Ngọt Ngào Trọn Vẹn

chương 65

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đại Hùng xin nghỉ với đạo diễn dưới danh nghĩa của công ty, kết quả thì đương nhiên là khả thi. Đoàn phim “Nụ hôn của giây tiếp theo” cũng có phân cảnh của các diễn viên khác, trực tiếp hoán đổi trình tự cho nhau cái là được. Hơn nữa, bọn họ còn đang trong giai đoạn đầu quay phim, địa điểm cũng chưa thay đổi, nên cũng không gây ra ảnh hưởng lớn gì.

Gần như là đạo diễn đồng ý quyết định này ngày mà không chớp mắt, hai vị diễn viên chính xin nghỉ để dự hội thể dục thể thao của công ty, ông ấy còn tỏ cả vẻ hâm mộ nữa.

“Tôi nghe nói Nhất Thiên của các em hằng năm đều có hoạt động này.”

Biên Lê chớp chớp mắt: “Đạo diễn cũng xem chương trình đại hội thể dục thể thao của công ty chúng em ạ?”

“Thế cũng không phải, tầm khoảng giai đoạn này hằng năm, dẫn đầu hot search không phải đều là cái này ư.”

“Thế ạ.” Biên Lê nghịch móng tay mình, không ngẩng đầu lên, nhưng đuôi mắt lại liếc về phía Hạ Vân Tỉnh đang ngồi ở một bên, đối phương đang khép hờ mắt, cũng chẳng biết có đang nghe hay không.

“Vừa hay hai người đi thì qua lại thêm chút cảm tình. Phần cảnh sau của phim sẽ chuyển sang một bước ngoặt lớn, đòi hỏi sự đột phá lớn, nhân vật chính sẽ có một quá trình trưởng thành và cái này rất khó kiểm soát, nên để cho hai người đi tìm kiếm sự cân bằng ấy.”

Biên Lê suýt chút nữa là tưởng mình nghe nhầm: “Qua lại… tình cảm qua lại?”

“Ừ, tuy cảm giác của hai em bây giờ cũng rất tốt, giống như một đôi yêu nhau nồng thắm, cái biểu hiện mập mờ cũng vô cùng ổn, chỉ sợ giai đoạn sau các em không trụ được với cái nội dung yêu mà không thành này thôi.”

Biên Lê đờ đẫn ở một bên, không nói năng gì, sự chú ý đều bị một câu kia của đạo diễn lôi đi.

“Giống hệt đôi yêu nhau nồng thắm.”

Cũng không biết khi ông ấy hay rằng hai người là một đôi thực sự thì vẻ mặt sẽ như thế nào đây.

Chẳng rõ đạo diễn đang nghĩ tới cái gì, cười híp mắt: “Có cảm giác cái bộ phim này rất có triển vọng đấy, nói thật, phía nhà sản xuất chọn hai người trước, thực tình tôi có hơi lo lắng nhưng giờ chút lo lắng ấy bay theo gió luôn rồi.”

Đạo diễn vừa nói vừa vỗ đùi: “Thế nên hai người cố gắng hết sức đấy.”

Biên Lê ngoan ngoãn gật đầu, chả hiểu sao chỉ là một hội thể dục thể thao của nhân viên thôi mà đạo diễn lại có thể hứng khởi như thế.

“Đúng rồi, tôi cảm thấy hai người đi ra một chuyến này chắc chắn phải lên hot search một lần, tôi sẽ nhân cơ hội này để Weibo đoàn làm phim công bố các diễn viên một phen, fan hâm mộ đều đang ngóng trông nam chính, tôi cứ giấu mãi mà không nói, cơ mà có lẽ có một bộ phận fan đoán ra rồi.”

Trên mạng có tấm ảnh fan tin tức nằm vùng, phần lớn là mờ và nhìn không rõ mặt, nhưng dẫu là thế thì ngay khi nó xuất hiện đã bị bên Weibo chính thức xóa bỏ đi, địa điểm quay phim bảo mật cũng rất tốt, người chú ý đến bộ phim này thì đều rối đến ngứa ngáy, nhìn từ độ thảo luận trên mạng thì giá trị kỳ vọng vẫn rất cao.

