Một người đàn ông có dáng vẻ trung niên đứng ở trước khách sạn Cao Quản thấy thế, vội vàng đi ra nghênh đón.
"Đường tổng, chào mừng ngài đến khảo sát."
Kèm theo lời nói cung kính của người nọ, cửa sau xe được mở ra, một đôi giày da màu đen, nhẹ nhàng đặt xuống đất. Bộ tây trang màu xám sẫm được thiết kế tinh xảo, có hơi bó sát người, nhưng lại làm lộ ra hoàn toàn vóc người hoàn mỹ. ánh mặt trời giữa trưa, toàn bộ rơi xuống trên khuôn mặt vô cùng anh tuấn, nhưng vẫn như cũ không cách nào có thể xua tan hơi thở lạnh lùng trên người của anh.
Đường Diệc Đình.
Trái tim, nhảy bang bang lên liên tục, ánh mắt của Lý Nguyên Y giống như là bị cố định, gắtt gao dính ở trên người anh, không cách nào dời đi.
Người đàn ông nhanh chóng dưới sự vây quanh của mọi người, chậm rãi bước về phía cô, hô hấp của Lý Nguyên Y đột nhiên trở nên căng thẳng, âm thầm suy nghĩ liệu anh có ngừng lại ở trước mặt của cô hay không, có thể giống như trước đây hay...
Mấy hôm nay, cô vẫn không thể nào quên được bóng lưng cô đơn của anh lúc rời đi, cũng không biết được bản thân đang bị cái gì, rõ ràng anh là mộ người đáng ghét tính tình thay đổi thất thường, rõ ràng anh đã có vị hôn thê vậy mà còn trêu chọc chính mình, nhưng đến cuối cùng, cô lại có cảm giác giống như là chính mình đã tổn thương anh vậy?
Ông trời ơi, cô thật sự muốn điên rồi!
Một nhóm người càng đi càng gần, Lý Nguyên Y có chút khẩn trương đến nỗi siết chặt lòng bàn tay lại, trong đầu không ngừng lập lại cảnh tượng lúc hai người nói chuyện với nhau, đáng tiếc, Đường Diệc Đình một chút cũng không có dừng lại, thậm chí lúc đi ngang qua bên người của cô, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái, trực tiếp đi lướt qua.
Từ khi biết anh đến nay, đây là lần đầu tiên cô bị coi thường như vậy, trong lòng cô có hơi bực bội, hô hấp giống như là bị ai bóp nghẹn, liền có chút không thở nổi.
Lúc này, bả vai bị người ở phía sau vỗ nhẹ một cái, Lý Nguyên Y giật mình, quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn của Tư Chính Hạo,
"Tư tổng - -" Giọng của cô khẽ nâng cao lên một chút, mắt hạnh lại lặng lẽ thoáng qua một chút thất vọng, cô còn tưởng rằng... Cô còn tưởng rằng là...
"Mấy hôm nay, cô có khỏe không?" Giọng nói trầm thấp của Tư Chính Hạo, mang theo một chút quan tâm chân thành.
"Dạ, rất khỏe, cám ơn Tư tổng đã quan tâm." Lý Nguyên Y rất nhanh đã thu nét thất vọng ở đáy mắt lại, khẽ mỉm cười với anh: "Chúng ta đi vào trong thôi."
“Được!" Tư Chính Hạo gật đầu, ánh mắt thâm thúy của anh nhìn lên trên mặt của cô, lại ngoài ý muốn phát hiện ra mắt của cô lại có quầng thâm, mặc dù không sâu, nhưng bởi vì làn da của cô rất trắng, nhìn sơ qua thì vẫn thấy rõ ràng. Anh không nhịn được hỏi một câu: "Gần đây ngủ không ngon sao? Bình thường cũng không có nhìn thấy mắt của cô có quầng thâm."
"Ha ha, không có đi làm, cho nên hay thức khuya." Lý Nguyên Y trả lời trôi chảy nhẹ nhàng.
"Sau này cô có dự định gì không? Nghe nói BGH đang có một hạnh mục muốn đưa ra, cho nên cô có thể đi thử xe, tôi cảm thấy cô rất thích hợp."
“Được, tôi sẽ xem thử rồi quyế định sau." Lý Nguyên Y cũng không muốn nói nhiều ở đề tài này, chuyện tìm việc làm lần này của cô, nếu như không có Đường Diệc Đình mở miệng, chỉ sợ là không có đài truyền hình nào chịu nhận cô.
Đường Diệc Đình - -
Vừa nghĩ tới thái độ của anh lúc nãy đối với chính mình, trong nháy mắt tâm tình của cô lại trở nên buồn bã.
"Chúng ta vào thang máy đi." âm thanh của Tư Chính Hạo đã cắt đứt suy nghĩ của cô, cô gật đầu, đi theo phía sau anh đi vào thang máy.
Thang máy trực tiếp đi lên lầu , thóng một cái đã đến nơi mà bọn họ muốn đi, nhà hàng xoay tròn này tên là Feeling Ý Đại Lợi. - - - - - -
--- ------ ------ -----
Rất cảm ơn bé Lan Anh đã edit chương này dùm chị. hị hị