Nói đến điều này, Thẩm Thiên Minh cuối cùng thu hồi phóng túng. Bộ dáng hoa hoa công tử, trở nên nghiêm túc. Thời gian qua hắn vẫn luôn alf người khéo đưa đẩy, ở thành phố A, thế lực khắp nơi đều phải đối với hắn nhượng ba phần lễ, qua nhiều năm như vậy liên tục bình an không có chuyện gì, cho nên trong lúc nhất thời, thật sự không nghĩ ra phía sau màn này là thần thánh phương nào.
"Đối phương quá cẩn thận, khó tìm được dấu vết để lại." Rose lắc lắc đầu, trong đôi mắt xinh đẹp, xẹt qua vài tia không cam lòng. Đối phương nhất định là một người cao cấp trong hắc đạo. Khách, ở Thiên phố đêm đó đa phần là người hắc đạo, căn bản không có biện pháp tra ra, là ai đem túi đồ kia vào. May mắn Đường Diệc Đình phái người theo dõi camera, cũng chính là cái người đàn ông mới vừa rồi, bây giờ mới phát hiện, hắn còn có một em trai sinh đôi Lưu Thắng, mà hết sức trùng hợp , trong tài khoản Lưu Thắng có thêm một trăm vạn USD...
Vốn dĩ sự việc chính là, Lưu Thắng thừa dịp Lưu Bay đi vào tolet, giả mạo hắn mang đồ vào phòng riêng, về phần làm việc cho người nào, ngay cả hắn cũng không có biết, đối phương liên lạc với hắn bằng sim điện thoại không cố định, tên để gửi tiền vào tài khoản cũng là giả, căn bản không thể nào tra tới đó.
"Là nhắm về tôi ." Đường Diệc Đình nhấp một hớp nhỏ rượu đỏ, môi mỏng khẽ quyến rũ ra, nói ra một câu thật mây trôi nước chảy.
"Boss, chẳng lẽ là W. E?"
Năm gần đây, ở sau lưng, có cỗ thế lực không nhỏ liên tục quấy nhiễu bọn họ, theo điều tra, đó là một cái tổ chức thần bí gọi W. E, bọn họ có được đội ngũ hacker khổng lồ, thường xuyên xâm nhập internet tập đoàn Tinh Tế, ý đồ muốn đánh cắp bí mật buôn bán, chỉ là mỗi một lần, đều thảm bại mà về. Không nghĩ tới lần này, thế nhưng hạ thủ với Thiên phố?
"W. E?" Đường Diệc Đình vẫn chưa trả lời, Thẩm Thiên Minh liền nhảy ra ngoài, "Tay của bọn họ lại đưa đến thành phố A? Khốn kiếp, thật sự mượn mật của trời mà."
"Ruồi bọ chỉ bâu vào trứng thối, do Thiên phố có rất nhiều chỗ sơ hở, bản thân cậu tự xử lí một chút." Đường Diệc Đình ngước mắt, lạnh lùng nhìn Thẩm Thiên Minh một cái, "Không cần luôn giao tâm tư hoa loạn thất bát tao trên người nữ nhân."
"Không phải kêu loạn thất bát tao, chuyện giữa nam với nữ, bản thân cậu. Thì sẽ không hiểu được." Thẩm Thiên Minh cười vô lại, lơ đễnh phản bác.
"Hừ, lời nói vô căn cứ!"
Đường Diệc Đình lãnh phúng(lạnh lùng, trào phúng) một câu, khẽ nghiêng người từ quầy thủy tinh thượng cầm lấy một gói thuốc lá, đốt lên một cây, sương mù lượn lờ, vào thời khắc đôi mắt thâm thúy này không hiểu sao hiện lên thêm vài tia ảm đạm, suy nghĩ liền sớm bay tới trên người phụ nữ nhỏ nào đó - -
"Tôi phải làm như thế nào, trong lòng của em mới có vị trí của tôi?"
"Chờ tới lúc anh không bao giờ chuyên quyền độc đoán, chúng ta sẽ nói đến vấn đề này!"
...
Chuyên quyền độc đoán sao?
Có lẽ vậy, nếu như cô không thích, hắn sẽ tận lực thay đổi vì cô, nhưng là bảo bối, cái gì anh cũng có thể nghe lời em, ngoại trừ, để cho anh rời đi em...
Một đảo nhoe trên Nam Thái bình dương.
Sóng biển đánh mạnh mẽ vào đá ngầm, phát ra tiếng vang "bành bạch", trên đá ngầm, người đàn ông đứng chắp tay, thân thể cao lớn tựa như một tòa điêu khắc, trở thành phong cảnh mỹ lệ trên bờ biển.
Đột nhiên, thoáng cái bóng dáng kiện tráng vội vã tới, sau khi chào thành kính với hắn, thấp thỏm bất an hồi báo: "Ông chủ, sự tình thất bại."
Người đàn ông nghe vậy, mày rậm chau lên, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu như Đường Diệc Đình dễ đối phó như vậy, cũng không phải Hắc Đế Tư uy chấn châu Âu."
"Ông chủ có gì phân phó?"
"Lui xuống trước đi." Người đàn ông nói xong, quay đầu nhìn về phía biển, đôi mắt thâm thúy nhanh chóng xẹt qua một luồng ngoan tuyệt: Tiếp theo, sẽ không còn đơn giản như vậy!
- - - -