Biên Lê biết đạo diễn đánh vào tâm lý của người hâm mộ, muốn nhờ vào làn sóng lưu lượng để cố hết sức nhất có thể tuyên truyền cho mình. Nhưng bản thân bộ phim này nhiệt độ đã rất cao rồi, Hạ Vân Tỉnh lại có lượng người hâm mộ riêng, chút tuyên truyền một thoáng này sẽ bùng nổ lưu lượng, hot search sẽ lên top.

Cô nghĩ quả thực không sai, khi cô ra sân bay vào xế chiều hôm đó, thật sự leo lên top hot search.

Địa điểm của hội thể dục thể thao nhân viên lần này của Nhất Thiên nằm trên một hòn đảo, Fiji (*). Công ty đã sớm thông báo về chuyến hành trình này rồi, vì để tránh trường hợp sân bay có người hâm mộ chặn đường, gây ùn tắc không đáng có nên nghệ sĩ và nhân viên đã tách ra đi trước, đến địa điểm cần đến thì hội họp lại.

(*)Fiji: tên chính thức là Cộng hòa Fiji, đây là một hòn đảo tại châu Đại Dương, thuộc phía nam Thái Bình Dương.

Trong phòng chờ VIP của sân bay, Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh ở cùng nhau, nhưng bên cạnh có Lý Ca và Đại Hùng trông giữ, nên tất nhiên hai người bọn họ không dám quá mức lộ liễu, ngay cả ánh mắt trao đổi cũng chỉ là trong chớp nháy. Hai người đều cúi đầu, vẻ ngoài thì không có bất kỳ trao đổi qua lại nào, nhưng thật ra bọn họ đã ngấm ngầm trao đổi trên WeChat từ lâu.

[Ngủ cho đến khi]: Có phải lên đến đảo thì sẽ không có ai quản chúng mình đúng không? Em đã kiểm tra trước rồi, ở bên kia có bán rất nhiều đồ trang sức đấy!!

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Được, mua hết cho em.

[Ngủ cho đến khi]: Nói là hội thể dục thể thao, nhưng em thấy quá trình thì có cảm giác rằng đi nghỉ dưỡng vậy, hôm nãy cũng là một ngày yêu tổng giám đốc Thẩm!

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Cho em một giây, thu hồi lại.

[Ngủ cho đến khi]:??

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Ở trước mặt anh còn tào lao về người đàn ông khác, còn yêu nữa à?

Đúng lúc này Biên Lê cực kỳ chột dạ liếc trộm Hạ Vân Tỉnh, tư thế đối phương nhàn nhã, biếng nhác dựa vào ghế sofa, lúc nhìn cô hàng mày tuấn tú khẽ nhăn, đầu lông mày thoáng cau lại.

Đừng thấy bộ dạng chẳng thèm đếm xỉa của anh, mà cái lúc như thế này đây, rõ rành rành là đang khó chịu.

Biên Lê run sợ một cách rất không có cốt khí.

A A A, không yêu nữa, không yêu nữa, không yêu nữa!

Cho dù anh cho phép, cô cũng không dám.

[Ngủ cho đến khi]: Em sai rồi, em sai rồi, em không yêu đâu, em chỉ yêu mình anh thôi T^T

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Đừng có mà làm nũng.

Hu hu hu, ngay cả làm nũng cũng không được ư.

Biên Lê còn muốn gõ thêm chút gì đó nữa, nhưng giây tiếp theo, Hạ Vân Tỉnh đã rí rách gửi sang một tin.

[Tự nhiên tỉnh giấc]: Đêm đền bù cho anh.

[Ngủ cho đến khi]:... [Hờ hững.jpg]

Cái con người này thật đúng là lúc nào cũng nghĩ tới mấy cái này.

Biên Lê không nhịn được nữa, bấm gõ trả lại anh một cái meme đấm đá, dùng cái này để hả giận.

Hai người đang lén lút hàn huyên ở trong WeChat, thì đột nhiên Đại Hùng nghiêng người sang, dọa Biên Lê sợ hãi.

“Gì thế ạ… tự nhiên nghiêng người đến gần như này, anh muốn dọa chết em à...”

“Đoàn phim mới thông báo cho anh, bảo anh nhớ nhắc em chia sẻ cái thông báo diễn viên của trang Weibo chính thức cho đúng giờ.” Đại Hùng đi thẳng vào vấn đề, tiện thể còn vỗ vỗ đầu cô.

Sau khi Biên Lê tránh đi xong, thì chạy sang bên nhóm WeChat của đoàn phim xem, quả nhiên ở trong đó đạo diễn và một vài nhân viên tuyên truyền đã thông báo về mỗi một người diễn viên trong đoàn.

Cô ngay tức khắc mở Weibo ra, nhìn một hồi, sau khi nhìn trang Weibo đăng từng tạo hình và khẩu hiệu tuyên truyền của diễn viên tham gia xong, bèn chia sẻ đầu tiên.

[Biên Lê: Mong chờ mong chờ quá, hi vọng cuộc hội ngộ của chúng ta, có thể chống đỡ được quãng thời gian lỡ mất nhau dài dằng dặc này.]

Văn án trên Weibo của cô là câu trích kinh điển nhất ở trong kịch bản, Biên Lê tiện thể đăng lên.

Đăng xong Weibo, cô liền bận rộn đi xem siêu thoại của mình, nhìn fan của cô tặng cô những meme tự làm mới nhất, nhân tiện gom lấy vài tấm rồi chạy sang hot search xem chuyện thiên hạ đồn, bận rộn thôi rồi.

Cô không đăng xuất khỏi tài khoản, chưa qua bao lâu, thì nghe thấy Đại Hùng ở cạnh cô hú hét: “Này, em lại lên hot search rồi!”

Lý Ca lại miễn nhiễm với cái từ này, ACE của anh dăm ba hôm lại lên, ngày trước Hạ Vân Tỉnh chỉ một tấm cơm nước mà leo top, cũng chẳng hiếm lạ gì.

Anh vừa định nói vài lời với Đại Hùng nhưng lúc liếc qua cái danh sách hot search thì cơ thể đình trệ lại. Lý Ca cẩn thận nhìn một lượt, rồi trong ánh mắt của cả hai vị quản lý đều mang theo sự kỳ quái mà nhìn Hạ Vân Tỉnh.

Cái con người bị nhìn ấy, đang một tay cầm điện thoại, không có chút vẻ khác lạ nào.

Hot search trực tiếp bùng nổ, phía sau ba mục đầu tiên đều mang theo chữ “bạo”.

[Hạ Vân Tỉnh chia sẻ Weibo của Biên Lê]

[Hạ Vân Tỉnh là nam chính Nụ hôn giây của tiếp theo]

[Biên Lê Hạ Vân Tỉnh]

Biên Lê cũng không bỏ lỡ đợt rầm rộ này, cô nhìn cái mục nằm trên top kia, trong lòng mãnh liệt mà đập thình thịch thình thịch.

Cố kìm nén nhịp tim không ổn định của mình, cô bấm mở ra, hiển thị ở phần thu hút, đúng thật là mục Hạ Vân Tỉnh chia sẻ kia.

[Hạ Vân Tỉnh: “Biên Lê: Mong chờ mong chờ quá, hi vọng cuộc hội ngộ của chúng ta, có thể chống đỡ được quãng thời gian lỡ mất nhau dài dằng dặc này.”]

Trên hot search bùng nổ, chia sẻ và bình cũng bùng nổ luôn.

“A A A A A anh giai xuất hiện rồi! Đẹp trai quá đi mất!

“Thật sự là hợp tác với Phì Phì ư? Tôi quyết theo đuổi luôn rồi!”

“Má ơi theo đuổi con gái ư khóc mất thôi hu hu hu!”

“Fan cp chúng mình xuất hiện sủa cái là động trời luôn!”

“Nhóm số liệu vào vị trí, bộ phim đầu tiên của anh nhà, chia sẻ nào chia sẻ nào!”

Bình luận gần như là tràn ngập bởi dấu chấm than, đủ để chứng tỏ sự ngạc nhiên và hiếu kỳ của mọi người.

Trong đó cũng có người đang suy đoán tại sao Hạ Vân Tỉnh không chia sẻ riêng, mà lần nào cũng đăng lại bài của Biên Lê.

Đúng lúc này, bỗng đâu xuất hiện một mục thu hút khác.

[Hạ Vân Tỉnh follow Biên Lê]

Trong phòng nghỉ, Lý Ca và Đại Hùng đang cắm cúi cặm cụi không biết đang bàn bạc chuyện gì, Biên Lê ngước mắt lên nhìn về phía người thanh niên đang an vị ở phía đối diện cô.

Khóe miệng Hạ Vân Tỉnh chứa ý cười, bộ dạng vui mừng mãn nguyện, trông thấy cô nhìn sang thì cụp mắt xuống nhìn cô.

Một giây, hai giây.

Không biết đã qua bao nhiêu giây.

Biên Lê vẫn cứ nhìn anh.

Cô cảm giác mình trở nên xấu xa rồi, Hạ Vân Tỉnh ở trên Weibo âm thầm chọc ghẹo cô thế này. Thế mà cô, cực kỳ cực kỳ thích nó.

Đảo Fiji nằm gần đường xích đạo, với những rặng dừa và biển xanh, với những bãi cát vàng và sóng biển, thỏa mãn hết thảy tưởng tượng của mọi người về hòn đảo.

Vọng về phía xa xa, tô phủ nơi đường chân trời xa xăm là những sắc xanh sâu thẳm không đồng nhất.

Công ty giải trí Nhất Thiên đã bao một hòn đảo trong quần đảo Fiji, ở đây đều là hình thức một đảo một khách sạn, do đó được nhận bao trên hòn đảo này chỉ có một tòa khách sạn nằm trong, vào ở thì đều là nhân viên và nghệ sĩ tham gia đại hội thể dục thể thao lần này.

Họ đến nơi vào giữa trưa, sau khi ăn cơm xong, rồi nghỉ ngơi một chút ở phòng riêng khách sạn, thì phải bắt đầu ghi hình.

Ghi hình vào buổi chiều, địa điểm là trên bãi cát cạnh biển, nên tất nhiên mọi người mặc đồ bơi ra trận.

Biên Lê đương nhiên là thích nghe ngóng, biết là phải đến hải đảo nên cô ôm tâm tư thư giãn mà đến, mang theo rất nhiều áo tắm kiểu dáng đẹp đẽ. Huống hồ gì, tuy chỉ đến đây có ba bốn ngày thôi, cô cũng không muốn xa cách với Hạ Vân Tỉnh.

Tất nhiên Biên Lê cũng có tí tâm tư nho nhỏ, mang theo kha khá đồ ngủ mỏng manh. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, mấy kiểu trước đây của cô đều là hồng phấn nhàn nhạt, trông đáng yêu quá, nhìn một biết ngay là sở thích của cô gái nhỏ, cô cảm thấy mình lớn rồi, không thích hợp nữa.

Ừm… cũng đến lúc thay đổi phong cách rồi.

Cô! Chắc chắn không phải vì để!! Mặc cho Hạ Vân Tỉnh xem!!!

Trước đây trong đoàn phim, vì quay phim nên hai người không thể ở phòng cạnh gần để cùng bên nhau, tính ra cũng mất gần hai tuần liền.

Lúc bận rộn thì không có cơ hội nghĩ tới, nhưng khi thảnh thơi thì những việc vụn vặt lúc cạnh nhau trước kia lại hiện lên.

Yêu đương khiến con người ta say đắm, lời này chẳng hề sai chút nào.

Cơ hội tốt thế này, đương nhiên không thể bỏ qua được.

Hội thể dục thể thao lần này của Nhất Thiên không mời nhiều nghệ sĩ tới lắm, nên ở hai tầng trên dưới kề nhau. Phòng của Biên Lê và Hạ Vân Tỉnh ở kế cạnh, lại sát kề gần nhau.

Kể từ khi biết chiều phải đến bờ biển ghi hình, Biên Lê đã ngay lập tức kiên trừ thử áo tắm, cô chuẩn bị cho mình một bộ để mặc khi ghi hình vào chiều nay, số còn lại sẽ để cho ba ngày tiếp theo.

Lúc lên trên máy bay, mí mắt cô nặng trĩu không mở ra được, ngủ say vô cùng, khi cất cánh thì ngủ, lúc hạ cánh thì tỉnh, ngồi xe từ sân bay đến khách sạn, trong sâu thẳm luôn có cảm giác như mình đã quên mất cái gì.

Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ hai cái không nặng không nhẹ.

Đến khi cô thong dong ra mở cửa mới chợt nhớ ra, cô đã quên béng Hạ Vân Tỉnh lâu quá rồi.

Mang theo chút đầu óc đã giác ngộ và tâm tư như thế, thì Biên Lê mở cửa theo kèm cả suy nghĩ nịnh nọt khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.

Hạ Vân Tỉnh rảo bước vào rồi đóng cửa lại, ánh mắt rơi xuống người cô, thì dính chặt lấy, không dời đi, y hệt như kẹo da trâu (*).

(*)Kẹo da trâu_牛皮糖: Thực ra nó giống với kẹo mè xửng (vốn kẹo mè xửng có nguồn gốc từ Trung Quốc), là loại kẹo dẻo được làm từ mạch nha, mè bao phù xung quanh, loại kẹo này cực kỳ dẻo và dai.

Ánh mắt anh quá trực diện, đốt cháy đến độ làm hai má Biên Lê đỏ hây, bối rối đến mức kéo kéo đai vai mình.

“Em mặc cái quái gì vậy?” Yết hầu Hạ Vân Tỉnh chuyển động lên xuống, mãi lâu sau mới cất tiếng.

Cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng người, trắng đến lóa mắt, cũng không đi giày mà cứ vậy đi chân trần lên sàn nhà. Đai vai vắt chéo, hờ hững rủ lỏng, để lộ bờ vai bóng mịn.

Mái tóc xoăn dài ôm lấy lưng, đằng trước còn có vài sợi lòa xòa. Đôi mắt mờ sương, ngập tràn nước, ánh mắt sứ sáng như sao, hệt như con búp bê sứ mỏng manh.

“Thì là… áo tắm… em chỉ là đang thử thôi, vẫn đang cân nhắc xem rốt cuộc muốn mặc bộ nào…” Biên Lê mở miệng đúng lúc, phá vỡ bầu không khí khô nóng đang lên.

“Em chắc chứ?”

“Ừm ờ, chứ không thì sao?”

Ánh mắt Hạ Vân Tỉnh sâu thăm thẳm: “Cái này rất đẹp”

“Em mặc cái này ra ngoài…?”

“Không được, chỉ mình anh được thấy.” Trong lời nói của anh trần đầy ý cảnh cáo.

“Tại sao chứ?”

“Quá hở.”

Biên Lê hờn giận liếc anh một cái, đây có lẽ là bộ nhiều vải nhất của cô rồi. Dáng vóc của cô đẹp, ngực to eo nhỏ, tạm coi như là mặc giẻ rách cũng hấp dẫn.

“Gì mà được hay không được chứ, những cái khác còn dễ nhìn hơn cái này!” Lúc Biên Lê nói hai chữ “dễ nhìn”, còn cố ý nhấn mạnh ngữ điệu.

“Dễ nhìn?” Hạ Vân Tỉnh khoanh tay nhàn nhã đứng tựa trước cửa, nghe thế nhẹ giọng bảo: “Vậy em thay cho anh xem xem.”

Cô cảm thấy ý của mình đã rõ rành rành quá rồi, cô nói dễ nhìn, chính là mỏng manh hơn cái này, còn phải hở hơn cái này, còn phải lộ nữa.

Thay cho anh xem? Tên đàn ông thối tha này nghĩ hay thật.

Thôi bỏ đi, ngay từ lúc ban đầu, đã không thể trông cậy vào anh chọn rồi.

Thế nhưng Hạ Vân Tỉnh không những hiểu sai, mà còn không biết xấu hổ nói câu tiếp theo.

“Thay đi, ngay ở đây luôn.”

Biên Lê: “…”

Cuối cùng thì cô vẫn bị mấy lời của Hạ Vân Tỉnh dụ dỗ mà đi thay.

Ở, ngay trước mặt anh.

Trong lúc thay ra thay vào, cô thỏ trắng họ Biên còn bị tên sói già họ Hạ bắt nạt, hôn mấy lần liền.

Dẫu cho Biên Lê hi sinh hương sắc, thì cũng không được đồng ý mặc áo tắm. Bây giờ cô cũng phải nghi ngờ xem liệu có phải Hạ Vân Tỉnh cố tình gài bẫy không.

