Ngọt Tựa Như Đường

chương 107

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Buổi tối hai người tách nhau ra, ngoan ngoãn ngủ riêng, đến sáng hôm sau Dương dẫn Phong sang khu home stay bên kia chơi với du khách, hai người đi thăm thú hết các vườn nho, vườn dâu tây, đến tối mới luyến tiếc quay về.

Trải qua hai ngày nghỉ, Phong đã có thể hoà nhập cùng gia đình của Dương. Ông Đức và bà Sinh thật sự rất quan tâm đến con cái, chu đáo đến mức một người vốn lạnh lùng như Phong cũng phải mở lòng.

Bà Sinh đã từng nghe Dương kể sơ sơ gia cảnh của Phong, cảm thấy đứa nhỏ này thật tội nghiệp, từ nhỏ đã thiếu tình thương của mẹ, hơn nữa nhìn thấy tiến bộ của Dương trong học tập, bà dặn đi dặn lại cậu phải đối xử tốt với bạn.

Dương nghe mà ngượng ngùng, nếu biết hai người bọn họ đã yêu đương đằng sau lưng, cậu không rõ bà còn bình tĩnh như thế nữa không? Hay lại mắng Phong làm yêu tinh dụ dỗ con trai họ.

Chơi mấy thì cũng phải học, đến chiều ngày chủ nhật, hai người luyến tiếc chia tay nơi đây để đi về, Minh lại làm tài xế, lúc về trực tiếp dẫn bọn họ đến trung tâm thương mại để mua cho mỗi đứa một cái điện thoại.

Chỉ là mẫu mã năm nay không khác mấy năm ngoái. Dương và Phong không có hứng thú đổi. Cuối cùng Dương năn nỉ Minh mua cho cả hai một đôi Balenciaga Triple S còn chưa có mặt trên thị trường, dòng này vừa ra mắt không lâu, giá cũng không cao lắm, chỉ hơn đô.

Minh nghe thấy giày thì không muốn đồng ý chút nào. Dương đã có quá nhiều rồi, thế nhưng nhớ đến phần thưởng đã hứa cho cậu khi học tốt thì hắn không nỡ nói ra câu từ chối, cuối cùng cam chịu gật đầu.

Năm mới trôi qua, kỳ thi đại học lại càng gần, nhưng trước đó Phong còn phải đối mặt với cuộc thi học sinh giỏi cấp quốc gia sắp tới đây.

Phong trải qua mấy vòng thi trước khá đơn giản, chỉ còn một vòng này nữa thôi. Dương nghe nói ai đạt giải quốc gia sẽ được tuyển thẳng vào đại học, nhưng mà đối với Phong thì cái cơ hội đó hắn cũng không cần lắm.

Bình thường ở Hà Nội những người đạt giải cấp quốc gia đa phần là học sinh trường chuyên, nhưng Phong không lo lắng chút nào, gần như năm nào cũng chỉ có từng đấy gương mặt, hắn nhìn cũng đã quen.

Càng tìm hiểu sâu vào kiến thức Dương càng cảm thấy chênh lệch giữa hai người là một khoảng cách khó có thể vượt qua. Vài ngày này cậu rất tự giác học, kể cả Phong đi học lớp đội tuyển cậu cũng không hề trễ nải việc làm bài.

Kỳ thi học sinh giỏi quốc gia năm học - diễn ra từ ngày mồng đến ngày mồng tháng năm , giấy báo đã về đến nơi, mấy hôm nay Phong không lên lớp những tiết học chính, hắn gần như cắm rễ ở lớp đội tuyển thành ra ban ngày gần như hai người không có cơ hội gặp nhau.

Buổi chiều ngày mồng , Phong như thường lệ đi học đội tuyển còn Dương lên lớp, đáng lẽ đây chỉ là một ngày bình thường như mọi ngày, thế nhưng cả hai người đều không biết rằng một bài viết đang bắt đầu lan tràn trên diễn đàn trường với tốc độ chóng mặt.

Mới đầu Dương không biết, ngay cả lúc học tiết thể dục, cậu thấy những con mắt của bạn học nhìn mình có vẻ kỳ quái cũng không hề nghĩ nhiều. Đến giờ ra chơi Hải Minh gọi điện cậu vẫn vui vẻ nghe.

"Sao đấy mày?"

