Giải oan. . . . . . Đột nhiên nhớ đến lời nàng khi mê sảng, cha nàng vướng vào oan khuất không rõ? Đến nỗi tạo ra tan cửa nát nhà? khiến cho tỷ muội các nàng trôi giạt khấp nơi?
"Học chừng mười năm, vậy nàng nhất định vẽ rất tốt." Hỏa Ngọc Hành tiếp lời nàng: "Tại sao không vẽ?" Ngồi yên lâu như vậy, ngay cả hạ bút cũng không có một nét.
"Bởi vì cảnh sắc trước mắt thật đẹp, khó mà có thể lột tả được vào trong tranh, vì thế mà chần chừ không cách nào hạ bút." Ngu Cơ giải thích.
"Mặc dù ta không hiểu Đan Thanh, nhưng mà nàng không động bút, làm sao biết có vẽ được hay không?"
"Nếu vẽ không được thì phải làm sao? Chẳng phải sẽ phí mất cảnh sắc này sao?"
"Vậy thì sao chứ? Cảnh đẹp vẫn còn ở đây mà!" Hỏa Ngọc Hành mỉm cười nói.
Nghe vậy, Ngu Cơ chợt lộ ra nụ cười yếu ớt.
"Đúng vậy, huynh nói đúng, không hạ bút sẽ mãi mãi không có được kết quả, cho dù vẽ không được thì có sao?" Nàng thực sự muốn quá nhiều, còn hắn, ngược lại chỉ một câu đã lộ ra chân lý .
"Đáng tiếc lãng phí một tờ giấy thượng hạng." Hắn nhìn mực trên giấy, "Ta giúp nàng đổi ." Nói xong, liền động thủ định rút tờ giấy kia đi.
"Không!" Nói Ngu Cơ ngăn hắn lại, nghiêng đầu nghiêm túc ngắm nhìn khối mực kia, một lát khẽ mỉm cười, "Ai nói lãng phí?"
"Sao?" Hắn nhướng mày nhìn về nàng, nhìn môi nàng nhếch lên một nụ cười tinh nghịch, trong nháy mắt bị nàng khơi lên hứng thú."Nàng có cách?"
"Không thử một chút làm sao biết?" Lặp lại lời của hắn, nàng quấn tay áo, nhặt cây bút rơi lên, chấm mực lần nữa bắt đầu xuất bút.
Hỏa Ngọc Hành tò mò nhìn, không lâu sau, thấy được chỗ mực kia được nàng vẽ thêm vài nét thành một phiếm đá sừng sững lẻ loi, ngay sau đóchỉ vài nét bút, từ từ cảnh đẹp trước mắt được thu nhỏ lên giấy.
Trước là non xanh nước biếc, sau là rặng núi hiên ngang , xa xa có hồ nước được bao quanh bởi những rặng núi uốn lượn, được thể hiện lên giấy lộ ra vẻ hùng vũ hiên ngang rộng lớn
Lúc nàng đang múa bút cũng chính là thời gian dùng bữa trưa, người hầu mang thức ăn vào viện, hắn ra hiệu cho bọn họ im lặng, đem thức ăn trưa để ở đình rồi lặng lẽ lui ra.
Khi Ngu Cơ thu bút đã hơn một canh giờ.
Hỏa Ngọc Hành nhìn bức tranh phong cảnh của nàng trầm trồ thán phục.
"Xa xa những rặng núi trùng điệpbên cạnh một hồ nước xanh em ả, một bố cục tình xảo mà hài hòa, với sắc thái yên bình thanh đạm, Cơ Nhi, bức họa này nàng vẽ thật đẹp!"
"Cám ơn ." Nghe hắn tán thưởng, Ngu Cơ vui đến đỏ bừng cả mặt.
"Bức họa này có thể tặng ta hay không?" Hỏa Ngọc Hành vừa thưởng thức vùa thỉnh cầu.
"Nếu huynh không phải ghét bỏ, đương nhiên được." Có thể được hắn tán thưởng, nàng rất vui.
"Ta sẽ nâng niu quý trọng ." Hỏa Ngọc Hành cười nói: "Để đây chờ mực khô, dùng bữa trước đã"
"Ấy, đã trễ thế này rồi! Ta đến ngay. . . . . ." Lúc này nàng mới để ý thấy thức ăn đã được dọn lên hết ở bên đình."Đem đến lúc nào mà ta không hề biết thế?"
"Bởi vì nàng chú tâm vào bức tranh Đan Thanh." Hắn đỡ nàng, dẫn nàng đến bàn để nàng ngồi xuống, móc khăn ra, dùng nước thấm ướt, nâng cằm của nàng lên, nhenhang lau mực dính trên cằm nàng một cách cẩn thận.
"Tướng quân, để tự ta ——"bg-ssp-{height:px}
"Nàng lại quên." hắn nhắc nhở nàng.
Ngu Cơ mỉm cười, "Ngọc Tành."
"Tốt." Hắn hài lòng gật đầu, chuyên tâm lau sạch mặt cho nàng.
"Ta tự mình làm được rồi mà." Ngu Cơ đỏ bừng cả mặt, nhìn gương mặt chuyên chú của hắn gần trong gang tấc, đầu như muốn bốc khói , không hiểu vì sao môi cảm thấy khô khốc, liền đưa lưỡi nhỏ liếm liếm môi.
Hỏa Ngọc Hành nhìn dáng điệu quyến rũ của nàng. Nàng rốt cuộc có biết hay không hắn đã chịu đựng khổ sở biết bao nhiêu mới không tấn công nàng đường đột?
Chắc chắn là hoàn toàn không biết rồi! Nếu khôngsao lại thể hiện như vậy trước mặt hắn, còn đưa đầu lưỡi mềm mại kia ra dụ hoặc hắn!
Khi đầu lưỡi nàng thò ra, hắn có thể nghe thấy âm thanh vỡ vụn của lý trí,ngay sau đó trong nháy mắt, hắn liền nghiêng người, dùng môi của hắn bắt lấy cái lưỡi thơm của nàng.
Về phía Ngu Cơ chỉ mới kịp phát hiện hắn nhanh chóng đến gần, ngay sau đó môi anh đào liền bị chiếm đoạt.
Nụ hôn đó mang theo cuồng phong ngậm mút, môi lưỡi nóng bỏng kia không biết thoả mãn hút hết mật ngọt trong miệng nàng, nàng chỉ cảm thấy đầu óc ầm ầm dậy sóng, rối loạn lý trí, thân thể mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể bất lực co ro tựa vào người hắn, thậm chí bị hắn ôm lên chân cũng không chạm đất.
Không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc buông môi nàng ra , dời xuống phía dưới thưởng thức chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.
Môi của nàng vừa được đến tự do, không tự chủ được bật ra một tiếng rên yêu kiều, mắt phủ đầy sương mù, đối với việc này trước nay chưa từng biết đến, cảm thấy ngượng ngùng vô cùng không biết làm sao.
"Ngọc. . . . . . Ngọc Hành, đừng. . . . . . Ừ a. . . . . ." Nàng khó nhịn rên rỉ, nỗ lực muốn kéo lý trí đã bay mất trở về, thế nhưng ra đến miệng lại không thể trở thành lời nói.
Đang để mặc cho bản thân thưởng thức vẻ quyến rũ của nàng Hỏa Ngọc Hành, dĩ nhiên không thể nghe rõ lời nói quá nhỏ đó, bàn tay hắn cũng như ý thức của hắn lúc này, trộn mân mê thưởng ngoạn khắp nơi trên thân thể nàng.
Mặc dù hắn gợi lên dục vọng không hiểu nổi trong người nàng, đến nỗi toàn thân run rẩy nóng lên, nàng vẫn biết việc này không đúng, bọn họ không nên làm chuyện như vậy.
"Không. . . . . . Đừng. . . . . ." Nàng bất lực nghẹn ngào, sợ hắn sẽ không dừng lại.
Cũng vì thế mà giọng như vỡ òa, khi lên tiếng lại cực kỳ lớn, toàn thân hắn cứng đờ, tất cả động tác trong nháy mắt dừng lại, vùi mặt ở cổ nàng kịch liệt thở dốc.
"Đừng khóc. . . . . ." Thật lâu sau, Hỏa Ngọc Hành mới nhỏ giọng , chậm rãi từ cổ của nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng ngắm nhìn nàng."Ta không xin lỗi, Cơ Nhi, nàng biết ta yêu nàng, ta muốn nàng, cho nên ta sẽ không xin lỗi, bởi vì ta nhất định sẽ lấy được nàng, nàng phải chuẩn bị tâm lý đi."
Hắn tuyên cáo khiến thân thể nàng run lên, đôi mắt mờ mịt đẫm lệ lo lắng nhìn khuôn mặt kiên định của hắn.
Làm thế nào? Nàng nên làm gì mới phải?
"Nhưng ta sẽ không cưỡng ép nàng, sẽ không dùng bạo lực, cho nên, đừng sợ ta." Giơ tay lên muốn chạm vào mặt nàng, lại mang theo chút do dự, chỉ sợ nàng sẽ cự tuyệt.
Cuối cùng dùng lời khẩn cầu nhỏ.
Về nỗi lòng của Ngu Cơ, đang bị đè nén lâu nay, cuối cùng cũng tỉnh ngộ, mình đã yêu nam tử cao lớn này từ lâu rồi, đang trách chính là lúc nàng muốn lợi dụng tình cảm của hắn đối với nàng cũng chinh là lúc tình cảm của nàng sớm đã mất ngược lại cho hắn.
"Ta không sợ chàng." Nàng lại trở nên dịu dàng, áp gò má mình lên bàn tay đang do dự kia của hắn "Không sợ!"
Tâm thần thấp thỏm dường như mất hẳn, Hỏa Ngọc Hành hít một hơi thật sâu, cúi đầu, lần nữa vùi vào cổ của nàng, lưu luyến không thôi.