Cô khoác áo sơ mi bên ngoài áo tắm, kín cổng cao tường, mãi đến khi nút áo được cài đến hàng cúc đầu tiên mới được dừng.

Cứ thế, Hạ Vân Tỉnh mới tạm hài lòng.

Biên Lê có thể đồng ý mặc kiểu như này thật ra cũng giấu chút tâm tư, đến khi tất cả mọi người yêu cầu mặc đồ bơi, cô chỉ cần cởi áo somi ra là được, không hề sai sót tẹo nào.

Nhưng mà buổi ghi hình vào lúc chiều diễn ra không mấy thuận lợi, khi mới bắt đầu tất cả mọi người đều mặc đồ bơi, giữa chừng thì tổng giám đốc Thẩm tiếng tăm lẫy lừng của bọn họ ngang ngạnh chen vào, mặt đã lạnh, nói chuyện càng lạnh hơn.

Cưỡng chế các cô không mặc thì thôi đi, còn bảo nguyên cả đám các cô mặc thành thế này, không biết còn tưởng là sánh bằng với đồ bơi cơ.

Tình cảnh khi ấy rất là xấu hổ, một bề im thin thít. Hạ Vân Tỉnh cũng không nói gì, dựa bên cạnh người Biên Lê, lẳng lặng để Đại Hùng mang áo sơ mi mới nãy đến, rồi sau khi cầm lấy thì quấn chặt lấy Biên Lê không chút thương tiếc.

Bản thân các nhân viên cũng rối loạn mà thay quần thay áo, không rảnh để quan tâm tới đây. Hơn nữa, trong công ty cũng có vài đôi, nên bởi thế bọn họ đối với cái màn vòng vèo uốn lượn giữa các nghệ sĩ đã thấy chẳng ít.

Tóm lại thì không quan tâm, không hỏi han, không để ý, chính là thái độ của bọn họ.

Như thế nên Hạ Vân Tỉnh và Biên Lê khẽ đấm thoắt nháo cũng chẳng có ai quan tâm.

Loại ghi hình này là nội bộ của công ty, đến khi phát sóng sẽ tiến hành cắt nối biên tập, sẽ không cho bất kỳ người nào có cơ hội tung tin đồn thất thiệt.

Ở đằng kia, không hiểu sao Đại Hùng bị Hạ Vân Tỉnh giục mà mãi lâu không phản ứng lại, đợi đến khi anh ấy đáp lại thì việc đầu tiên chính là đá Lý Ca ở bên cạnh đang tắm nắng một cái thật mạnh.

Xong buổi ghi hình buổi chiều, lịch trình kế tiếp cũng rất thoải mái. Sau khi quay về khách sạn thay quần áo xong, Biên Lê bị mấy nghệ sĩ nữ của Nhất Thiên lôi kéo, nhiệt tình mời đi ăn tối cùng nhau.

Mọi lòng dạ của Biên Lê đều là Hạ Vân Tỉnh, nên cô khéo léo từ chối.

Có một nghệ sĩ nữ nháy mắt với cô, cười mờ ám vô cùng: “Chúng tôi đều hiểu mà, cô đi đi, nhớ hưởng thụ cho tốt nha.”

Các cô… các cô hiểu cái gì chứ?

Biên Lê chột dạ một cách khó hiểu, cũng không dám nhận thêm lời nào nữa, nên mượn cơ hội bắt tay để tạm biệt, rồi bỏ chạy.

Hạ Vân Tỉnh gửi cho cô một định ví ở trên điện thoại, Biên Lê đi dọc theo đường lát đá cuội, rất nhanh đã nhìn thấy bóng người cao to bên phía rặng dừa già ven biển.

Có lẽ là ở nước ngoài, không máy quay, không chó săn, như thể đột nhiên không còn áp lực gì nữa, một khi Biên Lê được giải phóng, thì trong lòng cô tràn đầy sự vui sướng.

Cô chạy bước nhỏ tới gần, rồi sau đó nhảy lên một cách thành thạo, móc đầu ngón chân, nhảy vào trong lòng anh.

Cô bất chấp hôn lên hai gò má anh, rồi bật cười: “Cùng nhau ăn bữa cơm được không?”

Đây là lần đầu tiên Hạ Vân Tỉnh nghe thấy cô gọi anh như thế, cảm giác rất thần kỳ, xoắn mày liếc cô.

Vào lúc chạng vạng, mặt trời lặn khuất dưới mặt biển, nhưng ánh chiều tà lưu lại vẫn còn đang quyến luyến thế giới này, phủ đỏ au cả một vùng.

Ánh sáng tô điểm thêm cho gương mặt gầy mơ hồ của anh, Biên Lê như bị mê hoặc, lẩm bẩm nói: “Anh nhìn bầu trời này, có giống với ngày cuồng hoan cuối cùng không?’

Hạ Vân Tỉnh thấy cô tự lẩm bà lẩm bẩm, cũng cảm thấy thỏa mãn, vỗ vỗ cô, thì thầm nói: “Giống.”

Anh thoáng dừng, rồi cuối cùng nói thêm một câu nữa: “Đêm nay cũng có sự cuồng hoan của anh và em.”

Biên Lê kinh ngạc trong nháy mắt, cả hồi lâu đều là mơ hồ.

Rõ ràng là cô không hiểu ý tứ trong lời Hạ Vân Tỉnh.

Cơ mà cái này không quan trọng, sau khi cơm nước xong Hạ Vân Tỉnh lôi cô đi đến nơi nào đó với anh, anh rốt cuộc là có ý gì.

Hai người chọn nhà hàng Ý nhỏ khá là có cảm giác gia đình để ăn tối, vì góp cho bầu không khí tươi đẹp này, Hạ Vân Tỉnh còn lựa thêm một chai rượu vang đỏ.

Biên Lê ăn đến nỗi căng cả bụng, hai má khẽ ửng hồng vì uống chút rượu.

Hạ Vân Tỉnh nói dẫn cô đi tiêu thực, dù cao cô cũng ăn nhiều hơn bình thường, chỉ là đi bộ mà thôi. Hai người nắm tay nhau, lang thang trong siêu thị một lát rồi đi tính tiền.

Ở chỗ quầy tính tiền có những cái hộp nho nhỏ đủ loại màu sắc, trên đều ghi toàn tiếng Anh, viết hương vị trái cây.

Biên Lê không nhìn kỹ, chỉ tưởng là kẹo.

Cho nên khi Hạ Vân Tỉnh hỏi cô thích hương vị gì, cô đã chẳng chút đắn đo mà tham lam nói: “Tất cả, em đều rất thích.”

Khóe miệng Hạ Vân Tỉnh khẽ cong, cũng nghe lời thật mà nghiêm chỉnh cầm một bản xuống, nhướng mày, giọng điệu chẳng rõ có ý gì: “Ồ, em thật sự thích hết ư?”

Biên Lê gật đầu lia lịa, ghé sát vào người anh, cọ trái cọ phải, từ khi cô mới bước vào đã nhìn thấy một cái máy bán kem tự động, sự chú ý đều bị hút đi, miệng cô thòm thèm muốn ăn.

“Còn tưởng em sẽ chọn vị quả lê.”

“Hả? Vì sao?”

“Bởi vì, ăn Lê Lê.” Ánh mắt Hạ Vân Tỉnh lại rơi xuống cái kệ kia, dường như đang suy tư, cuối cùng lại lấy xuống mà chẳng hề khẩn trương.

Biên Lê nghe xong mấy lời này của Hạ Vân Tỉnh, suy nghĩ một hồi lâu mà chỉ nghĩ đến tên WeChat trước đây của mình. Đến bây giờ Hạ Vân Tỉnh vẫn còn nhớ rõ, cô đột nhiên cảm động.

“Chỉ là đến hôm nay anh mới biết…” Hạ Vân Tỉnh cố ý dừng lại, cười xấu xa, giọng điệu hững hờ không thôi: “Hóa ra em tham lam như thế.”

“Yên tâm, em muốn, anh sẽ đáp ứng tất cả cho em.” Hạ Vân Tỉnh thờ ơ ném ra một câu như thế, chân dài cất bước đi thẳng đến quầy thanh toán.

Để lại Biên Lê, một mình đứng đực tại chỗ, chớp mắt.

Sao cô lại tham lam?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio