Ngọt Ngào Trọn Vẹn

chương 47

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Biên Lê nghe thấy lời này, nghẹn ứ lại.

Nửa vòng xung quanh đều là máy quay, người quay phim với nhân viên làm việc đang ngồi xổm trên bề ruộng, cả đống đều là bóng người.

Chuyện này Biên Lê có thể chắc chắn một trăm phần trăm, hai câu ban nãy của Hạ Vân Tỉnh đều bị ghi lại rồi.

Du Thư ở lì một bên cũng nghe thấy, cậu nghe vậy cũng không có phản ứng to tát gì, chỉ cười khẽ, quỳ nửa người trong bùn nhìn Biên Lê.

Một đôi mắt nai, trong vắt lại thấu tỏ, vành mắt cụp xuống thoạt trông ấm áp tốt bụng lại vô hại, chắc là đang đợi câu trả lời của cô.

Biên Lê ho khẽ hai tiếng, giọng điệu đứng đắn vô cùng: “Du Thư, các cậu ở bên này bắt được nhiều như thế, rải rác đi chút, tôi qua đó xem sao.”

Du Thư cười: “Các cậu liệu bắt được không?”

Vừa nói, ánh mắt cậu ta vừa làm như vô tình rơi trong chiếc giỏ của Hạ Vân Tỉnh, nó rỗng tuếch.

Giọng điệu của cậu ta không xấu xa gì, nhưng Hạ Vân Tỉnh nhíu mày, tóm lại là cảm thấy đối phương đang ngầm khiêu khích.

Không nghĩ nhiều cũng không được, tần suất xuất hiện của cái con người Du Thư này có hơi nhiều lần, Hạ Vân Tỉnh chỉ thoáng liên hệ đến chuyện trước đây cậu ta với Biên Lê có quan hệ, thì cảm thấy hơi khó chịu, trong lòng khó giấu nổi cảm giác có chuyện chẳng ngờ.

Nhiều chuyện như thế, khó tránh khỏi việc ghét người ta. Cả loại không có nguyên do này, cũng tính.

Ở trong chương trình, anh cũng không hay nói gì. Chỉ có thể dùng hành động thực tế để chứng minh.

Biên Lê nhân cơ hội này cật lực vỗ về nịnh nọt Hạ Vân Tỉnh: “Chẳng qua là chưa gặp được được cả đàn các chạch thôi mà, đâu có nghĩa là sẽ không bắt được đâu.”

Trong lòng, cô vô điều kiện, không lý do, hoàn toàn đầu hàng về bên Hạ Vân Tỉnh, phất cao hàng vạn hàng nghìn ngọn cờ.

Rằng tin tưởng anh như vậy.

Nhìn cô gái nhỏ nói chuyện với anh, lại ở trong bùn bì bõm theo qua đây, cơn sóng ghen cuồn cuộn trong lòng Hạ Vân Tỉnh cũng dần dần tan.

Động tác vỗ đầu Biên Lê của anh vô cùng tự nhiên, đối với biểu hiện đi tới của cô thì vô cùng hài lòng.

Tại vì trước đây hai người từng làm nhiều lần, cũng không phải lần đầu cùng nhau đứng trước ống kính, lại là idol tốt cùng một công ty mà ra, tổ đạo diễn chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng, ống kính lia hai người họ, sau khi ngắm chuẩn mục tiêu, thì tập trung phóng to lên.

Lại không sợ ồn ào scandal nổ ra, trước đây Biên Lê với Hạ Vân Tỉnh từng nổ hot search trên mạng một lần, không ít người có tên tuổi trong giới có mặt, dù là nghệ sĩ, đạo diễn, hay là nhân viên, thì đều từng ăn cái dưa này.

Nhưng sau đó công ty giải trí Nhất Thiên đã đưa ra thanh minh, fan hâm mộ ồn ào một hồi mà còn xuất hiện ra một lượng lớn fan couple của hai người. Nói thật thì, xét về độ nổi tiếng, fan cp của Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh quả thật không hề ít.

Bị sờ đầu, trong tiềm thức của Biên Lê trốn tránh, quay lưng lại với ống kính, gần như là dùng tiếng thở, nhỏ giọng nói: “Thế này không sao chứ… bọn mình thật sự sẽ không bị phát hiện chứ…”

Hạ Vân Tỉnh cũng quay người qua theo, hơi ngồi xổm xuống: “Sợ cái gì, sờ đầu thôi mà, chụp rồi cũng sẽ không có chuyện gì đâu.”

Biên Lê tiếp tục lầu bà lầu bầu: “Vậy cũng phải xem người sờ đầu là ai… sờ đầu em, là anh đấy.”

Cũng không biết Hạ Vân Tỉnh có nghe thấy câu này hay không, khi cô còn đang bức bối, anh trực tiếp mở miệng: “Sao bắt xa thế này? Gần thêm chút.”

Biên Lê cà kê dịch từng bước từng bước nhỏ, chầm chậm tiến sát anh.

Sau đó, cô đột nhiên nhớ ra điều gì, bóng dáng dừng lại.

Cũng không thèm đè họng nói chuyện, gào to: “Anh ban nãy không cởi găng tay ra…??? Anh vẫn đang đeo??”

Giọng điệu của cô đầy hoài nghi, nhưng lại chứa sự vội vã bức thiết muốn chứng minh.

Hạ Vân Tỉnh vẻ uể oải: “Sao thế.”

Giọng điệu của anh không mặn cũng chẳng nhạt, ngược lại đã kiểm chứng được sự thật phỏng đoán trong lòng Biên Lê.

Hạ Vân Tỉnh, dùng găng tay đầy bùn, dịu dàng vỗ đầu cô.

Biên Lê ngay tức khắc nổi giận không đập được một cái, nên mạnh giọng oán trách: “Trên người anh toàn là bùn, còn sờ đầu em!”

Đầu của cô! Bây giờ chắc toàn bộ!! Đều là bùn!!!

Nói một câu ngàn mụn trăm lỗ cũng chẳng sai.

Biên Lê khóc không ra nước mắt, sao có thể thê thảm thế này cơ chứ.

Lời tố cáo này của cô gần như mới thốt ra, thì đã trở thành chốn chú ý của tất cả, mọi người lũ lượt liếc ngang, nhìn về mái tóc của Biên Lê.

Nhìn từ xa đều có thể thấy trên mái tóc đẹp của Biên Lê dính một tí tẹo màu gỗ, tuy ít, nhưng phân bố lại rất đồng đều.

Bên cạnh đã có người đang cười sằng sặc, đạo diễn càng không bỏ qua cơ hội biểu hiện phân đoạn tuyệt vời này, cho Biên Lê một pha cận cảnh 360 độ không góc chết.

Hạ Vân Tỉnh cũng không biết mình sai, qua loa tỏ vẻ lúng túng khẽ ho, ngồi xổm xuống trước mặt cô, chầm chậm mở miệng: “Có qua có lại mới toại lòng nhau, hay là em sờ lại?”

Có qua có lại cái gì chứ, Biên Lê cảm thấy mình tức đến gào lên rồi.

Quan trọng là, nói chuyện cẩn thận là được.

Anh…anh quỳ một gối xuống là lại giở ra trò gì.

Biên Lê thầm trộm liếc Hạ Vân Tỉnh hai cái, dáng vẻ tính sổ sau mùa thu.

Sau đấy, cô học theo hành động của anh, cũng quỳ một chân xuống, giả vờ giả vịt đi bắt cá chạch trong tay.

Đây chính là một mặt không thường thấy của cô, mèo nhỏ mượn oai hùm, chỉ nhỏ giọng gầm gừ, làm hồn người khác đều bị móc đi mà không hay không biết.

Oán trách.

Hạ Vân Tỉnh còn thật sự dám chắc rằng cô sẽ không ở trước màn ống kính bày ra vẻ cừu nhỏ lỗ mãng, nên chợt nói một câu: “Không trách tiền bối à?”

Đã lâu không thấy anh tự xưng tiền bối, Biên Lê hừ hừ hai tiếng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Chúng ta nên nên bới cá chạch thôi.”

Cái nóng tính của cô đến nhanh, mà đi cũng chẳng thấy tăm hơi. Dứt lời, liếc về đám người Du Sách thu hoạch được tương đối khá, bèn mạnh miệng: “Chúng mình lén so trộm với bọn họ đi, em muốn thắng lắm.”

Biên Lê cảm thấy đồ đạc thiết bị của bọn họ không hề kém hơn những người khác chút nào.

Tiếng rắm cũng hóa thành cầu vồng, đến lượt chính mình, mới là dữ dội nhất.

Sắc mặt Hạ Vân Tỉnh nhàn hạ, lông mày mang theo chút ý cười: “Được, thắng cho em xem.”

Bọn họ làm việc trong đồng được một khoảng thời gian, lúc này mặt trời buổi chiều đang ngả về Tây, bóng kênh nước uốn lượn giữa tầng tầng ruộng bậc thang, ghi lại trọn một buổi chiều.

Ánh chiều tà còn sót lại rọi lên trên mặt Hạ Vân Tỉnh, vô cớ nhuốm phải vài sắc quyến rũ. Loại miêu tả thế này dùng lên trên người đàn ông, thật sự làm bật lên bốn chữ đẹp đến kinh ngạc.

Biên Lê ngẩn ngơ một hồi, quẩn quanh bên tai đều là câu nói ban nãy của anh, cô đáp dài một tiếng: “… Ừ”, rồi cúi đầu tiếp tục từ từ mò cá chạch.

Cả hai cùng ở trong một cái góc bờ ruộng nhỏ này, im lặng thả ra những bong bóng ngọt ngào.

Có điều bong bóng chưa thể bay được bao lâu đã bị chọc phá.

Thầy Khai Thiệu trong lúc không có việc gì làm, sau khi bận rộn làm việc một lúc thì đến thị sát và nghiệm thu thành quả của mỗi chàng trai cô gái.

Thong thả bước đến chỗ Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh, hai người vẫn đều chẳng biết gì, không nói lời nào, kề cạnh rất gần.

Thầy Khai Thiệu nghiên cứu một hồi, thấy hai người họ vẫn không nói chuyện, vừa định nhắc tới chút gì đó, liếc mắt liền thấy ngay được tư thế của hai người lúc này.

Cái thằng này giỏi, không đi đến gần thì không biết, dựa sát vào cay mắt vô cùng.

“Hai đứa đóng đô ở đây, sao lại quỳ thế này, còn quỳ một gối xuống, chơi trò phá động phòng à, phu thê giao bái?”

Lỗ tai Biên Lê dựng đứng, đột nhiên cảm thấy đất trong ruộng đều trở nên thật đáng yêu.

Bởi vì cô bây giờ xấu hộ đến độ thậm chí muốn vùi mặt vào trong đó.

Thầy Khai Thiệu thấy ánh mắt né tránh của Biên Lê, trong lòng chỉ cảm khái con gái cuối cùng vẫn trưởng thành rồi.

Tiểu cô nương ngày trước cưỡi trên cổ ông, níu lấy tóc ông, cứ la hét đòi mua kẹo ăn kia, trải qua thời gian rửa tội, cũng học được sự e thẹn rồi.

Ông lại nhìn Hạ Vân Tỉnh ở cạnh, thật đúng là cao thẳng như trúc biếc, trò giỏi hơn thầy.

Chàng trai đáng tin lại đẹp trai.

Trước đây cảm thấy lạnh lùng, nhưng bây giờ nhìn thằng bé đối với Biên Lê, cũng không tính hoàn toàn là một cục đá.

Như vậy xem ra, lạnh thật ra cũng có chỗ tốt của lạnh.

Ông thuận miệng bắt đầu ngâm thơ, dốc hết đường cảm khái rằng: “Sắc trăng đương cao, người ngưng chén rượu bèn thành đôi.”

Hạ Vân Tỉnh khẽ gật đầu về phía thầy Khai Thiệu, hời hợt nói: “Bây giờ không có trăng.”

Thầy Khai Thiệu ý thức trông về phía chân trời, một vầng ánh trăng cũng không có,

Càng đừng nói gì người uống rượu, ý nghĩa ẩn ý không biết từ đâu mà so từng cái một.

Hiếm khi thấy ông im lặng.

Trông bóng lưng tiêu sái của thầy Khai rời đi, Biên Lê nhích đến: “Lợi hại ghê, vẫn là anh có cách, có thể khiến thầy Khai nhiều lời đi mất.”

Hạ Vân Tỉnh rũ mắt ngó sang, lông mày giãn ra, có cả vài phần ôn hòa: “Cũng chỉ được có thể thôi.”

Biên Lê nín thở, bên tai có tiếng ve kêu trên cây cuốn tới, cô nghe một hồi, rồi nhỏ giọng đáp lại anh: “Vì sao thế?”

Hạ Vân Tỉnh quay mặt sang bên khác, vô cùng chăm chú mò cá chạch, không nhanh không chậm nói: “Chẳng hạn như anh đối với em, hoàn toàn không có biện pháp nào cả.”

Biên Lê đỏ mặt, không mở nổi mắt.

Thật ra cô rất thích Hạ Vân Tỉnh dùng giọng điệu nói chuyện không nhanh chẳng chậm này, lười biếng đến gợi cảm, quyến rũ mà chẳng hay, cũng không quá kiêu ngạo, đây là điều cô thưởng thức nhất.

“Chỉ là em có sai một chút, anh còn có cái giỏi hơn.” Hạ Vân Tỉnh nói xong, dừng lại, rồi chêm thêm một câu.

“Càng giỏi hơn?” Suy nghĩ bị kéo trở về, Biên Lê lại bị một câu đột nhiên xuất hiện của anh làm cho tò mò.

“Ừ.” Khóe miệng Hạ Vân Tỉnh hơi cong cong, “Trở thành bạn trai của em.”

Thu hoạch cá chạch được tương đối nhiều, nhưng ý muốn phải thắng của Biên Lê lại không thành công.

Hai người sau đó vẫn luôn lén tương tác, nói chuyện không ngừng, có nghi ngờ biếng nhác.

Biên Lê tới để biểu hiện nỗ lực chăm chỉ, tình hình này xem vẻ có hơi bỏ việc mình mà làm việc phụ.

Trái lại Hạ Vân Tỉnh không để tâm chút nào, theo như anh nói, nếu mà không có Biên Lê thì chưa chắc anh đã nhận chương trình này.

Cơ mà hai người lúc cuối bắt được kha khá cá chạch, tuy không thể so với người khác, nhưng cũng coi như là vãn hồi một chút áy náy trong lòng Biên Lê.

Sư mẫu đã tỉnh dậy rồi, đang hoạt động gân cốt trong bếp, chuẩn bị làm cơm.

Thầy Khai Thiệu trông thấy còn sớm, nên để cho mọi người cùng đi tắm rửa, tổ đạo diễn chia ra cho mỗi người tự ghi hình phân cảnh, để bọn họ thời gian gần hai mươi phút, đến giờ phải nhớ tới tập trung.

Phòng tắm của nam nữ được ngăn lại, bốn người con trai dùng một gian, hai người con gái dùng một gian, hai mươi phút đã là khoan dung độ lượng lắm rồi, nếu có thể sắp xếp tốt thì vô cùng dư xài.

Chân Tịch lúc trước tranh đi cắt cỏ, chỉ là vì không muốn dính bùn. Không biết sao mà nhiệm vụ thu hoạch rau dại cũng cực kỳ khó khăn, mặc dù không bị dính bẩn, nhưng cả người nồng nặc mùi cỏ.

Cô ta lúc ấy mặc quần áo chuyên dùng để cắt cỏ quấn che chặt người, căn bản không cần tắm rửa, cũng không cần thay quần áo.

Nhưng Chân Tịch vượt vào phòng tắm trước, Biên Lê chỉ có thể đợi ở ngoài cửa. Cô cũng không muốn tranh với Chân Tịch, dứt khoát đi nghịch ngón tay, dùng cái này để giết thời gian.

Con trai phòng tắm bên kia đã dần dần xong, mà Chân Tịch vẫn còn đang tiếp tục.

Biên Lê đợi một hồi, cảm thấy có gì đó không đúng, cô ngẩng phắt đầu, nhìn về phía đồng hồ báo thức bên bức tường đối diện.

Nháy mắt mà mười hai phút đã trôi qua.

Quần áo làm nông của cô còn chưa cởi, vừa rồi vì bới cá chạch, nên dùng rất nhiều sức, lúc này mệt đến độ chỉ thầm muốn tắm vòi hoa sen cho thoải mái, dịu đi.

Biên Lê nhích lên phía trước, hét về phía bên trong một câu, nhắc người trong đó, giọng nói cố kìm chế sự nóng tính của mình: “Chân Tịch, cô xong chưa? Chỉ còn tám phút nữa thôi.”

Mãi lâu sau, bên trong mới truyền đến tiếng đáp lại: “Tôi còn đang tắm, cô vội cái gì, cô cứ đợi đã.”

Biên Lê lặng im hai giây, cảm thấy mình cực kỳ xui xẻo.

Nghe tiếng nước, sợ là Chân Tịch muốn tắm đến phút cuối luôn.

Cô đang một mình sầu muộn ở đây, thì trước mặt đổ xuống một bóng đen.

Hạ Vân Tỉnh chắc là mới tắm rửa xong, ăn mặc vô cùng đơn giản quần áo thoải mái, nước da trắng lạnh, mặt mày cũng im lặng.

Mái tóc đen trước trán hơi ướt, rỏ xuống vài giọt nước, sống mũi thẳng tắp, ngấm một đường giữa vạt áo trước, thấm dần hết nửa xương quai xanh đẹp.

“Sao em còn chưa đi tắm?” Trong tay gầy gầy của anh đang cầm chiếc khăn mặt, mềm giọng hỏi.

Biên Lê cảm thấy dạo gần đây mình được được dỗ dành đến độ ỷ thế chẳng biết sợ gì, cũng càng lúc càng dễ cảm thấy ấm ức.

Nếu không thì vì sao Hạ Vân Tỉnh hỏi cái là cô có một loại cảm giác muốn khóc liền.

Đầu mũi đau nhức, Biên Lê mang theo chút hờn trách làm nũng: “Không tranh được mà, cô ả tắm lâu quá, em nghĩ là không kịp tắm rửa nữa, sắp phải tập trung lại rồi.”

Gần phòng tắm chỉ có một chiếc camera trên bệ rửa mặt, mà chỗ này vì phải bảo vệ nghệ sĩ, nên là không có bất kỳ thiết bị quay phim nào.

Hạ Vân Tỉnh không nhịn được, cũng không muốn nhịn.

Anh treo khăn mặt sang một bên, sau đó đi lên phía trước, hơi khom lưng xuống, nhéo mặt Biên Lê, rồi cắn lên bên môi cô: “Được rồi đừng bực dọc nữa, em qua đây, theo anh.”

Biên Lê được anh nắm tay, trái tim nóng nảy của cô ngay lập tức dịu xuống. Mặc anh kéo đi, ngoan ngoãn bước theo anh.

Hạ Vân Tỉnh kéo cô dừng lại trước một tấm rèm: “Vào đi, bây giờ bắt đầu tắm vẫn kịp.”

Biên Lê nhìn, nổi lên nghi ngờ: “Hả? Đừng nói với em chỗ này chính là phòng tắm của các anh.”

Tổ chương trình đối xử quá thiên vị, con gái là phòng tắm, không tính là nhỏ. Bên con trai thì chỉ dựng một cái khung đơn giản, treo tạm bợ một tấm rèm giản dị, coi đấy làm chỗ ngăn cách với che khuất.

Hạ Vân Tỉnh nghe Biên Lê hỏi, gật gật đầu: “Bọn họ đều tắm xong rồi, không có ai tới đâu, anh ở bên ngoài giữ cho em, vào đi.”

Biên Lê chỉ cảm thấy đỉnh tim như được sưởi mang đầy ngọt ngào, như được bọc trong kẹo bông mềm mại, kéo ra một phần mỗi tấc những thớ kẹo đều chứa sự ngọt nào.

“Vậy em vào đây?” Biên Lê nhướng mắt nhìn anh.

Hạ Vân Tỉnh khẽ gật gật đầu: “Ừ.”

Trước khi bước vào, Biên Lê kiễng đầu ngón chân lên, hôn kêu một tiếng “ba” bên mặt anh.

Thừa dịp Hạ Vân Tỉnh còn đương ngây người, Biên Lê trực tiếp kéo rèm lên, đồng thời cũng che đi tiếng nhịp tim đang phập phồng của mình.

Nhưng mà Biên Lê thật sự đánh giá Hạ Vân Tỉnh cao quá.

Khi cô vừa mới vén lớp quần áo làm nông bên ngoài ra, bức rèm kia đột nhiên bị kéo lê tạo thành tiếng, sau đó “vù” một tiếng, lại bị kéo trở lại.

Lưng Biên Lê dán vào vào một người, hơi thở như có như không tập trung phả lên bên tai cô.

Cô “a” một tiếng, vừa giật mình vừa thẹn: “Không phải anh nói ở bên ngoài canh sao?”

“Canh ở bên trong cũng giống thế.” Anh khó khăn nói, giọng nói tối tăm vô cùng: “Không phải càng an toàn hơn ư, không có ai nhìn chằm chằm chúng mình.”

Biên Lê gần như là bị anh cưỡng từ đoạt lý đánh phá.

Hạ Vân Tỉnh dùng sức ra tay, tách người Biên Lê ra xoay lại, ôm vào trong lòng, sau đó tựa trán vào trán cô, dựa nhau khăng khít. Trong mắt như mây mù tụ lại sau mưa, trong trong gợn sóng, dường như có thể hút hồn người ta vào.

“Vừa nãy anh đã muốn hôn em rồi.” Anh vừa nói, vừa nhích lại càng gần, hơi thở mát lạnh trên người phả ra bao trùm đến.

Hạ Vân Tỉnh gần như ngơ dại líu ríu: “Nhưng bây giờ anh không nhịn được.”

“Này… thời gian… thời gian sắp không kịp rồi.” Biên Lê bị anh kìm chặt, đắm đuối lại kháng cực, toàn thân đều như nhũn ra.

Hạ Vân Tỉnh véo cằm cô, nhẹ vàng vuốt, mắt chằm chằm nhìn cô: “Không kip cũng hôn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio