"Ngày hôm qua có việc gấp mới để em ở đó, về sau sẽ không." Giọng nói anh trầm thấp, giống như âm thanh đẹp nhất trên đời, sâu kín lay động lọt vào tai, căn bản Lý Nguyên Y sẽ không nghĩ tới anh sẽ giải thích với mình, vào lúc này, tâm, không hiểu sao có chút phức tạp. Cô không biết phải nên làm thế nào nên bày tỏ không quan tâm, hay nên vì vị hôn thê của anh mà mặc niệm.
Đàn ông giống như anh, liền tính lý trí như cô, cũng càng ngày càng không quản được tâm ý của mình muốn đi đến gần tâm của anh, cô gái cùng anh có tồn tại hôn ước kia, có lẽ cũng thương anh tận xương đi? Nếu như cô tiếp túc cùng anh dính líu như thế, có phải sẽ làm tổn thương một người vô tội khác hay không?
Nghĩ tới điều này, cô ngước mắt, mắt to vừa đen vừa sáng, xẹt thoáng qua một tia trào phúng: "Anh làm như vậy, không phụ lòng vị hôn thê của anh sao?"
"Cái kia chỉ là đối tượng đám hỏi, không phải là vị hôn thê!" Vừa nhắc tới vấn đề này, người đàn ông liền đuối lý, trong nháy mắt giọng nói mềm nhũn rất nhiều.
Trên thực tế, anh thật sự là có hôn ước trên người, chỉ là anh chưa bao giờ thừa nhận qua, cũng không có ý định thực hiện. Anh - Đường Diệc Đình muốn, người khác làm thế nào cũng không đoạt đi được, trái lại, dù có bị súng chỉ vào đầu, anh cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái...
Không biết vì cái gì, lúc Lý Nguyên Y nghe anh nói những lời này, thoáng chốc trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài miệng lại không cam lòng yếu thế nghiến răng nghiến lợi: "Cũng không phải giống nhau sao? Sớm muộn đều là vị hôn thê! Tôi cũng không muốn ngày nào đó đang đi trên đường, mạc danh kỳ diệu (không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được) bị người ta chỉ mũi mắng tiểu tam, vậy thật oan rồi!"
Thấy sắc mặt của cô cuối cùng cũng hòa hoãn một chút, bộ dáng nhỏ kiêu ngạo, lúc này đáng yêu làm cho người khác nhịn không được muốn ôm lấy thật chặt, Đường Diệc Đình phác thảo môi cười cười, cầm bàn tay nhỏ bé của cô lên bóp nhè nhẹ mấy cái, mặt mày cong cong lộ vẻ nhu tình như nước: "Em hoàn toàn không cần phải lo lắng vấn đề này, phụ nữ của anh, từ đầu đến cuối chỉ có một mình em."
"Tôi mới không phải phụ nữ của anh, xuống xe."
Tại thời khắc này, tâm, đập bang bang dồn dập, Lý Nguyên Y không dám tiếp tục ở chung nữa, dứt khoát mở cửa xe chạy trối chết.
"Nha đầu ngốc, đời này của em, chỉ có thể là người phụ nữ của anh!"
Đường Diệc Đình khẽ phác thảo môi, ánh mắt thâm thúy ôn nhu ngưng mắt nhìn bóng lưng của cô, cho đến khi cô đi vào sân nhỏ, lúc này anh mới quay đầu, khởi động động cơ, xe thể thao hô một tiếng, vội vã đi.
Lý Nguyên Y vừa mới vào sân nhỏ, vang lên giọng nói vô cùng quen thuộc, thoáng chốc chui vào màng nhĩ - -
"Trương Tề đưa em trở lại?"
Vốn dĩ Lý Xương Húc đang đọc sách ở lầu hai, lại thấy gió hơi lớn, đi ra đóng cửa sổ, không ngờ nhìn thấy em gái mình từ trên một chiếc xe đi xuống, thương yêu em gái hắn bất chấp không đóng của sổ, lập tức chạy xuống lầu.
"Anh hai - - "
Lý Nguyên Y nhịn không được đề cao ngữ điệu, giống như làm chuyện xấu bị bắt, không hiểu sao có chút chột dạ.
"Tối nay hẹn hò có thuận lợi không?" Nhìn bộ dáng của em hái, giống như so với dĩ vãng nhiều thêm một chút mềm mại của cô gái nhỏ, Lý Xương Húc đoán, ước chừng hắn rất nhanh sẽ được làm anh vợ.
"Anh hai, anh thật không có nghĩa khí, lại ở sau lưng em đi làm chuyện này, hừ!" Nói đến cái này, cuối cùng Lý Nguyên Y nhớ tới, muốn tìm hắn tính sổ, trong lúc nhất thời, cảm giác chột dạ dần dần tản đi, cả người cũng bình tĩnh không ít.
"Không phải anh là vì em sao?" Lý Xương Húc bật cười, "Gần đây gia gia đặc biệt quan tâm chung thân đại sự của em, nếu em cứ tiếp tục một mình như thế, ông sẽ phải tự mình động thủ. Anh khuyên em, hãy thử xem xét một chút thanh niên tài tuấn, nếu như em chướng mắt Trương Tề, anh hai còn có vài bạn tốt có thể để cho em chọn."