những chua ngọt đắng cay ấy, tình cảm cảm xúc lẫn lộn xích lại với nhau, bèn đọng lại thành sự mập mờ không nói rõ được của tình cảm giữa người với người, kéo hai trái tim, ngày càng gần nhau hơn.
“Tim em đập nhanh quá.” Hạ Vân Tỉnh tựa trán vào cô, chầm chậm nói, tiếng nói như băng tuyết mới tan của đài nguyên, sạch sẽ trong veo, mang đến sự du dương đặc biệt của tuổi trẻ.
Biên Lê đã hoàn toàn không thể nói gì, mọi điều đều tan chảy trong từng bước từng bước của anh, gấp gáp, không cho phép chối từ, mạnh mẽ truy đuổi.
Cô gần như mềm nhũn, ngã gục trong lồ.ng ngực ấm áp của anh.
Hạ Vân Tỉnh không để ý đến cô gái bé nhỏ không nên lời đáp lại, tình cảnh này anh phải thế.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại như không xương, nhẹ nhàng áp lên nơi trái tim anh: “Không sao, của anh cũng vậy.”
Biên Lê cảm nhận được máu đương sôi sục một hồi, luồng nhiệt trào qua đập tới, một đợt rồi lại một đợt, như muốn nhảy qua áo sơ mi của anh, mạnh mẽ lại có lực.
Cô ngước mắt lên nhìn anh, khẽ thì thầm: “Hạ…Vân Tỉnh…”
“Gọi anh Vân Tỉnh.”
Vừa dứt lời, anh cúi người xuống, hơi thở lành lạnh đầy trời kín đất phủ đến, ngậm lấy đôi môi anh đào của cô, hôn thật sâu.
Tay Biên Lê quên cả cử động, giơ lên giữa không trung, lơ lửng giữa không trung.
Hạ Vân Tỉnh xoay chuyển cọ xát, khẽ mút trên cánh môi mềm mại của cô, sau đó cắn nhẹ môi dưới cô, sau khi Biên Lê thốt lên tiếng giật mình thì nhân cơ hội tiến nhanh vào, cuộn lấy lưỡi của cô, dịu dàng mút.
Biên Lê như vừa trải qua một cơn gió lốc giữa mùa hè oi bức, lòng ướt át như thể mới mưa.
Hạ Vân Tỉnh một tay giữ chặt eo cô, một tay nắm lấy cằm cô, giữa những lần hít thở, thứ bao trùm lấy anh là mùi hương thanh mát dễ chịu, như tuyết đầu mùa, như rừng trúc lớn.
Cô gần như nghẹt thở, hai tay trên không trung thôi giãy giụa, chủ động nắm lấy vòng eo gầy của anh.
Biên Lê khẽ đáp lại, khiến Hạ Vân Tỉnh càng tiến vào sâu hơn, đầu lưỡi cũng tiến thêm gần một bước thăm dò.
Cả đều thăm dò lẫn nhau, đều mang theo nhiệt tình mới lạ, sa vào trò chơi đầy thân mật này.
Nụ hôn kéo dài tới gần nửa tiếng đồng hồ, lúc kết thúc, cả hai không biết đã hít thở ra sao, đều hổn hển không thôi.
Biên Lê nghiêng đầu vùi vào ngực anh, đầu lưỡi bị mút đến độ tê dại, hai mắt nhắm nghiền, nhỏ giọng bảo: “Đều tại anh… em… em cảm giác mình không thở được nữa...”
Được người trong lòng đáp lại, dọng giữa hàng mày của Hạ Vân Tỉnh đều là sự dịu dàng, y hệt như nước, khắc này, mãn nguyện đến không muốn nói gì.
Hạ Vân Tỉnh ôm chặt lấy cô, chóp mũi không ngừng cọ vào đỉnh tóc cô, nghe thế khẽ cười một tiếng.
Trải qua trận gột rửa vừa rồi, giọng anh trầm trầm, mang theo hơi thở rối loạn, giọng khàn mê ly, âm cuối lưu luyến: “Thể lực kém vậy sao em?”
Biên Lê véo anh một cái, không trả lời lại.
Cả hai đều trầm mê đắm đuối trong sự dịu dàng im ắng này.
Một lúc sau, Hạ Vân Tỉnh chậm rãi mở miệng: “Sao không nói gì.”
Anh véo cái cằm nhọn của cô, khẽ cắn nhẹ một cái lên khóe môi cô, nhìn đôi mắt mông lung đọng lại thành sương, lại cười nói: “Chẳng lẽ em vẫn còn dư vị ư? Nói thật đi, anh hoàn toàn có thể làm lại lần nữa.”