Phong đang định đứng lên cứu nguy, Dương đã đè tay hắn lại, sau đó chậm rãi đi lên bảng.
Thật ra trong lòng Dương rất bình tĩnh, rất may hôm qua đã làm xong hết bài rồi. Bài này cậu nhớ đã làm ra nhưng không biết có đúng không.
"Làm nhanh lên đấy, đừng có mà câu giờ!"
Thầy Hưng chủ nhiệm chắp tay sau mông đi qua đi lại một vòng rồi mới chịu về ghế ngồi.
Dương nuốt nước bọt, hít sâu một hơi để lấy lại bình tĩnh, cậu nhìn kỹ đề bài chậm rãi nhớ ra cách giải, sau đó trước mấy chục con mắt nhìn chằm chằm cuối cùng cầm viên phấn lên bắt đầu viết.
Sau một lúc vừa tính toán vừa bôi xoá, Dương viết ra kết quả rồi thở ra. Lúc này trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cậu vội trả phấn rồi đứng gọn vào một chỗ.
"Thầy ơi em xong rồi."
Thầy Hưng đứng lên nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ xiên xiên vẹo vẹo của Dương, ngoài ý muốn gật đầu, tuy hai bước ở giữa lộn xộn cho nên kết quả ra sai nhưng mà về cơ bản là đã biết cách giải, ông nhận xét:
"Về phần công thức và cách làm thì đúng rồi, nhưng chỗ này em nhân sai, chỉ cần chú ý một chút là có thể tính ra kết quả. Khá lắm, điểm về chỗ!"
Hiển nhiên điểm này được cho vào kiểm tra miệng.
Dương nhíu mày nhìn chỗ sai, ngoan ngoãn đáp. "Vâng ạ, em cảm ơn thầy."
Lúc đi xuống còn được cả lớp trầm trồ khen ngợi một phen.
"Giỏi ghê, tiến bộ ghê." Phong ghé đầu sang cười cười, "Cố gắng mà phát huy."
"Hừm." Dương rầu rĩ lắc đầu, giơ vở toán ra cho Phong xem, "Chiều hôm qua tôi đã làm bài này rồi nên mới nhớ, cậu kiểm tra cho tôi xem còn sai ở đâu nữa không?"
"Chiều hôm qua?" Phong nhớ lại ngày hôm qua, tức khắc ngậm miệng lại, cầm lấy vở của Dương lên xem.
Trên tập vở là con chữ hệt như gà bới của Dương, Phong đã quen rồi, thản nhiên lôi một tờ nháp ra, sau đó viết lại đề bài, đánh dấu những chỗ Dương sai rồi giảng lại cho cậu.
Trên bảng thầy Hưng vừa chữa xong một đề ngày hôm qua, ông ngồi trên bục giảng, gọi lớp trưởng lên cầm đề hôm nay đi phát, sau đó lấy phấn ra viết bài tập về nhà tối nay.
Buổi chiều chỉ có giải đề, ngày nào cũng như ngày nào, Dương không vội cầm tờ đề của mình mà nghe Phong chữa những chỗ sai trong bài tập, xong xuôi, cậu tự giác viết tên rồi bắt đầu nghiêm túc giải.
Học sinh ở bên dưới người thì giải đề, người thì lén chơi điện thoại, còn thầy Hưng nhìn đống bài tập vừa thu, bắt đầu ngồi kiểm tra.
Phong ngồi nhìn cậu chán chê rồi mới giải của mình, thế mà lúc cậu nộp bài, hắn không những đã giải xong đề, còn chép luôn bài tập về nhà của cả hai vào trong vở.
Chữ Phong khá đẹp, tuy không bằng bọn con gái nhưng cũng rất gọn gàng sạch sẽ, cậu nhìn vở hắn rồi nhìn sang đống giun bò trong vở mình. Không so sánh sẽ không có đau thương, cậu dứt khoát đóng vở lại.
Trường D chỉ là một trường hạng xoàng, kể cả học sinh lớp A cũng chẳng có tuổi gì so với những trường trọng điểm trong địa bàn thành phố, Dương không biết học lực của Phong so với mấy trường kia thế nào, cậu chỉ biết hắn rất lợi hại, không bài nào không làm được.
Hết hai tiết toán, giờ ra chơi Dương đứng dậy duỗi thắt lưng và vươn vai cho đỡ mỏi, tiết sau là tiết Hoá ác mộng của thầy Tiền, nhớ đến môn này mặt cậu muốn méo lại.
Dương thực sự ngu môn Hoá, cứ nhìn mớ công thức dài dằng dặc là đã chán rồi, cậu quay sang lay Phong.
"Cậu kiểm tra bài hộ tôi với."
Hôm qua không học bài cùng nhau, Phong giở sách Hóa của Dương ra xem, quả nhiên như trong dự liệu, chẳng có bài nào đúng hết.
Phong không hề nản, môn này của cậu quá kém, cũng may là thi đại học không cần thiết phải điểm cao, từ giờ đến cuối năm cố gắng để kéo điểm trên trung bình là được.
Hoàng Anh thò đầu xuống đưa một chai nước, "Anh Phong, Dương, hai người uống nước đi, bọn cái Hải Minh mời."
Dương nhìn nhãn mác, là một chai nước đào đóng chai, cậu soi mấy chữ tiếng Hàn, sau đó hỏi lại, "Có mỗi một chai thôi à?"
"Mày với anh Phong uống chung là được còn gì nữa." Hoàng Anh cười hì hì, "Uống vậy mới tình cảm."
Thật ra Dương không thích người khác gọi Phong là anh lắm, nhưng mà nếu ngăn cấm thì có vẻ hơi nhỏ nhen.
Cậu mặc kệ lời trêu đùa của Hoàng Anh, cầm lấy chai lắc lấy lắc để, rồi vặn ra uống thử một ngụm.
Hơi ngọt, Dương vốn ghét ngọt, bèn đưa luôn sang cho Phong.
"Nước đào này, ngon lắm uống đi."
Phong đang mải chơi game cũng không để ý, cầm chai nước uống một hớp sau đó đưa lại, Dương nhận lại rồi đóng nắp, hành động tự nhiên như không có gì.
Hoàng Anh vốn dĩ chỉ trêu đùa, cậu ta còn giấu một chai nước nữa trong ngăn bàn, nhưng nhìn như vậy đành nuốt hết mấy lời định nói vào trong bụng. Cậu ta ho nhẹ một cái rồi quay lên, vặn nắp chai của mình ra uống một ngụm.
"Nước hoa quả này vị ngon thật." Nói xong lén đưa bạn cùng bàn chai còn lại.
Buổi chiều Dương vừa về đến nhà được một lúc đã có điện thoại, hàng chuyển phát nhanh đã đến rồi. Dương nhìn sang Phong đang chăm chú xem ti vi trong phòng khách, cậu gọi.
"Cậu ngồi xem ti vi nhé, tôi đi ra đây tí."
Phong chỉ nghĩ cậu đi mua gì đó, không nói lời nào quay lại tiếp tục nhìn ti vi.
Dương ra cửa lấy đồ, không cả kiểm tra mà mang vội vào phòng để giày.
Phòng để giày tạm thời vẫn là lãnh địa an toàn của Dương, cậu vơ lấy con dao dọc giấy để trên tủ, cắt hộp giấy ra kiểm tra đồ bên trong.
Đây là món quà sinh nhật Dương đặt mua tặng Phong, là một đôi Nike Air Force màu trắng phiên bản , đôi này cậu đặt sale được với giá hơn đô.
Tuy là hàng Sale nhưng mà vẫn là phiên bản giới hạn, cậu phải dùng tới tiền làm thêm lần trước và tiền mừng tuổi bỏ ống từ nhỏ đến lớn mới đủ. Món quà để tặng Phong, cậu không muốn dùng tiền bố mẹ cho lắm.
Đây vốn là món quà cậu ưng ý từ lúc trước, thế nhưng mà bây giờ thân phận của Phong đã khác, có mỗi đôi giày hơi trơ trọi một tí.
Dương đắn đo, vừa muốn tổ chức sinh nhật cho Phong thật hoành tráng, cũng muốn hai người cùng trải qua ngày hôm đó thật ngọt ngào.
Cậu bèn lên mạng tìm kiếm mấy món quà tặng sinh nhật bạn trai, thấy toàn là đồng hồ với nước hoa.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Dương, tiếng Phong vang lên bên ngoài.
"Cậu làm gì vậy? Tôi vào được không?"
"Chờ tôi tí."
Dương giật mình, vội vàng tắt điện thoại, sau đó quay lại giấu đôi giày đi, lại ném lung tung cái hộp, vò đống túi bóng gói bên ngoài rồi mới mở hé cửa.
Phong còn chưa kịp phản ứng cậu đã lách ra, gương mắt hỏi. "Có chuyện gì sao?"
"Tôi tưởng cậu đi đâu cơ? Tôi xem hết chương trình rồi còn chưa thấy cậu về nên đi tìm." Phong nhìn chằm chằm cái túi bóng trong tay Dương, tò mò hỏi. "Cậu làm gì trong này vậy?"
"Không... không có gì..." Dương lắp bắp, né qua hắn để đi ra. "Tôi có chút chuyện riêng thôi. Mà hình như cũng muộn rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Ờ." Phong nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu, sau đó đi theo. "Nay tôi chẳng muốn ăn cơm chút nào, với lại lười ra ngoài, hay ăn mì nhé."
Dương quay lại trừng mắt nhìn hắn, "Sao cậu có vẻ nghiện cái món mì này vậy? Chẳng có gì bổ béo, nếu cậu không muốn ra ngoài thì để tôi ship đồ ăn tới."
Phong gật đầu, thật ra hắn ăn gì cũng được, miễn là không phải ra ngoài. "Vậy cũng được."
Phong cũng không cố ý tìm hiểu xem Dương đang giấu giếm gì nữa, nếu cậu muốn tự khắc cho hắn biết.
Lúc ăn cơm hai người lại dính lấy nhau, tình trạng này diễn ra cho đến tận lúc sang nhà Phong học bài cũng không chấm dứt.
Phong cảm thấy không ổn một chút nào, cứ thế này hai người sẽ chẳng có đầu óc nào mà đi giải đề nữa, hai người có khi một giây trước còn đang làm bài tập, một giây sau đã quay sang hôn nhau kịch liệt rồi.
Thân mật với nhau thì rất tuyệt, nhưng mà Phong biết không thể sa đọa như thế được.
Dù người yêu ở bên cạnh có tuyệt vời như thế nào, hay là hai người muốn thân thiết đến đâu đi chăng nữa thì nhiệm vụ quan trọng bây giờ là học bài tử tế, nghiêm túc ôn tập. Đợi sau khi thi đỗ đại học rồi thì muốn chơi gì thì chơi.
Hắn không muốn tương lai hai người phải hối hận.
Phong ngẫm nghĩ chán chê, cảm thấy mình phải thật nghiêm khắc. Hắn lấy ra tập giấy nhớ, xé một tờ rồi bắt đầu nghiêm túc viết. Dương nhìn theo dòng chữ của hắn thì phì cười, cậu không phản đối, chỉ nghiêng đầu dựa vào vai hắn, cố hưởng thụ một chút tự do cuối cùng.
Phong viết liền lúc ba tờ giấy nhớ sau đó dán trên bức tường ngay trước mặt hai người, Dương trợn mắt đọc to.
"Trong thời gian giải đề cấm không được đụng tay đụng chân, vi phạm một lần thêm một bài tập."
"Từ h đến h tối mỗi ngày, nghiêm cấm hôn nhau, vi phạm một lần thêm một bài tập."
"Làm bài ẩu, không nghiêm túc, thêm một bài tập."