"Dương, ông lên diễn đàn trường chưa? Chuyện của ông với Phong bị người ác ý lan truyền trên đó rồi."

"Diễn đàn trường?" Dương nhíu mày, nhớ lại ánh mắt kỳ quái của mấy bạn học lúc nãy, cảm thấy đã hiểu ra điều gì đó. "Ừ để tao xem đã."

Luống cuống lấy điện thoại ra, thế nhưng Dương còn chưa kịp xem đã bị Hiểu lớp phó gọi. Cô nàng đứng đó ấp úng nói khẽ, ánh mắt lảng tránh rõ ràng.

"Bạn Dương, thầy Hưng nói cậu lên phòng Giám Hiệu có việc."

Biến cố diễn ra quá mức bất ngờ, không theo kế hoạch Dương và Phong đề ra. Cậu đứng đờ ra đấy, môi mím chặt, vô vàn ý nghĩ tuôn ra trong đầu.

Có phải chuyện của cậu và Phong bị nhà trường phát hiện rồi không? Phải làm sao bây giờ? Ai là người có ác ý?

Dương nghĩ đến kỳ thi học sinh giỏi sẽ diễn ra hai ngày nữa, trong lòng hết sức nôn nóng. Tự dặn lòng phải bình tĩnh lại, cậu đứng lên gấp gọn sách vở của mình bỏ vào ba lô, lúc ngước lên mới phát hiện không thấy ba thằng bạn thân của mình đâu cả, cậu đặt ba lô lên mặt bàn sau đó mới thong thả đi ra khỏi lớp.

Hiểu thấy thế vội chạy theo sau.

"Dương, có phải là cậu với Phong..." Những gì nhìn thấy trên diễn đàn quá mức kích thích, Hiểu muốn hỏi nhưng mà không thể nói thành lời. Dù bạn bè có trêu đùa nhau thế nào đi nữa nhưng cô cũng chưa bao giờ coi chuyện của Phong với Dương là thật, ai dè...

"Đúng vậy." Dương quay lại nhìn cô. "Cậu muốn nói gì?"

Hiểu bị ánh nhìn lạnh lùng chiếu thẳng, cô hơi hoảng hốt, theo bản năng né tránh, chân cũng khựng lại tại chỗ.

Dương thấy cô im lặng thì không quan tâm nữa, quay đầu đi tiếp.

Cuối cùng Hiểu cũng lấy hết dũng khí yếu ớt hô lên:

"Tôi... tôi ủng hộ các cậu, cố lên..."

Câu nói này làm Dương đang đi hơi khựng lại, cậu giơ tay lên chào cô rồi bước tiếp.

Ở trong lớp các bạn chỉ dám nhìn trộm. Dương vừa ra đến hành lang, các lớp khác bắt đầu công khai ra nhìn ngó chỉ trỏ, cậu cảm giác mình như một con khỉ bị vây xem ở sở thú vậy.

Dương hít sâu một hơi, cúi đầu xuống đi nhanh cố gắng không để ý đến ai cả, nhưng mà cậu đi thật xa rồi vẫn còn loáng thoáng nghe thấy vài từ nhạy cảm.

"Đồng tính chết tiệt, tao không ngờ chúng nó lại công khai thế, không sợ bệnh à?"

"Thằng này nhìn mặt đã thấy ẻo lả rồi."

"Tao nhìn ảnh rồi, tởm thật đấy, loại này phải đuổi học."

"Gay là biến thái, nó có bị si đa không nhỉ?"

"Các cậu thôi đi, đàn ông gì mà bẩn tính vậy? Chuyện của người khác liên quan đến các cậu à?" Một bạn nữ bất bình quát lên, tiếp đó một số người cũng đứng ra nói giúp. Dù sao thời buổi này cũng cởi mở hơn rồi, chuyện về gay hay là cộng đồng LGBT+ cũng không còn khắt khe như trước nữa.

Mấy học sinh na bị phản bác đến á khẩu, chỉ biết đứng nhìn chằm chằm hướng Dương đi, miệng lầm bầm.

"Bênh đi, cứ bênh đi, rồi cũng bị đuổi học cho mà xem."

Dương còn chưa bước vào trong phòng Giám Hiệu đã nhìn thấy Phong đi cùng thầy giáo chủ nhiệm tiến lại đây. Không hiểu sao nhìn thấy hắn, cậu lại chẳng còn sợ hãi nữa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio