Ngọt Tựa Như Đường

chương 72: giúp đỡ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Ừm." Dương gật đầu.

Vừa mở cửa ra, mùi rượu đã sộc tới, Hoàng Anh nhìn thấy Phong với Dương liền hét lên.

"Hai thằng này trốn đi đâu hú hí làm tao tìm mãi không thấy, kiểu này phải phạt rượu, đến uống nào!"

Phong liếc sang nhìn Dương, hắn nháy mắt cho cậu rồi tiến lên mỉm cười nhận lấy ly. Dương đang chột dạ, nhất là lúc ngửi thấy mùi thơm của rượu nho, cậu hướng về phía phát ra mùi thơm, trong lòng lại hơi do dự.

Hay là uống một ly nhỉ?

Dương cầm ly rượu thử nếm một ngụm, hơi chát chát, cậu thấy cũng không ngon cho lắm, bèn thuận theo bỏ xuống bàn, vì tiếng nhạc ồn ào nên cậu hét lên.

"Tao uống bia được không? Giờ mà uống rượu là gục luôn đấy."

"Không được." Hoàng Anh hơi say rồi, nó lắc đầu phản đối, cất giọng lè nhè, "Cả bọn uống rượu còn mỗi mày uống bia sao được??? Rượu đê."

Minh con đứng bên cạnh liền kéo nó lại rồi can. "Hoàng Anh mày đừng điên nữa, nó uống say rồi tí nữa quậy lên không ai chịu được đâu. Dương mày kệ cha nó, uống bia đi."

"Đúng rồi, mà mai còn đi học nữa đấy mấy cha nội." Hải Minh tiến đến giải vây, "Uống ít thôi, mai mà đồng loạt nghỉ thì vui lắm đấy."

Dương lè lưỡi, mở chai bia sau đó uống một ngụm.

Đắng nghét.

Cậu không tham gia vào trò này được, bèn bỏ chai xuống rồi lại chỗ máy tính chọn bài hát.

Phong đi chúc một vòng, lúc về người toàn mùi rượu nho, hắn ghé vào người Dương, dựa lên vai cùng cậu nhìn máy tính.

Dương quay đầu lại, ánh đèn mờ tối nên sắc mặt của Phong không được tốt cho lắm, cậu với tay lấy cho hắn cốc nước bưởi gần đó.

"Cậu hát bài gì để tôi chọn?"

Phong cầm ống hút uống một ngụm rồi vòng tay đưa cốc nước trước mặt Dương, cậu cúi xuống uống thử, hơi chua chua.

"Tôi không hát đâu!" Phong từ chối, từ nhỏ tới giờ ngũ âm của hắn không đầy đủ, đừng nói là một bài, đến nửa bài cũng không hát nổi.

Dương chưa nghe Phong hát bao giờ, cậu cũng hơi muốn nghe giọng của hắn, bèn năn nỉ.

"Hát một bài thôi, hát cho tôi nghe."

Phong vẫn kiên quyết lắc đầu. "Không hát được thật mà, tôi hát dở tệ ấy, cậu cứ hát đi."

Dương không ép hắn nữa, quay lên tiếp tục chọn bài, cậu tìm từ đầu tới cuối mới chọn được một bài khá hay. Baby của Justin Bieber.

Lúc Dương hát, Phong yên lặng ngồi nghe. Giọng cậu khá hay, mang theo thanh âm trong trẻo như chưa vỡ giọng, không ngờ rất hợp với bài hát này.

Trong lúc hát cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, không nhìn Phong chút nào, mãi đến lúc đoạn rap, cậu không biết rap bèn cười trừ nhìn xuống dưới.

Phong đang nhìn cậu chăm chú, Dương nhoẻn miệng cười giơ tay lên vẫy vẫy.

Đáng yêu tới mức Phong phải lôi ngay điện thoại ra để chụp ảnh.

Trong phòng hát đèn màu sặc sỡ, màn hình tối thui, Phong kịp thời nắm bắt được một khoảnh khắc cười rộ lên của thiếu niên trên bục cao, trông thật loá mắt.

Cả bọn chơi bời ăn uống đến gần mười hai giờ mới về, lúc này Phong uống cũng khá nhiều rồi, lúc ra thanh toán mặt đã đỏ bừng, cả người gục vào vai Dương không chịu đứng thẳng. Dương đành phải chào tạm biệt đám bạn để đi về trước.

"Chúng ta về nhé, cậu có đi được không?"

Phong xoa xoa chân mày, đứng thẳng dậy cầm lấy tay Dương.

"Đi được."

Dương mặc kệ ánh mắt của lũ bạn, kéo người ra ngoài, lúc vừa ra khỏi quán bầu không khí lành lạnh thổi tới, Phong cũng tỉnh táo lại, đưa chìa khóa xe cho Dương.

"Cậu đưa tôi về nhé."

"Được."

Quán karaoke thường lúc này vẫn còn đông khách, nhưng mà ngoài đường cũng không còn mấy người. Dương nhìn điện thoại thấy sắp nửa đêm rồi, cậu lấy vé xe trong cặp ra, sai Phong ngồi xuống ghế gần đó rồi mới đi lấy xe.

Vừa đi có ba phút, lúc quay lại bên cạnh Phong đã có thêm một người, cô gái kia ăn mặc cực kỳ nóng bỏng, đồi núi nhấp nhô, gương mặt trang điểm cực kỳ đậm, cô nàng đang cố gắng dựa vào người Phong, cất giọng nhão nhoẹt mời chào.

"Anh ơi đi với em không? Chỉ năm lít cả đêm."

Dương nghe vậy chợt dừng chân.

Liều thật, gái gọi cũng dám đụng đến người của bố mày.

Dương nóng mặt, dắt xe ra dựng cẩn thận sau đó tiến tới đẩy cô nàng kia ra.

"Chị làm gì vậy? Lợi dụng con nhà người ta say sấn tới như vậy không biết xấu hổ à?"

"Liên quan gì mày?" Cô nàng cũng không vừa, bị đẩy suýt ngã nên rất tức giận, lại sấn vào người Phong sau đó liếc Dương cảnh cáo. "Ê nhóc con đừng có mà xía vào chuyện của người khác!""

"Người khác nào?" Dương bực mình, tiến tới đẩy cô nàng ra rồi ngồi phịch xuống đùi Phong, hai tay ôm cổ hắn. "Đừng có đụng vào bạn trai của bố mày."

"Má mấy thằng bóng thối!"

Cô nàng mắng một câu, cảm thấy không làm ăn được gì bèn hậm hực xách túi bỏ đi.

Lúc này Dương muốn chửi lắm nhưng mà người ta đi nhanh quá, cậu bực mình lôi Phong bắt hắn ngồi trên xe đạp, còn mình điều khiển xe.

Cũng may trên đường về Phong rất ngoan, chỉ ôm chặt lấy eo Dương, gục đầu vào lưng cậu, hơi thở nóng hổi từ mũi hắn phả ra làm da thịt cậu ngứa ngáy.

Quà sinh nhật đến giờ còn chưa tặng, Dương ngẫm nghĩ một chút định bụng để ngày mai đưa. Lúc đứng trong thang máy cậu dò hỏi.

"Về ngủ chứ?"

Phong im lặng không đáp, đầu hơi cúi xuống.

Dương tưởng hắn vẫn say, cẩn thận để hắn dựa, cửa thang máy mở ra cũng mặc kệ.

Hết hơi dìu được Phong về đến cửa nhà hắn, Dương móc túi quần hắn để kiếm chìa khoá, ai dè hàng này đúng lúc phản công làm cậu trở tay không kịp.

Phong đột nhiên ôm chặt eo cậu từ phía sau, miệng lẩm bẩm. "Tôi không muốn về."

Cậu bất đắc dĩ vỗ lên tay hắn sau đó nói, "Phải về, ngày mai chúng ta còn đi học nữa, đi ngủ sớm thôi."

"Không chịu." Cánh tay người nào đó càng siết chặt, Dương chịu thua không làm sao được, đành để hắn bám nhằng nhẵng đằng sau, lôi chìa khóa ra mở cửa. "Vậy thì vào một xíu xíu thôi, nếu không ngày mai khỏi đi học đấy."

Phong im lặng không đáp, Dương quay lại véo má hắn. "Nhé."

Bây giờ Phong mới không tình nguyện mà ừ một tiếng.

Vừa vào đến nơi, Phong đâu còn dáng vẻ gì là say rượu, hắn đảo khách thành chủ, một tay đóng sầm cửa rồi vặn chốt, sau đó kéo Dương đè lên huyền quan, động tác nhanh đến mức cậu còn chưa kịp phản ứng.

Điện còn chưa bật, chỉ có ánh sáng le lói từ đèn đường chiếu hắt vào từ cửa hiên, nhưng cũng không đủ để nhìn thấy biểu hiện trên gương mặt.

"Cậu..." Dương không nói lên lời, ngay lập tức bị nụ hôn của Phong lấp kín, hắn mạnh bạo hơn lúc nào hết, môi lưỡi xâm nhập và đè ép khiến cậu không thở nổi. Trong bóng tối khôn cùng, mọi giác quan như được phóng đại, lông tơ trên người cậu dựng đứng hết lên.

Đến lúc Phong buông ra, chân tay Dương giống như không còn cảm giác, phải dựa vào hắn thở dốc, Phong nương theo trí nhớ với tay bật đèn lên, không gian ngay lập tức sáng bừng, khuôn mặt ửng đỏ của cậu trai liền đập vào mắt hắn.

Dương nhíu mày lại để thích ứng với ánh sáng, lại bị Phong vác lên.

"Cậu làm gì vậy?"

"Cậu đừng hỏi nữa." Phong quen cửa quen nẻo đem cậu về phòng.

Dương lờ mờ cảm giác được chuyện sắp xảy ra, cậu nằm trên đệm, dùng tay đẩy mạnh cậu trai đang đè lên người mình, dù giọng nói hơi cuống nhưng mà vẫn cực kỳ kiên quyết.

"Tôi... tôi chưa sẵn sàng, chúng ta không nên..."

Phong thấy vậy bèn hôn xuống, nghiền ép môi Dương, đầu lưỡi liên tục khuấy đảo, đôi tay cũng bắt đầu dò dẫm sờ soạng vùng eo trơn mượt, lúc hắn nhả ra, một sợi chỉ bạc rơi ra từ môi hai người, bầu không khí tràn đầy mờ ám.

Phong trấn an.

"Cậu yên tâm, tôi sẽ có chừng mực."

Dương trầm mê trong ánh mắt dịu dàng của Phong, sau đó chấp nhận nhắm mắt lại, để mặc cho bàn tay hắn bắt đầu lướt khắp người mình.

Phong nói có chừng mực đúng là có chừng mực, từ đầu đến cuối hắn chỉ dùng tay giúp Dương. Thế nhưng môi lưỡi người này thực lợi hại, khiến Dương vừa ngứa ngáy vừa không có cách nào.

Phong vừa trêu ngươi vừa dụ dỗ, bắt Dương gọi mình là anh, nếu không hắn chơi nhây nắm lấy cậu nhỏ của cậu không cho bắn. Cậu vừa sướng vừa đau, nín mãi không chịu được, cuối cùng vẫn phải đầu hàng.

"Anh ơi..."

Phong vuốt lên vuốt xuống, sau đó ấn một cái làm Dương rên lên.

"Anh gì?"

"Phong... anh Phong, cho em bắn..."

Phong thỏa mãn hôn lên môi cậu, thả tay ra, Dương lập tức bắn đầy tay Phong.

Cậu thấy xấu hổ vô cùng, vỗ vào ngực hắn một cái rồi né đi, vốn cậu tính úp mặt xuống gối để trốn, nhưng Phong đâu cho phép, hắn kéo tay cậu lôi xuống chạm vào nơi còn chưa được phát tiết, dùng giọng điệu tủi thân thì thầm.

"Cậu giúp tôi đi, nó khó chịu lắm rồi."

"Không." Dương chạm vào một nơi nóng bỏng, tay lập tức rụt về, cậu lê thân thể lùi ra sau, kiên quyết lắc đầu. "Cậu đi mà tự làm."

"Cậu nỡ sao?" Phong ỉu xìu, mặt xụ xuống, "Tôi cũng muốn tự làm, nhưng nó không có cảm giác với tay tôi."

Dương nhìn thấy điệu bộ này của Phong lại mềm lòng, nhưng mà trong lòng còn lấn cấn nên cậu hơi lưỡng lự, ai dè lúc này Phong lại nhanh nhẹn kéo tay cậu ấn vào. Lần này cậu không rời đi, cắn răng nhích lại.

"Một lần thôi nhé."

Phong thấy mục đích đã đạt được, nhìn đôi mắt vẫn còn đỏ hồng của Dương, bèn buông tay ra rồi gật đầu. "Được, chỉ một lần."

Dương nói vậy nhưng vẫn hơi run, lớn thế này rồi nhưng cậu còn chưa bao giờ nhìn của người khác đâu, cậu cắn môi, giật mạnh quần thể thao, lộ ra quần lót đang gồ lên một cục lớn.

Nuốt nước bọt, Dương hơi lùi lại phía sau, sao lại lớn đến thế chứ? Còn lớn hơn của cậu.

Cảm giác như ánh mắt nóng bỏng của Phong đang nhìn chằm chằm vào mình, Dương đánh liều kéo nốt quần lót của hắn xuống, hung khí của hắn lập tức bật ra lắc lư trước mặt Dương.

"Á."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio